Căm Thù Nhà Giàu - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
56


Căm Thù Nhà Giàu


Chương 7


Về đến phòng ngủ, Hứa Niên cảm thấy sao mà tức thế, trong lòng lại thấy hơi tủi thân, rõ là nói đưa mình về lại để mình về một mình.

Hứa Niên ngồi lâu thấy mông đau khiếp, đứng lâu lại thấy cả người nhức mỏi. Đứng không được, ngồi cũng không xong, đang định lên giường nằm, cửa phòng ngủ kẹt một tiếng bị mở ra.

“Sao mày lại…” Hứa Niên đờ ra nhìn Giang Vệ Hành đi vào.

Giang Vệ Hành cởi balo, mở khóa, đặt hai cái túi to lên mặt bàn. Sau đó hắn lấy một hộp thuốc mỡ ra, cũng đặt lên bàn, giải thích: “Hai túi to, một túi là quần áo mày, túi còn lại có bông, urgo, lấy mà dùng. Thuốc mỡ kia thì giảm sưng. À, còn…”

Hứa Niên mở to hai mắt nhìn màng bọc thực phẩm trong túi bị Giang Vệ Hành lôi ra, kinh ngạc không nói nên lời: “Mày…”

Giang Vệ Hành vừa bóc màng bọc thực phẩm, vừa nói: “Khi mày tắm dùng cái này được. Tao không biết quấn lên có đau không, thử cái đã. Cởi đồ ra.”

Hứa Niên rất muố từ chối nhưng Giang Vệ Hành nói: “Dù sao mày cũng phải tắm, thử tí cho tao yên tâm.”

Hứa Niên không thể từ chối, chỉ đành cởi bộ quần áo chưa mặc được hai tiếng ra.

Đèn trong phòng sáng trưng, chiếu rọi nửa người trên trần trụi của Hứa Niên. Cậu ngồi trên ghế, ngại ngùng để Giang Vệ Hành bóc urgo trên ngực, lấy bông ra.

Lúc nãy đau quá, không để ý, giờ nghiêm túc mà nhìn lại, cậu phát hiện ngay đến cả vùng xương sườn cũng có vết hôn đo đỏ, không nhịn được mà rằng: “Giang Vệ Hành, mày là chó à?”

Giang Vệ Hành đang kéo màng bọc thực phẩm ra, nghe thấy thế thì cười khẩy, bọc màng bọc lên đầu v* sưng vù của cậu khiến Hứa Niên đau đến la lên: “Tao là chó à? Chó à tốt với mày thế này à?”

Chạy rõ xa mua bông cho cậu, ăn xong chè đi về đến nửa đường thì nhớ ra mua thuốc lại chạy ngược ra tiệm thuốc, giờ nhớ lại lúc tả lại bộ phận ấy của người đó cho dược sĩ Giang Vệ Hành còn ngại hết cả người.

Vốn đầu v* đã nhạy cảm rồi giờ còn bị thương, Giang Vệ Hành làm một phát như thế khiến vành mắt Hứa Niên ngập nước, như thể giây tiếp theo sẽ rơi xuống. Cậu nghẹn ngào nói: “Mày tốt chỗ nào? Làm tao thành ra thế này, người thì diện hàng hiệu mà dẫn tao đi ăn cơm có mấy chục đồng, xong bỏ tao giữa đường…”

Hứa Niên thấy tủi thân quá. Cậu thấy Giang Vệ Hành có tiền nhưng keo kiệt với mình quá! Dù là trước đó có xích mích với nhau nhưng giờ thì cũng là quan hệ chơi nhau một phát rồi? Ít ra cũng phải trợ cấp chứ?!

Hứa Niên hối hận rồi. Giang Vệ Hành vừa thấy cậu chuẩn bị rơi nước mắt đành nhịn cười, nói: “Rồi tao sai. Xin lỗi được chưa?”

Lúc trước Giang Vệ Hành chịch Hứa Niên coi như phạt cậu chửi mình mà sao giờ hắn cảm thấy chịch xong Hứa Niên như là đang phạt bản thân thế nhỉ.

Hắn nghĩ nghĩ một hồi, lại quấn màng bọc thực phẩm lên ngực Hứa Niên, đỡ cậu đứng lên: “Đi tắm đi.”

Hứa Niên bám tay cậu, chậm chạp đi tới nhà vệ sinh, lại nhớ ra mình chưa lấy quần áo sạch, định xoay người về lấy thì bị Giang Vệ Hành ngăn lại: “Quần áo đâu tao lấy cho, vào tắm đi.”

“À, cảm ơn nhé, ngăn thứ hai tủ quần áo ấy…” Hứa Niên không ngăn mình nói “cảm ơn” được. Hôm nay tí thì cậu nghĩ cái thằng cha chơi mình này là ân nhân chứ.

Giang Vệ Hành đi lấy quần áo giúp cậu. Hứa Niên cởi sạch cả quần áo trên người, khỏa thân đứng trong phòng tắm, tay cầm vòi sen chỉ dám mở nước nhỏ mà tắm. Nước tí tách rơi trên ngực cậu, trượt trên màng bọc thực phẩm, cũng không đau lắm, hóa ra biện pháp này cảu Giang Vệ Hành cũng dùng được.

“Cốc cốc.” Cửa bị gõ vang. Hứa Niên mở một khe hở nhỏ, thò tay ra ý để Giang Vệ Hành đưa quần áo cho là được ai dè Giang Vệ Hành mở cửa rộng ra, chen vào.

“Mày, mày định làm gì đấy?” Hứa Niên thấy Giang Vệ Hành cũng cởi đồ, trần trụi à đứng trong nhà vệ sinh với cậu.

Giang Vệ Hành vừa vào Hứa Niên đã cảm thấy thân nhiệt tăng cao, thấy bị áp lực bởi cơ thể cường tráng, cao lớn của đối phương, khiến cậu không khỏi nhớ đến mới mấy hôm trước, cũng trong nhà vệ sinh này, bị Giang Vệ Hành tuột quần xem búm mới thành ra hôm nay.

“Tắm chứ gì.” Giang Vệ Hành lấy vòi sen, nhẹ nhàng để nước chảy trên người cậu. Lúc này Hứa Niên mới nhận ra Giang Vệ Hành muốn tắm cho mình, mặt đỏ tưng bừng. Này, đàn ông đàn ang chẳng nhẽ bị nó chơi đít xong không tắm nổi hay sao lại cần người ta hỗ trợ…

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng cơ thể Hứa Niên cứ ngoan ngoãn để Giang Vệ Hành sờ chỗ nọ, xoa chỗ kia. Cậu tự nhủ, ồi như này bình thường, tắm rửa bình thường thôi, tắm…

Mắt Giang Vệ Hành dán vào hai núm vú đo đỏ bị màng bọc thực phẩm bao lại, nhịn dục vọng muốn liếm mút mà xát bọt lên da cậu, nhưng khi đến nơi mà đang đứng thẳng lên kia thì dừng lại. Hứa Niên hoảng hồn, phân bua: “Không phải đâu, không…”

Giang Vệ Hành chỉ mới sờ lưng với bụng mà dương v*t cậu đã vươn người đón nắng, quả là nhục nhã!

Hứa Niên vội đưa hai tay che chim, mặt đỏ bừng bừng, giọng nhỏ dần: “Tao, tao cũng không biết sao…”

Nhưng sao thế nào thì hai người đều biết cả.

Giang Vệ Hành bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của cậu, cúi xuông, hôn lên bờ môi. Sau khi liếm bờ môi như cánh hoa thì ngay lập tức đưa lưỡi vào. Hai đầu lưỡi quấn quýt, nước bọt sản sinh ra liên tục trào ra khóe miệng Hứa Niên, chảy xuống.

Vòi sen bị thả rơi xuống đất, cô đơn chảy nước.

Hứa Niên bị hôn choáng cả đầu, nhũn người tựa vào Giang Vệ Hành. Giang Vệ Hành thở ồ ồ, hắn gặm cắn gương mặt mịn màng của Hứa Niên, một tay thì đưa xuống tuốt dương v*t cậu. Cơ thể Hứa Niên tê dại trong nháy mắt, kêu lên: “A.. đừng…” Không chịch được nữa đâu, chết đấy!

“Không làm, sờ tí thôi. Giang Vệ Hành cắn cắn vành tai đỏ lựng của Hứa Niên: “Mày cũng tuốt cho tao đi.”

Hứa Niên hừ một tiếng nhưng vẫn đưa tay ra sờ “quái thú” của Giang Vệ Hành. Em Giang trong lòng bàn tay cậu nóng bỏng, tuy là cũng sờ một lần rồi nhưng khi đối diện với “quái thú” này Hứa Niên vẫn cứ hết hồn. Cậu nghĩ thầm cái của này nhét vào hai lỗ phía dưới, thảo nào đau tới ngáo cả người.

Giang Vệ Hành nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Hứa Niên lại thấy vui vui, hẩy hẩy mấy cái. Hắn ấy mà, người thì cao trym thì to, to đến mức tay Hứa Niên vòng không hết cơ mà. dương v*t to lớn, dựng thẳng, quy đầu đâm vào cái rốn be bé của Hứa Niên..

“A…” Không biết sao bị hẩy trúng mà lại như có dòng điện lan tỏa toàn thân. Hứa Niên không nhịn được mà kêu lên, xong rồi mới hung dữ lườm Giang Vệ Hành một phát, dỗi, buông tay ra: “Không hộ!”

Thế mà Hứa Niên quên mất thằng em mình còn nằm trong tay Giang Vệ Hành. Giang Vệ Hành cười xấu xa, bắt đầu tuốt dương v*t của cậu. Lúc này Hứa Niên rên rỉ, dựa vào ngực Giang Vệ Hành. Tầm mắt Giang Vệ Hành quét qua tấm lưng trắng như ngọc, rơi xuống bờ mông cong mẩy, đầy dấu bàn tay hồng hồng, ánh mắt tối đi. Hắn giơ tay ra xoa bóp bờ mông ấy. Cánh mông mềm mại bị bóp thành đủ loại hình dáng, bên trên đầy những “hoa hồng”.

Mà Giang Vệ Hành cũng đâu có buông dương v*t Hứa Niên ra. Bàn tay thô ráp của hắn vuốt ve lỗ sáo, bị dính một chút chất nhầy. Hứa Niên sướng đến mức lỗ sáo chảy dịch. Cậu dựa vào lòng Giang Vệ Hành, thở dốc, hai tay ôm lấy cổ hắn, vẻ mặt mờ mịt, ngây ngất nhìn về vô định, miệng rên khẽ: “Ưm.. ư… ha…”

Giang Vệ Hành cúi đầu hôn cậu. Miện Hứa Niên hé mở, giao chiếc lưỡi xinh xắn cho người kia, để mặc cho hắn liếm mút, phát ra âm thanh trao đổi nước bọt.

Giang Vệ Hành tuốt càng nhanh Hứa Niên kêu càng lớn, tới khi sắp bắn thì Hứa Niên lại che lỗ sáo lại, không cho cậu bắn tinh.

Hứa Niên bị kìm lại, mắt đỏ như con thỏ. Cậu giơ tay định hất tay Giang Vệ Hành ra nhưng làm thế nào cũng không được, ngón tay Giang Vệ Hành vẫn ở đấy. Cậu rầm rì, nghẹn ngào nói: “Tao muốn bắn cơ. Huhu, tao không chịu được đâu. Để tao bắn…”

Giang Vệ Hành liếm những giọt lệ trên gương mặt nhỏ nhắn ấy, vẫn không bỏ tay ra: “Ngoan, tuốt cho tao thì tao cho bắn.”

Hứa Niên tủi thân, sống mũi cay cay, cúi đầu nắm lấy dương v*t hắn. Tay Hứa Niên cũng không mềm như làn da cậu nhưng đối với Giang Vệ Hành thì cái gì của Hứa Niên cũng mềm mại. Tay Hứa Niên mới động đậy một tí Giang Vệ Hành đã bị động tác ma sát của cậu làm cho nóng cả người, nói: “Tay cứ nắm lấy đi, đừng có nhúc nhích.”

Thấy mình bị ghét bỏ, Hứa Niên mếu máo, tủi thân gần chết, kỹ thuật của cậu không tốt thì cũng đừng có đối xử với cậu như thế chứ!

Không phải Giang Vệ Hành ghét bỏ gì kỹ thuật của cậu mà nhìn thấy Hứa Niên như thế này hắn không chịu nổi, như thể “quái thú” sắp nổ làm đôi rồi. Hắn thẳng lưng đâm vào rút ra trong tay Hứa Niên, lần nào cũng chuẩn chỉ đâm vào rốn Hứa Niên.

Đúng vậy, hắn muốn chịch rốn của Hứa Niên.

“A a…” Cảm giác tê dại truyền từ rốn đi toàn thân Hứa Niên. Mắt cậu đỏ lên, đứt quãng nói: “Đừng nhanh như thế… Tao… tao không chịu được.”

Dưới sự mãnh liệt của Giang Vệ Hành, chân Hứa Niên run lẩy bẩy, đứng cũng không vững. Hai tay Giang Vệ Hành nắm mông Hứa Niên, ôm chặt, bế lên dựa tường mà tiếp tục chịch rốn cảu cậu.

Âm hộ của Hứa Niên đã chảy nước từ lâu, bết bết dính dính mà chảy ở đùi trong, miệng kêu ê a. Thể lực Giang Vệ Hành đỉnh thật, bế cậu mà chịch cũng không thấy mệt, thậm chí càng chịch càng khỏe. Đầu Hứa Niên bất lực mà lắc lư, bị chịch điên cuồng đến mức gục xuống vai Giang Vệ Hành, hai chân lung lay trong không khí. dương v*t bắn tính bắn đầy người Giang Vệ Hành, có vài giọt còn bắn lên cằm Giang Vệ Hành mà hắn vẫn cứ hồn nhiên chịch rốn người ta.

“A… ưm… Đừng, đừng mạnh thế… ha…” Hứa Niên kêu a a, đầu chôn trong hõm vai Giang Vệ Hành, lòng bàn tay đang ôm lấy dương v*t toàn là dịch nhầy, để mặc cho hắn chinh phạt, hắn tấn công rốn mình.

Giang Vệ Hành thở dốc bên tay Hứa Niên. Hắn cúi đầu hôn lên bờ vai mong manh của Hứa Niên, dưới thân là đâm thật mạnh. Hứa Niên thấy tay mình sắp bị ma sát ra lửa rồi, nóng chết mất, rốn thì bị quy đầu chọc hơi đau: “Giang, Giang Vệ Hành… nhẹ thôi…”

Giang Vệ Hành cúi đầu gầm nhẹ, dương v*t nằm trong tay Hứa Niên, quy đầu chọc ở rốn cậu phun ra một lượng lớn tinh dịch. Tinh dịch tóe ra ở rốn Hứa Niên như đóa hoa đầy mê hoặc.

“Ôi…” Rõ ràng chỉ có Giang Vệ Hành mất sức mà Hứa Niên thấy mình mệt sắp chết. dương v*t của Giang Vệ Hành trong tay cậu nảy lên mấy cái rồi nhỏ dần xuống.

Hứa Niên ngẩng đầu nhìn thấy cằm hắn dính tinh dịch trắng ngà, vừa xấu hổ vừa buồn cười, thế là bật cười thành tiếng.

