Cầm Thú Đồ Đệ Phản Công - Tàn sát
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
162


Cầm Thú Đồ Đệ Phản Công


Tàn sát



Editor: Kua Kua (Ái Vũ)

Chưởng môn Thương Lan Tông và các vị trưởng lão khác hiển nhiên không muốn thừa nhận việc môn phái của bọn họ đã giết người đoạt bảo. Mặt khác, các đệ tử tham gia vào trận huyết án năm đó cũng không muốn đứng ra chịu tội nhận chết. Vì thế, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Lê Tử Nam liều mạng công kích từng người trong Thương Lan Tông.

Hạ Trong Lâu không thể để Lê Tử Nam một mình như thế, chủ động ngăn lại hai gã trưởng lão và một người lạ mặt đang có ý định đánh lén đệ đệ hắn. Hắn lấy một địch ba, đối mặt với những tu sĩ Nguyên Anh này không hề khó khăn. ‘Keng keng keng’, đao qua kiếm lại, hai đợt kim sắc hỏa hồng và lam xanh biếc không ngừng lóe lên, hết đợt này đến đợt khác, năng lượng hủy diệt tàn sát đạt đến cảnh giới cao nhất, tu sĩ cấp thấp chung quanh bọn họ căn bản không dám đến gần.

Ngọn lửa lớn trên bảo kiếm đỏ rực xuyên qua hai gã tu sĩ bay đến cắm vào trái tim của một vị trưởng lão, Hạ Trọng Lâu phẫn nộ nói, “Người đã ép gia gia ta tự bạo bỏ mình chính là ngươi!” Tu vi của Nguyên Anh đại viên mãn đột nhiên bùng nổ, một đạo ánh sáng hồng xẹt qua bên người trưởng lão Thương Lan Tông, sau đó đó ngừng ở không trung rồi xoay người lại, vẻ mặt cừu hận, “Ngươi cũng là kẻ thù của ta.” Tên trưởng lão kia kêu thảm một tiếng, thẳng tắp mà ngã xuống trên mặt đất. Máu tươi phun ra từ ngực lão ta, vẽ ra một thác máu thê thảm giữa không trung.

Đối mặt với đối thủ còn sót lại, Hạ Trọng Lâu thủ kiếm ngang ngực, “Các hạ là người ngoài, ta không muốn cùng ngươi kết thù.” Cùng là Nguyên Anh, nhưng cho dù là ba tên tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ cũng chưa chắc đánh thắng được một Nguyên Anh đại viên mãn là hắn.

Tu sĩ phái Thương Lan Tông này cũng sắp lên đến được Nguyên Anh đại viên mãn, vì để bảo toàn, hắn bất đắc dĩ mà chấp tay, “Đa tạ huynh đệ đã hạ thủ lưu tình.” Nói xong hắn liền bay đi. Vừa rồi hắn đã đối mặt với một tu sĩ Hỏa Linh Căn trung hậu, đối phương cũng đã mở đường tha thứ, nếu hắn còn không đi, chỉ sợ là sẽ bị tên tu sĩ Hóa Thần Kỳ đáng sợ kia giết chết mất.

Thời điểm Hạ Trọng Lâu chiến đấu với ba gã tu sĩ Nguyên Anh kia, Lê Tử Nam bên đây đã hành hạ đông đảo những tu sĩ Thương Lan Tông đến chết. Thương Lan Tông trong nháy mắt máu chảy thành sông!

Chưởng môn Trình Chí Huy thấy vậy liền lấy ra Thủy Linh Lung công kích Lê Tử Nam, hắn cười lạnh phản kích, cuối cùng còn đem pháp bảo cướp về.

“Chứng cứ đã vô cùng xác thực rồi, ông còn nói được gì nữa hả?” Một tay cầm lấy Thủy Linh Lung, một tay cầm lấy trường kiếm dính đầy máu chỉ vào Trình Chí Huy, “Thương Lan Tông phải bị chôn cùng với sự tham lam của các ngươi!”

“A!” Trình Chí Huy huy động tất cả nguồn sức mạnh còn sót lại, cả người bắn ra những đạo ánh sáng chói mắt.

“Lão ta muốn tự bạo!” Hạ Trọng Lâu nôn nóng nhìn về phía Lê Tử Nam mà nói.

*Tự bạo: tập trung nguồn sức mạnh lại đến một giới hạn cuối cùng nhất định, cả người như bị thổi phồng lên, cuối cùng nổ tung mà chết. Những người đứng gần đó cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Lê Tử Nam đột nhiên giơ một chân ra, đem thân thể đã bạo trướng của Trình Chí Huy đá lên giữa không trung.

“Đùng!” Một tiếng vang lớn vang lên, kèm theo đó hình ảnh thân thể bị nổ tung đến tan xương nát thịt của Trình Chí Huy. Máu tươi và thịt nát như mưa như nước trút xuống trên mặt đất.

Các tu sĩ gần đó sợ hãi đến bay mất hồn vía. Trình chưởng môn bị buộc phải tự bạo bỏ mình, từ đây, tu sĩ từ Trúc Cơ trở lên trong phái Thương Lan Tông cũng không còn ai sống sót.

“Tử Nam, được rồi. Kẻ thù của chúng ta đã chết, hãy buông tha cho những người vô tội này đi.” Hạ Trọng Lâu bắt lấy cánh tay cầm kiếm của Lê Tử Nam, cảnh cáo hắn, “Đệ đừng để cho cừu hận che mù mắt nữa, để rồi cuối cùng phải đi vào con đường tà đạo.” Phản ứng mãnh liệt của Lê Tử Nam hôm nay đã làm hắn giật mình, đây căn bản là hành động của tu sĩ ma đạo!

“Huynh không sợ những kẻ hôm nay đã thấy chúng ta tàn sát như thế, sẽ không tìm đến báo thù chúng ta à?” Lê Tử Nam không thể khống chế được tâm tình mà lạnh lùng nói, “Thủy Linh Lung đã đến trong tay đệ, huynh không nghĩ đến bọn chúng sẽ làm lộ tin tức, sau đó sẽ có vô số người đến đuổi giết đệ để cướp bảo vật à?” Thủy Linh Lung không có tác dụng đối với Hạ Trọng Lâu, bởi vì Hạ Trọng Lâu là tu sĩ thuộc mệnh hỏa.

“Ai có thể cướp được đồ vật trong tay đệ? Huynh sẽ ở bên cạnh đệ, giúp đệ bảo vệ Thủy Linh Lung.” Hạ Trọng Lâu nhìn đến những tu sĩ còn đang run rẩy bên dưới, “Thủy Linh Lung là do thúc thúc của đệ lấy được từ một thượng cổ tu sĩ đang di lưu, thế nên nó thuộc về Lê gia. Chưởng môn Thương Lan Tông và các đồng môn giết người đoạt bảo, cho dù chết cũng chưa đền hết tội. Nhưng những người kia là vô tội… Là do bọn họ đã vào nhầm môn phái tà đạo… Là bất đắc dĩ thôi.” Nói xong, Hạ Trọng Lâu đầy áy náy mà mạnh mẽ lôi kéo Lê Tử Nam cấp tốc bay về phía xa.

Thấy hai vị sát thần đã đi, những người còn sống sót sau tai nạn nhìn đến máu tươi và thi thể đầy trên mặt đất, liền sôi nổi khóc rống lên. Những người ngoài phái hai mặt nhìn nhau, bắt đầu thảo luận làm thế nào để thu dọn tàn dư này. Thương Lan Tông xong rồi, môn phái của bọn họ đã chiếm cứ nguồn linh mạch dồi dào và tài nguyên tu luyện của người khác, còn có những người tu sĩ thiếu niên có tư chất khác…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN