Cầm Thú Đồ Đệ Phản Công - Món nợ đẫm máu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
169


Cầm Thú Đồ Đệ Phản Công


Món nợ đẫm máu



Editor: Kua Kua (Ái Vũ)

“Là ai, cư nhiên dám đến Thương Lan Tông của ta mà diễu võ giương oai?”

Chưởng môn Thương Lan Tông và chư vị trưởng lão thấy bên ngoài đại điện sôi nổi liền bước ra.

“Trình Chí Huy, ông còn nhớ thảm án diệt môn hai nhà Hạ – Lê tại vực Cây Đào núi Hoa Ổ năm xưa chứ?” Lê Tử Nam đứng trên không trung. tay cầm kiếm mà nói, “Nếu ông không nhớ rõ, thì để ta nhắc cho nhớ, sử dụng Thủy Linh Lung ông thấy thuận tay không?” Hạ Trọng Lâu không biết rõ nguyên nhân của thảm án diệt môn năm xưa, nhưng hắn biết. Lúc đó, phụ thân hắn cho rằng hắn còn nhỏ dại nên nghe không hiểu, liền không để hắn tránh đi chỗ khác mà nói rằng ông ấy đã ở nơi ảo cảnh cổ đại nào đó biết được sự tình về Thủy Linh Lung.

Thủy Linh Lung là một linh bảo quý giá, vừa có thể công kích kẻ địch, vừa có thể tự hấp thụ linh khí ở đất trời mà hình thành thủy chi kết giới cấp cao. Tu sĩ có mệnh thủy tu luyện ít nhưng lại có sức mạnh cường đại. Phần lớn tổ tông của Lê gia là Thủy Linh Căn, Hạ gia cũng có vài người, hai nhà quan hệ với nhau vẫn rất tốt, cho nên quyết định chia sẻ nhau mà dùng. Có lẽ là sự việc phụ thân hắn có được Thủy Linh Lung đã bị nhiều người biết đến, thế nên hắn vừa mới về nhà được ba ngày, nửa đêm liền có một đám tu sĩ đến giết người đoạt bảo vật. Thủy Linh Lung bị cướp đi, hai nhà Hạ – Lê bị giết hại, chỉ còn hắn và Hạ Trọng Lâu sống sót.

Thủy Linh Lung…

Chưởng môn Trình Chí Huy đứng giữa chúng tu sĩ, mặt không biểu tình mà nói, “Đây là có hiểu lầm gì chăng? Ta không biết Thủy Linh Lung là thứ gì cả.” Hôm nay nơi đây có rất nhiều khách nhân, nếu sự tình về Thủy Linh Lung bị truyền ra ngoài, Thương Lan Tông của hắn sợ là sẽ không được bình yên. Nếu việc tông môn của hắn giết người đoạt bảo truyền ra ngoài, thanh danh ở trên Tiên giới sẽ bị tổn thất nghiêm trọng. Giết người cướp bảo vật để có tài nguyên tu luyện là chuyện xảy ra mỗi ngày ở Tu Tiên Giới, nhưng môn phái của hắn trước giờ là chính phái, là phái thanh sạch, thuần khiết thế nên không thể để bị vấy bẩn như thế được.

“Ta nhận ra ngươi.” Hạ Trọng Lâu chỉ vào một người tu sĩ trẻ bên cạnh Trình Chí Huy, “Hắn ta chính là đệ tử mà ông mang theo khi đuổi giết ta và Tử Nam. Ta nhớ rõ dung mạo hắn ta, cho dù chết cũng không thể quên!” Tu sĩ chỉ cần Trúc Cơ thành công thì dung nhan sẽ được bảo trì mãi mãi. Còn đối với những tu sĩ Trúc Cơ trễ, chỉ cần về sau tu luyện cho tu vi cao hơn một chút, biến trẻ trở về cũng không phải việc gì khó. Nếu như tu vi không cao thì cũng chỉ cần một viên đan dược hoàn đồng là được, cho nên phần lớn tu sĩ đều có diện mạo khá non trẻ.

Tu sĩ kia hơi hơi giật mình mà nói, “Ngươi nói bậy gì đó! Một trăm năm trước, là lúc ta đang bế quan.”

Hạ Trọng Lâu lập tức phản bác, “Ta chưa nói thời gian, làm sao ngươi biết là một trăm năm trước? Vực Cây Đào ở núi Hoa Ổ là một chỗ hẻo lánh, xa xôi, có lẽ là không có ai biết nơi đó từng xảy ra thảm án diệt môn.”