Giang Vệ Hành nghi hoặc, bế Hứa Niên ra soi gương, thấy trên cằm mình dính tinh dịch, hắn nhéo nhéo mông Hứa Niên như muốn phạt: “Cái thằng này… Lau cho tao đi.”

Hai tay Giang Vệ Hành còn đang bế mình, Hứa Niên cười đắc ý, khua khua hai tay trước mặt hắn, đê tiện nói: “Không lau đấy. Ờ, không lau.”

Giang Vệ Hành mà chịu Hứa Niên à?

Hắn cúi đầu tìm miệng Hứa Niên, hôn xuống. Hứa Niên “Ưm” thật nhẹ. Đầu lưỡi hai người quấn quýt, nuốt lấy nước bọt của nhau. Tiếng trao đổi nước bọt trong không gian nhỏ hẹp bị phóng đại. Hứa Niên nghe đến là xấu hổ. Cậu, cậu đang hôn Giang Vệ Hành!!

Mấy lần trước hôn nhau, không phải là lúc cậu ngáo ngơ thì cũng là mê mẩn, còn đây là lần đầu tiên hôn Giang Vệ Hành lúc tỉnh táo.

Giang Vệ Hành cọ hết tinh dịch trên cằm lên người Hứa Niên mới buông môi cậu ra. Đôi môi Hứa Niên hé mở, một sợi bạc dài lưu luyến mà nối với môi hắn.

Hứa Niên ngẩn ngơ mà nhìn Giang Vệ Hành. Bất ngờ hai ánh mắt chạm nhau, mặt Hứa Niên đỏ lựng lên như táo chín, vội dời tầm mắt nhìn mình trong gương. Nhưng thấy trong gương ánh mắt mình mê ly, cơ thể trần trụi mà úp lên ngực Giang Vệ Hành, lộ ra vẻ chưa đã thèm, dâm đãng.

Trời ơi! Hứa Niên muốn ôm đầu, che mặt! Sao mà mình lại thành ra thế này! Thảo nào thằng Giang Vệ Hành nó muốn chịch mình.

Giang Vệ Hành không biết Hứa Niên đang nghĩ bậy nghĩ loạn như thế nào. Hắn thấy mặt câu đỏ tưng bừng sợ quá lôi cậu ra lau cho khô để khỏi bị ốm dù là trời đang nóng nhưng biết đâu được có ốm hay không.

Giang Vệ Hành buông Hứa Niên ra. Chân cậu mềm nhũn, đứng không vững lại ngã vào lòng người ta. Hứa Niên dứt cơn tình dục, liếc nhìn Giang Vệ Hành, nén giận nói: “Tại mày hết, đã nói đừng rồi lại còn cứ… Chân tao sắp gãy rồi đây này…”

Oan quá Bao đại nhân, rõ là Hứa Niên ỡm ờ cho hắn cơ hội mà sao giờ lại tại hắn hết rồi.

“Ừ ừ, rồi, tại tao hết.” Giang Vệ Hành đưa một tay ôm người vào lòng, một tay nhấc vòi sen cô đơn dưới đất lên, nói với Hứa Niên: “Bôi sữa tắm lên ngưởi rồi, tắm sạch rồi nói sau.”

“À…” Hứa Niên thấy Giang Vệ Hành tích cực nhận sai cũng không làm khó người ta được nữa đành ngoan ngoãn dựa vào người ta, để người ta tắm cho mình.

Tiếp theo thì đúng là tắm thật, tắm cho Hứa Niên xong hắn còn cẩn thận hầu hạ người ta mặc quần áo. Nhưng Giang Vệ Hành không cho cậu mặc quần với quần lót. Hứa Niên kinh ngạc: “Sao không được?”

Giang Vệ Hành nghiêm nghị nói đạo lý: “Tao nhìn bên dưới mày rồi, sưng đỏ lên mặc quần lót nó ma sát, giống như vú mày đó, hiểu không? Nên là đừng có mặc.”

Hứa Niên sống chết không nghe, cố đấm ăn xôi mà định mặc nhưng lại nhận ra Giang Vệ Hành cầm cho mình mỗi cái áo phông.

Hứa Niên tức điên, chỉ đành khom người đi qua ban công, đi như ăn trộm vào phòng ngủ, đóng cửa ban công thật kỹ.

Giang Vệ Hành cũng nhanh chóng lấy khăn của Hứa Niên lau khô người, mang quần áo của mình ra thay.

Hứa Niên cong mông tìm quần với quần lót trong tủ. Giang Vệ Hành bước nhanh tới vỗ một phát, nhấc bổng người lên: “Đừng có tìm, còn bôi thuốc, mặc vào lại cởi.”

Hứa Niên giãy cũng vô dụng, chỉ đành giục Giang Vệ Hành đưa mình lên giường. Giang Vệ Hành không dám khiêng người ta lên giường, sợ đâm vào đâu, đành hạ người ta xuống, vỗ vỗ bờ mông căng mẩy: “Lên đi, bôi thuốc cho.”

Hứa Niên mở mắt thật lớn, nhớ đến cách bôi mấy loại thuốc kia thì kịch liệt chống đối: “Đừng có lại đây, tự bố mày bôi.”

“Ừ, tự mày.” Giang Vệ Hành nhét thuốc vào tay cậu, chỉ lên giường: “Giờ mày đi lên cũng hết hơi, bôi thuốc xong lại còn phải xuống rửa tay. Đi đi lại lại thế mông mày chịu nổi không?”

Hứa Niên không nói gì, mím môi, quật cường nhìn hắn.

Giang Vệ Hành không thỏa hiệp: “Muốn tao lấy nước cho mày rửa tay á? Mơ!” Hắn xoay người, ra ngoài: “Đi đây.”

Hứa Niên thấy Giang Vệ Hành đi thật rồi, còn chẳng do dự tí nào, không biết dây thần kinh nào bị chập, sống mũi cay cay, nước mắt tí tách rơi xuống.

Giang Vệ Hành muốn Hứa Niên ngoan ngoan nghe lời cho mình bôi thuốc, ai biết vừa đi được mấy bước đã nghe thấy tiếng nức nở. Giang Vệ Hành vội quay đầuu, thấy Hứa Niên đứng tại chỗ nước mắt chảy ròng ròng, đỏ mắt nhìn theo, thấy hắn quay đầu lại thì dẩu dẩu miệng, đứng tránh sang một bên, bao nhiêu uất ức viết hết lên trên mặt.

Giang Vệ Hành biết làm sao bây giờ, chỉ đành đi tới dỗ người ta. Hôm nay chắc chắn là ngày hắn tốt tính nhất từ lúc cha sinh mẹ đẻ, không biết là phải dỗ dành người khác bao nhiêu lần.

“Rồi, tao đỡ mày lên, lấy nước cho mày rửa tay. Đừng khóc.” Giang Vệ Hành đưa tay lên lau nước mắt cho Hứa Niên thì bị cậu giận dỗi tránh đi.”

Giang Vệ Hành lau nước mắt một bên rồi bất đắc dĩ bế cậu lên giường, vỗ vỗ mông, nói: “Ngoan, tao đỡ lên thì cẩn thận.”

Giang Vệ Hành đỡ lấy eo, lấy mông cậu, đưa lên giường. Hứa Niên bất chấp mông đau mà xoay người lại nhìn Giang Vệ Hành, sụt sịt nói: “Mày, mày không bôi thuốc cho tao à?”

Giang Vệ Hành cười, buông tay xuống: “Tao còn tưởng mày không muốn, định chờ mày tự bôi xong thì lấy nước cho mà rửa tay.”

Sau đó, hắn lên giường Hứa Niên. Chiếc giường đơn đột nhiên phải gánh cả hai người, một trong số đó còn to khỏe khiến Hứa Niên cảm giác ván giường sắp sập đến nơi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN