“Nằm xuống.” Giang Vệ Hành khoanh chân ngồi, vỗ vỗ chiếu. Vẻ mặt hắn nhìn thì nghiêm túc đấy nhưng sắp được sờ người dưới của Hứa Niên, trong lòng hắn sướng điên.
Hứa Niên lại không nhúc nhích gì. Giang Vệ Hành thấy cậu ngửa đầu lên nhìn mình rồi đá đá mình mấy cái. Cậu thẫn thờ nhìn trần nhà, lo lắng mà nói: “Giấy! Giấy!”
Giang Vệ Hành cũng bị cậu làm cho hốt, vươn người sang hỏi làm sao thế, có phải chảy máu mũi không mà chưa hỏi ra miệng đã bị đá cho một phát. Hứa Niên cũng không xấu hổ nữa, nói to: “Tao chảy nước mũi!”
“Giấy đâu?” Giang Vệ Hành không nghĩ tới chuyện này, xốc chăn xốc gối trên giường cũng không tìm thấy giấy.
“Trên bàn ý! Xuống lấy cho tao!” Hứa Niên sắp khóc tới nơi, vỗ vỗ thành giường.
“Đây đây.” Giang Vệ Hành vội trèo xuống, cầm hộp giấy trên bàn đưa cho cho Hứa Niên: “Đây, cầm lấy.”
Hứa Niên ngửa đầu, tay quờ quạng chỗ thành giường, sờ đến hộp khăn giấy thì rút mấy tờ đưa lên mũi.
Lộn xọn một lúc, khi Hứa Niên lau hết nước mũi thì phòng ngủ mới yên tĩnh lại, trong phòng chỉ vang lên tiếng xì mũi.
“Xong rồi thì đưa đây.” Giang Vệ Hành đứng dưới giường, đưa tay ý bảo cậu đưa giấy rác cho mình.
Giải quyết vấn đề sinh lý xong, Hứa Niên ngại quá thể. Cậu nhìn giấy trên tay, ngượng ngùng: “Mày, mày lấy tờ giấy ra, xong tao bỏ vào…”
Giang Vệ Hành không chờ cậu dứt câu đã giật lấy tờ giấy đầy nước mũi, bỏ vào sọt rác: “Tao không ngại mày ngại đéo gì.”
Hứa Niên vẫn thẹn thùng lắm mà cậu thấy Giang Vệ Hành là lạ sao đó, mà mình cũng khang khác thế nào.
Bầu không khí đáng lẽ ra mờ ám lại bay biến sạch sẽ bởi sự kiện vừa rồi. Giang Vệ Hành rửa tay xong, lên giường, còn cầm giấy theo để đề phòng. Hứa Niên nhìn hộp giấy mà xấu hổ trong lòng. Hai người nhìn nhau không nói gì, suy nghĩ miên man.
“Mày cảm à?” Giang Vệ Hành đột nhiên hỏi. Hắn thấy hình như tại vừa nãy không lau khô người cho Hứa Niên mà cậu chảy nước mũi.
“Không…” Mũi Hứa Niên đo đỏ. Cậu ngập ngừng nói: “Tại nãy khóc…” Cậu còn lẩm bẩm than thở: “Vì mày cứ chọc tao…”
Hôm nay hắn bị Hứa Niên trách tội bao lần rồi?”
Giang Vệ Hành bật cười lại bị Hứa Niên lườm. Hắn vội vàng nói: “Đây đây, bôi thuốc cho mày. Đưa thuốc đây.”
Giang Vệ Hành cầm tuýp thuốc mỡ trong tay. Mông Hứa Niên đau, Giang Vệ Hành nhét gối xuống dưới eo cậu, hỏi: “Thế này được chưa?”
Hứa Niên giơ một chân lên vách tường, chân kia đặt lên trên thành giường, mông lơ lửng trên không, thân dưới trơn bóng. Cảm giác mà hai lỗ bên dưới tơ hơ làm cậu thấy hơi bất an mà vặn vẹo, cắn cắn môi: “Ừ…”
Lần này Giang Vệ Hành lấy điện thoại mình soi đèn. Tay phải cầm thuốc mỡ, tay trái cầm đèn mà soi vào âm hộ.