“Bởi vì hắn ta chính là một trong những đồng phạm trong thảm án đó.” Môi mỏng Lê Tử Nam gợi lên, “Một trăm năm trước, đệ nhớ tu vi hắn ta chỉ mới là Trúc Cơ trung kỳ, hiện giờ vậy mà đã lết lên được Kim Đan hậu kỳ.” Thiên tài có tài tu luyện trên đời không nhiều lắm, loại người có cơ duyên được thải bổ nữ tu sĩ Hóa Thần đại viên mãn như hắn và Hạ Trọng Lâu càng là hiếm có.

Khách nhân đến dự tiệc càng thêm sôi nổi. Chỉ trong thời gian một trăm năm ngắn ngủi mà có thể đạt đến một cảnh giới cao như thế, hoặc là dùng đan dược trân quý hay có linh bảo hỗ trợ, hoặc là đạt được thượng cổ truyền thừa, cách thức tu luyện cổ truyền, hoặc là tu luyện tà thuật.

“Ngươi nói bậy!” Tu sĩ kia triệu hồi pháp kiếm từ trong không gian pháp khí của chính mình ra, bay lên không trung, chỉ vào hai người bọn họ mà nói, “Các ngươi là đệ tử của ai, dám bôi nhọ Thương Lan Tông của ta. Tội không thể tha!” Nói xong, từ kiếm của hắn hiện lên ánh sáng chói mắt chĩa về phía Lê Tử Nam. Hắn không thể cảm nhận được tu vi của Lê Tử Nam, nhưng có thể mơ hồ nhận thấy rằng, tuổi đời của hai tên tiểu tử trước mặt này còn chưa đến một trăm.

“Muốn giết người diệt khẩu à?” Lê Tử Nam lạnh lùng, trào phúng nói. Tay phải trở tay cầm kiếm, tay phải nâng lên đón nhận công kích của đối phương.

“Hừ!” Tu sĩ kia bị một cổ lực lượng hùng mạnh đánh bay ra ngoài.

Thân thể Lê Tử Nam chợt lóe, hóa thành một đạo lam quang (ánh sáng màu xanh) đuổi theo tên tu sĩ xấu số kia, trường kiếm vung lên, nhanh nhẹn mà đem đối phương chém thành hai nửa.

“Tử Nam!” Hạ Trọng Lâu kinh hoảng la lên. Tu vi của Lê Tử Nam vượt qua hết tất cả những người ở đây, hắn căn bản không cần lo lắng. Nhưng nhìn đến một Tử Nam khát máu như thế, tim hắn nhịn không được mà đập nhanh.

“Trọng Lâu, huynh muốn buông tha cho bọn họ sao? Huynh đừng quên nỗi khuất nhục năm xưa.” Lê Tử Nam tàn nhẫn mà chỉ vào những tu sĩ bên dưới, “Món nợ đẫm máu đó, chúng ta phải trả lại gấp đôi. Thương Lan Tông vì cướp đoạt bảo vật Thủy Linh Lung mà thảm sát người thân hai nhà chúng ta, đệ muốn toàn bộ đệ tử ở Thương Lan Tông phải đền mạng.” Hắn phóng thích ra nguồn sức mạnh đã áp chế nãy giờ, tỏ rõ lập trường cho những khách nhân vô tội, nói, “Những người không liên quan nếu không muốn bị liên lụy, rời đi ngay.”

Lực lượng thật là cường đại!

Tu sĩ của phái Thương Lan Tông và những người khác đều bị khí thế của Hóa Thần trung kỳ dọa cho sợ hãi. Thậm chí còn có những tu sĩ nhỏ bé bị nguồn lực lượng cường đại này dọa cho ngất xỉu đi.

Mọi người trong phái Thương Lan Trông đều cầm kiếm mà bảo hộ trước ngực mình, tu sĩ ngoại phái thì do dự. Một vị tu sĩ mặc trang phục bạch y tiến lên ôm quyền, “Hai vị cao nhân, giết người đoạt bảo dù sao cũng là chuyện do vài người trong Thương Lan Tông gây nên, không có dính líu tới những đệ tử vô tội khác, mong hai vị giơ cao đánh khẽ cho bọn họ.”

“Chưởng môn tự mình dẫn dắt sư huynh đệ cùng các đệ tử làm việc ác như thế, trong môn phái này còn có người nào vô tội?” Lê Tử Nam lãnh khốc mà nói, “Ta không nghĩ đến việc tha thứ cho bất cứ ai dính líu đến vụ thảm án đó. Nếu hung thủ tham dự vào chuyện giết hai người nhà Hạ – Lê tự động đứng ra, ta có thể buông tha cho những đệ tử khác, nếu không, giết sạch không nương tay!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN