Cẩm Thành Mùa Hoa
Chương 2: Khuyển Tử
Vốn dĩ chỉ cách dòng sông nhỏ, nhưng từ cầu gỗ đuổi theo cũng chỉ nhìn thấy hình bóng hai ‘anh em’ kia biến mất trên đường nhỏ. Khuyển Tử men theo con đường truy tìm, ở trên đường phát hiện thấy viện tử Trang gia, vì xung quanh cây cối tươi tốt, cả căn nhà ẩn dưới tán cây, nó liền cho rằng ‘anh em’chính là người trong nhà Trang gia.
Mấy ngày trước, Khuyển Tử và mẹ từ Phong Lí đến Trúc Lí, chỉ bởi vì nơi này có nhà có thể ở, có ruộng có thể cày, và đều là vật vô chủ.
Trước kia, Khuyển tử và mẹ ở tại nhà ông ngoại, song đầu năm ông ngoại bệnh chết, mợ liền đem bọn họ đuổi khỏi nhà. Phong Lí với Trúc Lí rất gần, cách một ngọn núi, Khuyển Tử cũng từng cùng ngoại tổ phụ đến Trúc Lí bán mì, nó biết đường đi.
Lại không nhất định phải dựa vào nhà mợ sinh sống, Khuyển Tử cảm thấy nó đã lớn rồi, có thể nuôi sống mẹ và bản thân.
Đến được Trúc Lí, hai mẹ con qua bờ Tây. Khuyển Tử trước kia đến Trúc Lí bán mì, từng ở trong căn nhà trống bên bờ Tây kia qua đêm, căn nhà có cửa chính có cửa sổ, còn có gường lò, là thứ một căn nhà vốn nên có.
Mẹ Lưu biết dệt vải, Lưu Khuyển Tử biết làm ruộng, cuộc sống mặc dù gian khổ, nhưng vẫn có thể sống qua ngày.
Ngày đầu tiên hai mẹ con tại Trúc Lí thu xếp ổn thỏa mọi việc, thì có một tên vô lại đến sau cửa sổ ngó trộm, bị mũi tên Khuyển Tử phóng ra dọa chạy. Khuyển Tử hung hãn, không để người ức hiếp.
Khuyển Tử đem mảnh ruộng hoang trước nhà khai khẩn, rải đậu giống lên, cũng may mấy ngày mưa âm u liên tiếp, ruộng đậu lớn lên thành một mảnh mầm nhỏ. Căn phòng hoang vắng này, dần dần có hơi thở của nhà.
Sau đó mẹ con Lưu gia lại vào cửa hàng Ngô gia mua một con dê, Khuyển Tử mỗi ngày đem nó dắt đến bờ sông ăn cỏ.
Con dê trắng này vô cùng khỏe mạnh, trên cổ kéo theo sợi dây gai thô to. Khuyển Tử sợ nó ma sát bị thương, đem vải vụn quấn dây thừng ở cổ dê. Nuôi tầm ba bốn tháng, là có thể phối giống sinh dê con, đây là tài sản quan trọng nhất lúc này trong ngôi nhà bốn bức từng trống không của Lưu gia lúc này.
Trước kia bởi vì dây thừng dê buộc không chặt, bị dê giãy tuộc, chạy vào ruộng củ cải bờ bên kia gặm lá củ cải. Dê cũng không phải người, đánh nó cũng không hiểu. Khuyển Tử bị nô bộc Trang gia quở mắng, từ đó mỗi lần thả dê, đều sẽ buộc chặt dây thừng.
Vậy mà không ngờ, đang yên đang lành đem dê buộc ở bờ Tây ăn cỏ, lại bị hai‘anh em’ kia đem dê dắt đi mất, quả là kinh người quá đáng.
Trước kia Khuyển Tử ở trước nhà khai khẩn, hai ‘anh em’ này liền không đúng lúc chạy đến trêu đùa nó, bị Khuyển Tử đuổi khỏi cầu, nghĩ lại chắc kết oán từ đó.
“Đem dê của tôi trả đây!”
Khuyển Tử giận dữ rống, nó cầm lấy cung, ở trong đình viện tìm kiếm dê của nó và hai‘anh em’.
“Cậu là cái người ở bên kia bờ sông? Tên gọi là gì?”
Đã tìm đến tận cửa thế này, mọi chuyện không nói cũng không phải không hiểu, với lại đứa trẻ trước mắt nóng nảy, hung dữ, không phải dạng dễ trêu chọc.
“Khuyển tử.”
Khuyển Tử hung dữ trả lời, nếu không phải người người trước mắt này ôn hòa, lời nói nho nhã lễ độ, nó đã không thèm quan tâm.
“Khuyển Tử, cậu ở đâu đợi một chút, tôi đem dê dắt đến trả cậu.”
Trang Dương nghĩ đây là tên mụ, trẻ con nhà nghèo, thường hay không có tên gọi chính thức.
“Không được, gọi bọn họ ra đây, bọn dê tặc!”
Khuyển tử oán giận mắng một tràng dài từ ngữ khó nghe, nó liếc thấy một bóng dáng trả nhỏ trên lầu hai, ánh mắt trừng nhìn, dọa đến A Bình đem đầu rụt trở lại.
Một hồi âm thanh vang vọng, sớm thu hút chú ý người làm, thậm chí mẹ Trang cũng từ trong phòng bước ra, đứng ở hành lang gỗ lầu hai, hướng nhìn xuống xung quanh.
“Dê không ở chỗ này, tôi dẫn cậu qua đó.”
Trang Dương đập đập bùn đất trên tay, vô luận Khuyển Tử nổi trận lôi đình như thế nào, thần kinh cậu vẫn bình đạm thoải mái như cũ, ngôn ngữ nhẹ nhàng, người còn nổi nóng, chỉ sợ cũng phải bị bộ dáng này của cậu mài mòn đến chẳng còn nóng nảy nổi.
“Trang Nhi?”
Mẹ Trang ở trên lầu nhìn thấy liền kinh sợ, bà cũng không biết nguyên do, nhìn thấy con trai thứ hai cùng một thằng nhóc dơ dáy rời đi, liền vội kêu lên.
“Mẹ, con đến nhà Cậu dắt dê trả cậu ấy.”
Vốn dĩ muốn giúp em gái che giấu, mà đã bị mẹ biết thì đành chịu thôi.
“Đại Khánh, ông cũng đi theo.”
Mẹ Trang nhìn thấy người nô bộc già Đại Khánh đứng trong viện, vội vàng dặn dò.
Đại Khánh hiển nhiên muốn đi theo, ông còn nhấc thêm một cây cào bằng trúc, nếu mà cái thằng nhóc hung dữ này dám tổn hại một cọng lông của nhị lang, ông liền một cào quất nó.
Trang Dương dẫn theo Khuyển Tử đi qua đường đá nhỏ rợp bóng cây, đến nhà Cậu.
Căn nhà sân vườn Trương gia rất khí thế, người hầu cũng nhiều, trong vườn náo nhiệt rộn ràng, lúc này, Trang Lan và A Ly vừa hay đang trong viện chơi đùa, phía sau bọn họ còn buộc một con dê, đang kêu be be.
“Dạy mấy tên trộm dê của tao!”
Còn chưa nhìn rõ động tác của Khuyển Tử, một mũi tên đã bay ra, dọa mọi người hét lớn.
Mọi việc lấp cung kéo tên chỉ trong chớp mắt, đợi mọi người hồi thần thì mũi tên đã vững chắc cắm trên xà nhà, chỉ cần lệch xuống khoảng cách một nắm tay, chính là đầu A Ly.
A Ly mười ba tuồi bị dọa đến hai chân phát run, sắc mặt tái mét.
Người hầu trong viện tử Trương gia rất nhiều, Khuyển Tử lập tức bị người ta cướp lấy cung tên, hai cánh tay trói quặt ra phía sau, muốn đánh muốn giết.
Giữa lúc nhao nhao rầm rì, tiểu nương tử Trương Hương của Trương gia đi ra, hỏi có chuyện gì?
Trang Dương đem chuyện hai đứa nhỏ dắt đi dê nhà người ra nói ra, một đứa là em trai họ, một đứa là em gái ruột, tuy nói là chuyện đùa giỡn của
bọn trẻ, nhưng dắt súc vật nhà người ta, chung quy là đuối lý.
“Em là kẻ trộm dê nhà người ta?”
Trương Hướng chấp vấn A Ly, A Ly ngồi liệt trên mắt đất, mũi tên kia vừa mới hướng trực diện nó bay đến, vẫn còn khiến nó khiếp sợ.
“Chị ơi, em chỉ là hù dọa nó thôi, vốn tính ngày mai sẽ trả nó mà.”
A Ly nhỏ giọng nói, đối mặt với chị gái, trên gương mặt mang theo ý sợ.
Trương Hương quay đầu, hướng nhìn Khuyển Tử bị tóm chặt vẫn một mặt kiên cường, cô chẳng biết sao lắc lắc đầu, nói với người hầu: “Thả nó ra đi, trả nó dê.”
Căn nguyên là sự trêu đùa của trẻ con, nhưng mũi tên vừa nãy nếu không phải vừa may phóng lệch đi, nặng thì chết nhẹ thì bị thương! Phải để mẹ tìm lý trưởng nói chuyện, trong lí ở một đứa nhỏ hung tàn như vầy, vẫn thôi vậy.
Khuyển Tử giãy thoát ràng buộc, gương mặt âm lãnh trừng nhìn Trang Lan. Trang Lan đến cả nhện, rết đều không sợ, lúc này rút sau người Trang Dương, Trang Dương vươn cánh tay bảo hộ cô nhóc. Trang Dương Cảm thấy bản thân giống như là bị một con chó hung ác nhìn chằm chằm, dường như trong nháy mắt sẽ hướng về phía cô mà bay nhào đến.
Sau khi mũi tên vừa mới phóng ra, cung gỗ của Khuyển Tử bị cướp đi, đồng thời bẻ gãy thành hai đoạn, vứt bỏ trên đất. Khuyển Tử nhặt lên cung tên, góc mắt ướt nước. Lúc Trang Dương vốn cho rằng nó lại muốn gầm thét tức giận mà mắng mỏ, thì không ngờ nó lại trầm mặc không lời, lẻ loi dắt dê rời đi. Rời đi rất xa, mới nhìn thấy động tác nó dùng vạc áo lau nước mắt.
Không biết vì sao. Trang Dương cảm thấy mũi tên vừa nãy chẳng hề phóng lệch, mà là cố ý phóng như vậy, đứa trẻ này, dường như có kỹ năng bắn tên hơn người.
”
“Anh.”
Trang Lan đi đến phía trước, áy này mà cúi thấp đầu.
“Trở về thôi, sau này có lẽ không thể đi đến bờ Tây nữa.”
Trang Dương không có trách mắng, em gái về nhà vẫn phải bị mẹ quở trách, chuyện quản giáo này, liền do mẹ đến làm thôi.
Kinh sợ một lần cũng tốt, tránh cho cô nhóc càng nghịch ngợm phá phách, ở cùng với mấy đứa nhóc nhà Cậu, đi ra ngoài là sinh thị phi.
“Ừm.” A Lan dùng lực gật đầu.
Dắt em gái đi trên con đường trở về, Trang Dương nâng mặt, nhập vào mắt chính là căn phòng bên kia bờ. Nghe người hầu nói trong căn phòng ở một cặp mẹ con, đứa con trai hôm nay nhìn biết rồi, còn không biết người mẹ kia là người thế nào!
Nếu như Khuyển Tử đến mà yêu cầu đòi cung tên, thì mua một cái bồi nó. Ngày xuân rau dại đầy núi, nhưng người cũng không phải ăn rau dại thì có thể sống, đứa nhỏ này hiển nhiên sẽ dùng cung gỗ đi săn, mới có kỹ năng thành thạo như vậy.
“Anh, em với A Ly đến bờ Tây chơi, nó trước đã đuổi chúng em, mới nghĩ trộm dê trêu chọc nó.”
Nhìn thấy ánh mắt anh rơi ở bên kia bờ, Trang Lan nhỏ giọng biện minh. Vẫn còn chưa đến nhà, cô nhóc liền có chút chột dạ, biết trở về tất nhiên phải chịu trách mắng của mẹ.
“Nếu như có người đem toàn bộ gà nhà chúng ta mang đi, từ giờ về sau, chúng ta chỉ có thể ăn chút củ cải, măng non. A Lan, em có khó chịu không?”
Trang Lan suy nghĩ, cô nhóc không thích suy nghĩ câu hỏi, nhưng anh đã nói vậy, cô nhóc dường như đã hiểu.
“Rất khó chịu.”
Như vậy sẽ không có cánh gà đùi gà ăn rồi.
“Đi thôi.”
“Anh.”
Trang Lan kéo tay áo Trang Dương, cô nhóc không muốn đi về nhanh như vậy, da nhóc dù có dày hơn nữa cũng sợ mẹ trách mắng.
“Sớm chút đi vể chịu phạt, em mà ngon giống như A Bình thì tốt rồi.”
“Hứ, A Bình là mọt sách, em mới không học ảnh.”
A Lan không thèm người anh ba này, cả ngày không ôm sách thì ôm Bánh Trứng, đến viện tử ảnh cũng rất ít xuống, càng đừng nơi ra ngoài chơi đùa. Nếu như anh ba chịu cùng nhóc chơi, nhóc cũng không cần lúc nào cũng đi tìm A Ly nhà Cậu chơi đùa.
Trang Dương nghĩ, tính tình em trai và em gái đảo ngược lại cho nhau thì tốt. A Lan lúc nào cũng chạy ở bên ngoài, A Bình lúc nào cũng trốn trong nhà.
Năm ấy cảnh bọn giặc cướp xông vào nhà cướp sạch, sát hại phụ thân, Trang Dương ngẫu nhiên vẫn sẽ nhìn thấy trong mộng, mặc dù đó đều là mấy cơn ác mộng, Trang Dương nghĩ lúc ấy A Bình mới bai tuổi, có lẽ thằng bé vẫn có ký ức.
Ở trong thời thế này, có thể bình an mà sống sót, đã là rất may mắn.
Khuyển Tử cầm cung gỗ gãy rời về nhà, không dám để mẹ nhìn thấy, nó đem cung giấu sau người.
“Khuyển Tử, con chạy đi đâu vậy?” Mẹ Lưu bận rộn ở trước máy xe sợi, nhưng nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, liền biết là con trai bà về rồi.
“ Mẹ ơi, con mới đi qua bờ bên kia.”
“Dê lại chạy vô ruộng nhà người ta sao?”
“ Không, con qua bên đó xem xem tôm cá nhiều không.”
Khuyển Tử không dám nói thật, nếu như nói mẹ, nó vừa cầm cung bắn người ta, còn không phải bị mẹ đánh một trận.
Mẹ con hai người bị đuổi khỏi nhà, chính bởi vì Khuyển Tử cẩm cung tên bắn chết một con ngỗng của mợ. Mợ là người đanh đá, chống nạnh đứng bên ngoài cửa phòng Khuyển Tử và mẫu thân, như mọi ngày mà chửi rủa người ta. Chính bởi vì bà ta lăng nhục mẫu thân, chửi rủa mình, Khuyển Tử mới ôm hận trong lòng, mới đi bắn chết ngỗng nhà Cậu để trút căm phẫn.
“ Trong nhà không có lưới, cá tôm nhiều cũng bắt không được.”
Mẹ Lưu lắc máy xe sợi, bà đau buồn mà nhìn Khuyển Tử.
Chuyển đến Trúc Lí là ý của bà, bà không thể để Khuyển Tử chịu nhục nhã, lớn lên trong tiếng trách mắng, cho dù những ngày sau này có thể không sống tốt.
“Tổ phụ có dạy con dùng tre bện thành sọt đánh cá, ngày mau con lên núi chặt trúc.”
Khuyển Tử không chỉ biết chế tác sọt bắt cá, nó còn có thể bện giỏ, sọt trúc.
“Mẹ, con đi sau nhà đào chút rau dại làm canh.”
Đã qua bữa trưa, phải mau chóng đi đào rau dại, trước khi trời tối nấu xong một nồi canh rau, trong nhà không có đèn dầu. Đậu, gạo trong nhà cũng còn không nhiều, phải chờ mẹ đem vải dệt xong, cầm đi cửa hàng Ngô gia đổi gạo.
Khuyển Tử từ cửa lấy giỏ, vác cuốc, hướng phía sau phòng đi. Mấy ngày liên tục ăn rau dại, lúc mới đên một mảnh lớn xanh tươi, đến hiện tại chỉ còn dư lại lác đác. Ngày mai vẫn phỉa lên núi đào măng, thuận tiện tìm chút trái dại, nấm hương có thể hái. Chỉ hận cung gỗ bị bẻ gãy rồi, không có cách nào săn lấy chim vùng nước, chim trên núi, cũng thiếu đi một vật phẩm phòng thân.
Ở Phong lí, Khuyển Tử đi theo một lão binh học bắn cung, mẹ nói lão binh này năm đó thường cùng cha Lưu uống rượu, ôn lại chuyện cũ, có nên mới chịu chỉ dạy Khuyển Tử.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!