Trước khi bôi thuốc, Giang Vệ Hành nhìn toàn bộ âm hộ. Vừa mới bị chơi vài tiếng trước, âm hộ vốn khép chặt giờ hơi hé mở, môi âm hộ sưng đỏ lên, hơi vươn ra ngoài. Qua khe môi âm hộ còn nhìn thấy được nếp gấp âm đ*o đo đỏ, mấp máy theo nhịp thở.
Giang Vệ Hành là sinh viên khoa thể dục, vừa khai trai thì trở nên hừng hực vô cùng. Hắn thấy âm hộ xinh đẹp của Hứa Niên bị mình chơi đến đáng thương thế này thì ngọn lửa tình dục lại bùng cháy lên nhưng hắn cũng biết Hứa Niên hôm nay vừa mới khai trai, mà người ta đau nhức cả người, có khốn nạn thế nào thì cũng không hạ miệng với người ta được nữa.
Hứa Niên chờ rõ lâu, mông lạnh cả rồi cũng chưa thấy Giang Vệ Hành bôi thuốc cho mình. Cậu nghi ngờ mà hơi nhổm dậy, thấy Giang Vệ Hành nhìn âm hộ mình không chớp mắt như kẻ biến thái. Hứa Niên thấy mình lại bị lừa, cái thắng oắt này nó không định bôi thuốc cho mình!
Hứa Niên tức giận, nhấc chân đang gác lên tường ra đạp vai Giang Vệ Hành một phát: “Giang Vệ Hành!”
Giang Vệ Hành bấy giờ mới tỉnh lại. Hắn giơ tay bắt lấy cổ chân mảnh khảnh của Giang Vệ Hành, đặt trong ngực mình. Thấy Hứa Niên trợn mắt nhìn mình thì hắn nghiêng đầu hôn lên ngón chân cậu, xong trêu ngươi khiến Hứa Niên trợn mắt há mồm: “Thơm.”
“Mày, mày mày…” Hứa Niên hết cả hồn, nói năng lắp bắp, mặt đỏ lên theo tốc độ mắt thường có thể thấy được, da dẻ toàn thân cũng hồng hồng. Gương mặt đỏ lựng cố tỏ ra nghiêm túc, nghẹn mãi mới ra hai chữ: “Biến thái!”
“Bé ngoan đang chờ biến thái đến hôn em à?” Giang Vệ Hành không có vẻ tức giận tí nào mà lại còn thả thính Hứa Niên. Phải lúc trước thì cắn cho phát rồi đấy, nhưng giờ nhìn Hứa Niên ngại ngùng, thẹn thùng đỏ cả người, Giang Vệ Hành sướng lắm, chỉ thích trêu ngươi người ta mãi.
Quả nhiên mặt Hứa Niên đỏ như tô son. Cậu giãy giãy định rút chân ra khỏi tay Giang Vệ Hành nhưng hắn khỏe quá, cố định chặt chân cậu trong ngực mình, không nhúc nhích được. Giang Vệ Hành thấy cậu giãy không ra lại buồn cười, lại hôn lên mu bàn chân trắng mịn. Hứa Niên thấy mu bàn chân mình lạ lắm, tê tê ngứa ngứa, không nhịn được mà “A” một tiếng, cả người nhũn hết ra.
Giang Vệ Hành vừa hôn mu bàn chân với ngón chân Hứa Niên, vừa quan sát cậu. Hứa Niên bị hành động của hắn làm cho vừa xấu hổ vừa tức, thế là định chống thành giường ngôi dậy nhưng Giang Vệ Hành đã buông chân cậu xuống, quỳ giữa hai chân cậu, cúi người, hôn lên.
Hứa Niên nhận ra Giang Vệ Hành hôn chân mình rồi lại định hôn lên môi thì vội lấy tay che miệng, buồn bực nói: “Giờ đừng có mà hôn bố này.”
Lúc này Hứa Niên không nhận thức được mình đã chịu cho Giang Vệ Hành hôn.
Giang Vệ Hành hôn lên mu bàn tay của cậu, không hôn được môi cũng không nản chí mà cứ hôn lên mu bàn tay: “Sao lại ghét chính mình nhỉ? Tao còn chưa ghét mày đâu.”
Giang Vệ Hành cũng không nghĩ rằng mình sẽ hôn chân Hứa Niên, chẳng qua tự nhiên thấy Hứa Niên cũng sạch sẽ, ngón chân cũng đáng yêu, rồi muốn hôn, vừa nghĩ đã hành động luôn.
Chiếc hôn dừng lại trên đôi mắt ướt át của Hứa Niên. Hứa Niên nhắm chặt mắt lại, đỏ mặt biện hộ cho mình: “Ai, ai bảo mày lại hôn chân tao. Hôn chỗ nào chẳng được lại hôn chỗ đấy…”
Nụ hôn của Giang Vệ Hành khiến mặt cậu ngưa ngứa. Khi cậu nói, hàng lông mi dài hơi rung động, đáng yêu xỉu, Giang Vệ Hành không nhịn được mà chụt chụt hôn hai cái lên mặt.
Hứa Niên cảm giác mắt mình ươn ướt, lập tức trợn mắt lên, cả giận nói: Giang Vệ Hành!!”
Nước miếng của Giang Vệ Hành dính hết lên lông mi cậu. Hứa Niên cảm thấy mi mình ướt ướt cứ dính cả lại với nhau, hơi khó chịu, bực bội nói: “Mày cố ý đúng không!”
“Đúng rồi!” Ánh mắt Giang Vệ Hành vui vẻ. Hắn nói xong liền cúi xuống cắn lên đôi môi mềm mại như cánh hoa. Hứa Niên ngạc nhiên rồi mới nhận ra lúc mình phát cáu lại bỏ tay che miệng ra mới cho hắn cơ hội.
Giang Vệ Hành đọat được quyền sở hữu đôi môi Hứa Niên lại trở thành một tướng quân đa mưu túc trí mà không vội tiến quân, cứ quanh quẩn nơi thành trì mà thăm dò hòng mê hoặc người dưới thân chính là “kẻ thù Niên”.
Hắn cắn lên bờ môi, kéo nhẹ ra bên ngoài rồi mút vào thật mạnh. Hứa Niên hừ một tiếng ra vẻ phản kháng, vốn muốn dùng tay đẩy Giang Vệ Hành ra lại đặt trong ngực người ta, hơi giống kiểu đã nghiện còn ngại.
Tốt lắm, thành công rồi.
“Chinh Niên tướng quân” đắc ý nghĩ, bắt đầu vây công bốn phía. Hắn dùng dầu lưỡi phá vỡ tầng phòng thủ có như không của “kẻ thù Niên”. Hàm răng của “kẻ thù Niên” hé mở để cho đầu lưỡi của đối phương chui vào.
Giang Vệ Hành mút thật chăm chú chiếc lưỡi hồng mềm mại. Hai chiếc lưỡi ướt át, nóng bỏng quấn quýt bên nhau, nuốt nước bọt của nhau. Lưỡi của Hứa Niên bị Giang Vệ Hành mút đến run lên, cả linh hồn như cũng bị mút đi.
Hứa Niên rên rỉ vì bị hôn. Đầu lưỡi củ Giang Vệ Hành cuốn lấy lưỡi cậu, liếm mút đến mức khó dằn lòng nổi. Cậu đấm đấm vào ngực hắn, Giang Vệ Hành đành ấn tay cậu xuống giường, hôn mạnh hơn.
“A…” Hứa Niên thấy nước bọt của mình sắp bị Giang Vệ Hành hút hết rồi, mà đối phương cứ như kẻ lạc trong sa mạc tìm được nguồn nước, mút hết dịch trong miệng cậu. Hứa Niên không thể phản khác chỉ có thể nằm ra mà bị hôn đến mất người.
“Chinh Niên tướng quân” đã đột phá thành công phòng tuyến của “Kẻ thù Niên”, dùng võ lực chinh phục đối phương, chiến dịch hoàn toàn thắng lợi.
Nụ hôn vừa chấm dứt, người thắng còn lưu luyến mà liếm đôi môi mềm mại, ướt át của kẻ bại. Kẻ bại xụi lơ toàn thân, mê ly nhìn người thắng cao lớn, mạnh mẽ.
“Hôn được rồi, tao thắng.” Ngón tay Giang Vệ Hành va vuốt bờ môi sưng đỏ.
Thắng làm vua, thua làm ấm giường. Tự nhiên trong đầu Hứa Niên nhảy ra câu này. Cậu lo lắng mà thít hai lỗ phía dưới lại, hôm nay xin thề không để Giang Vệ Hành chịch nữa!
“Lo cái gì?” Giang Vệ Hành thấy vẻ mặt bất an của Hứa Niên thì vuốt tóc mái của cậu sang bên, để lộ vầng trán sáng ngời.
Hứa Niên nuốt nước miếng, ngập ngừng nói: “Mày, mày hôm nay đừng chịch tao nữa!” Cậu ngại ngùng quay mặt sang bên, cắn môi, lí nhí: “Đau chết mẹ….”
Giang Vệ Hành nhìn cái điệu bộ cô vợ nhỏ tủi thân này thấy đáng yêu xỉu, cúi đầu cắn mút hai bên má rồi lại buông ra. Thấy Giang Vệ Hành làm vậy, Hứa Niên trợn trừng mắt: “Làm đéo gì đấy?”
“Ăn mày.” Giang Vệ Hành cười, cúi đầu liếm liếm lông mi Hứa Niên.
Hứa Niên nức nở: “Không… không được … Tao không chịu được đâu…” Hai lỗ phía dưới còn chưa khỏe lại, Giang Vệ Hành không thể chơi được!
Nụ hôn dừng lại trên môi Hứa Niên: “Không chịch mày, được chưa. Tao sẽ nghiêm túc bôi thuốc cho mày.”
Nghiêm túc bôi thuốc cho mình…. nghiêm túc bôi thuốc?
Trong đầu Hứa Niên đột nhiên hiện ra cảnh Giang Vệ Hành bôi thuốc trên dương v*t cương cứng của mình, cười nham hiểm, đặt quy đầu ở ngay cửa mình của cậu: “Bé ngoan, để anh bôi thuốc cho em.”
Xong eo đâm lên một phát, đóa hoa Hứa Niên tan tành rách nát….
Nghĩ rằng Giang Vệ Hành rất có thể sẽ lấy lý do bôi thuốc ra mà chịch mình, Hứa Niên lạnh cả người, đẩy vai Giang Vệ Hành, kháng cự: “Tao không bôi thuốc nữa đâu…”
“Sao tự nhiên lại không?” Không biết Hứa Niên lại nghĩ bậy cái gì, Giang Vệ Hành nghi ngờ hỏi. Hắn thẳng lưng, đẩy chân Hứa Niên ra, định xem âm hộ đang thế nào lại thấy nó sưng đỏ lên, đang co rút, hộc nước. Hắn không nhịn nổi mà nói lời dâm tà: “Hứa Niên, mày lại chảy nước kìa.”
Từ lúc Giang Vệ Hành hôn Hứa Niên thì âm hộ cậu đã chảy dịch rồi, giờ bị phát hiện, bị nói huỵch toẹt ra thế, Hứa Niên ngượng chín. Nhưng vì che giấu sự xấu hổ, cậu cố tỏ vẻ như đang tức giận, tức đến run người: “Tao đã bảo đừng có làm thế rồi! Mày đi xuống đi!”
Hứa Niên nói xong lại dùng chân đá Giang Vệ Hành. Giang Vệ Hành nhanh nhẹn bắt được chân nhỏ, hôn từ dưới lên đến đùi trong trắng mịn. Những nụ hôn dính dấp, lại ngưa ngứa khiến Hứa Niên rên lên khe khẽ: “A… ưm… Ngứa quá…”
Cơ thể Hứa Niên nhạy cảm. Giang Vệ Hành cứ cắn mút ở nơi đùi trong nõn nà, để lại những vết ô mai đỏ đỏ. Hứa Niên bị hôn nhũn nhùn nhùn, ngoan ngoãn nằm dưới thân Giang Vệ Hành.
Giang Vệ Hành quỳ, ghé vào nhìn hai lỗ đang sưng đỏ, cắn vào vùng da mềm mại quanh cửa sau. Hứa Niên bị hắn tra tấn đến tê ngứa cả người. Cậu vươn hai tay, đặt lên đầu Giang Vệ Hành. “Đừng, đừng cắn… A, tao không chịu được…. Ưm…”
Giang Vệ Hành nhìn âm hộ Hứa Niên chảy nước ra ngoài, môi âm hộ kia lại mềm mại, đầy đặn, hắn muốn cắn lên quá nhưng chắc chắn Hứa Niên sẽ đau nên chỉ đành đè nén suy nghĩ đó xuống.
Giang Vệ Hành thấy hôn người ta đủ rồi. Hắn nhìn chân còn lại của Hứa Niên đang đong đưa ở ngoài thành giường thì kéo vào. Ấn tay hồng hồng in lên làn da trắng. Hắn gác cả hai chân người ta lên vai mình, sau đó bóp thuốc mỡ ra tay, không cần đèn mà cứ thế đưa tay vào.
“A a…” Ngón tay dính thuốc mỡ lành lạnh vừa tiếp xúc với âm hộ đã khiến Hứa Niên kêu lên: “Ưm… Lạnh thế…”
Ngón tay Giang Vệ Hành nhẹ nhàng đi vào trong, cảm nhận được nếp gấp âm đ*o bao vây, cắn mút ngón tay mình: “Lạnh mới được, tiêu sưng.”
Giang Vệ Hành nhớ ra đầu v* Hứa Niên cũng sưng đỏ. Một tay cắm trong âm đ*o, một tay kéo áo cậu lên: “Kéo lên để lộ vú nào, tí cũng bôi thuốc.”
Hứa Niên ngúng nguẩy: “Mày chưa bôi xong bên dưới thì bảo tao kéo áo lên làm gì?”
“Bọc màng bọc thực phẩm không tốt cho da, bít tắc lỗ chân lông. Tao cũng nghĩ cho mày thôi.” Giang Vệ Hành nghiêm vệ hành nghiêm túc mà nói lời xàm xí, giơ tay kéo màng bọc thực phẩm ra.
Hứa Niên nhìn động tác vội vàng của hắn “Xì” một tiếng: “Trời tin mày! Dâm dê đê tiện!”
Giang Vệ Hành sờ từ ngực xuống, ve vuốt chỗ bụng dưới hơi phồng lên của Hứa Niên, trêu đùa: “Như có em bé của tao ý nhỉ.”
Lòng bàn tay của Giang Vệ Hành ấm nóng vô cùng, khiến bụng Hứa Niên nóng lên, lại nghe lời hắn nói, Hứa Niên đỏ mặt: “Tao là đàn ông đấy! Đéo có em bé đâu!” Ấp úng mãi mới giải thích: “Đấy là vì vừa mới ăn, chưa tiêu xong…”
Làm sao mà Giang Vệ Hành không biết được, nhưng cứ thích trêu Hứa Niên đấy. Hắn xoa xoa chiếc rốn đáng thương bị chơi đủ ở nhà vệ sinh: “Chưa tiêu hóa xong… thế nãy đâm chỗ này của mày có khó chịu không?”
Hứa Niên biết hắn đang nói chuyện chịch rốn trong nhà vệ sinh, xấu hổ, mặt thắm như sắc đèn lồng: “Không, không khó chịu lắm…”
Nếu khó chịu thì Hứa Niên đã la làng lên từ lâu là đau rồi.
Giang Vệ Hành cúi xuống hôn rốn cậu. Đầu lưỡi chui vào liếm từng nếp rốn. Rốn vốn là nơi nhạy cảm, Hứa Niên thấy như lưỡi Giang Vệ Hành đang chơi rốn mình, khoái cảm như dòng điện, lan tỏa toàn thân.
“A a… đừng liếm… ưm….” Hứa Niên thật sự bị Giang Vệ Hành làm cho sắp phát điên rồi. Làm sao cái thằng này thích liếm các bộ phận trên người mình thế nhỉ?
Giang Vệ Hành cũng bị Hứa Niên làm cho sắp điên rồi. sao mà Hứa Niên trong trẻo thế cơ chứ? Rốn cũng sạch sẽ vô cùng, không bẩn như các nam sinh khác.
Đầu lưỡi Giang Vệ Hành điên cuồng đâm chọc rốn Giang Vệ Hành. Hai chân đang gác trên vai Giang Vệ Hành của Hứa Niên giật giật, âm đ*o co rút khiến ngón tay ở trong đó cũng cảm nhận được khoái cảm khi được cắn mút. dương v*t mới bán cương của Giang Vệ Hành đã cương cứng hoàn toàn.
Giang Vệ Hành cuối cùng cũng buông tha rốn của Hứa Niên. Hắn lo rằng cứ thế thì mình sẽ không nhịn được mà cắm dương v*t to lớn vào âm hộ bị chơi đến đang hấp hối của Hứa Niên mất.
“Ôi… ưm…” Hứa Niên cúi đầu thở dốc. Giang Vệ Hành nhổm lên hôn môi cậu rồi lại ngồi xuống bôi thuốc.
Hôm nay Giang Vệ Hành chơi âm hộ Hứa Niên thấy thực ra âm đ*o nhỏ hẹp đó cũng chẳng sâu lắm, hẳn là bộ phận sinh dục nữ không phát triển hoàn toàn. Hắn đoán rằng Hứa Niên không thể mang thai được.
Giang Vệ Hành bôi thuốc cho cậu xong, Hứa Niên thấy cảm giác đau, nóng dưới âm hộ cũng bớt đi, chỉ thấy mát mát, dễ chịu, chắc là thuốc cũng có tác dụng.
Lúc Giang Vệ Hành bôi thuốc bên trong âm đ*o, toàn có nước chảy ra ngoài, khi rút tay ra còn kéo ra sợi chỉ bạc dinh dính. Hắn lấy khăn lau khô dịch âm đ*o và thuốc mỡ dính lại trên tay, kéo gối dưới hông Hứa Niên ra, bôi tiếp thuốc lên hậu môn.
Giang Vệ Hành thấy mông Hứa Niên quá là phù hợp với “quái thú” nhà mình, “nuốt trọn” em nó vô cùng nhanh chóng.
Nhưng Giang Vệ Hành không biết, vì Hứa Niên đã “nuốt trọn” nguyên con nên giờ hậu môn còn đau đến phát sợ.
“Tao… đau lắm… Mày bôi nhè nhẹ thôi…” Hứa Niên cảm giác được ngón tay Hứa Niên đang đặt ở rìa hậu môn. Cậu nhạy cảm mà thít chặt cơ vòng để các nếp uốn bịt kín lỗ do chiều nay cuồng hoan mà ra nhưng theo nhịp hô hấp, khi mở ra thì lại để lộ niêm mạc hồng hồng bên trong.
Hứa Niên co rút như vậy, Giang Vệ Hành nhìn sạch hết các động tác của cậu, lửa nóng bừng bừng nổi lên. Hậu môn xinh xắn như thế mà không được chịch thì quá là đau khổ!
Hắn hít sâu, đâm ngón tay vào trong. Ống hậu môn ấm nóng thấy dị vật đi vào lại bắt đầu co thắt, mút chặt ngón tay hắn. Ôi cái cảm giác này, mẹ, Giang Vệ Hành thì hận không thể thay ngón tay bằng dương v*t của mình.
“Quái thú” trong quần đã tỉnh, cứ muốn đi vào lỗ mê người của Hứa Niên. Giang Vệ Hành nhẫn nhịn, đâm ngón tay vào trong, vô tình chạm phải điểm G của Hứa Niên. Ngón chân Hứa Niên cuộn lên, cọ xát lên bờ lưng vững chãi của hắn. Cậu kêu lên, giọng vừa đau vừa sướng: “A a… Đừng…”
“Dâm thật đấy.” Giang Vệ Hành thấy cậu kêu lên dâm đãng mà chỉ biết đỏ cả mắt lên bôi thuốc. Ngón tay ngoáy 360 độ bên trong, bôi hết thuốc lên mới rút ra ngoài.
“A ưm… mệt…” Hứa Niên nhũn ra như chi chi, nằm bệt trên giường, nỉ non.
Giang Vệ Hành thấy mình mệt mới phải, bị tra tấn về cả tâm hồn lẫn thân thể đến sắp điên rồi, nhìn Hứa Niên ngon nghẻ trước mặt mà không được ăn, dương v*t hắn sắp vỡ làm đôi.
Mà thế đã xong đâu, hắn còn phải bôi thuốc lên ngực Hứa Niên. Mẹ, này cũng khác đéo gì tra tấn đâu!
Giang Vệ Hành vừa yêu vừa hận mà nhìn Hứa Niên đang nhắm mắt hổn hển, sau đó cúi xuống nhìn bàn tay dính dớp của mình, đem theo thằng em đang nghển cổ xuống giường rửa tay.
Giang Vệ Hành rửa tay xong lại bò lên giường. Hứa Niên đã bình thường lại rồi. Cậu ngồi dậy, cắn vạt áo để lộ ra bờ ngực trắng trẻo nhưng đang định bỏ xuống. Giang Vệ Hành vừa thấy máu đã dồn xuống nửa người dưới, “quái thú” lại chuẩn bị phá quần chạy ra.
“Mông mày không đau à?” Giọng Giang Vệ Hành khàn khàn, kìm suy nghĩ muốn đè Hứa Niên ra, nhét dương v*t vào mông cậu xuống.
“Hơi hơi.” Hứa Niên cắn áo, rầu rĩ đáp, không để ý tới dục vọng dày đặc trong mắt của Giang Vệ Hành.
Giang Vệ Hành kéo Hứa Niên vào lòng mình: “Cứ cắn áo vậy đi, dựa vào người tao, tao bôi thuốc cho.”
Hứa Niên bị Giang Vệ Hành kéo, cho dựa vào trong ngực. Cậu không dám giãy dụa mạnh, sợ ảnh hưởng đến hậu môn và âm hộ. Dưới sự trấn áp mạnh mẽ của Giang Vệ Hành mà Hứa Niên nằm mềm xèo trong ngực người ta.
Hứa Niên cắn vạt áo trong miệng, cúi đầu nhìn ngón tay dính thuốc của Giang Vệ Hành nhẹ nhàng phủ lên núm vú sưng đỏ của cậu: “Ôi…”
“Đau à?” Giang Vệ Hành cúi xuống, hơi thở nóng bỏng phả bên mặt cậu, ngưa ngứa. Để tiện cho hành động của mình, hắn cởi áo Hứa Niên ra, bây giờ toàn thân cậu trần trụi dựa vào lòng hắn.
Cậu ngượng ngùng cúi đầu, tai đỏ bừng: “Không, không đau lắm… Thấy là lạ…”
“Lạ thế nào?” Giang Vệ Hành hỏi, ngón tay xoa nhẹ lên núm vú sưng to khiến cơ thể Hứa Niên cứng còng, âm hộ chảy nước.
“A… Tao không biết… Kiểu… là lạ sao đó…” Giang Vệ Hành ve vuốt núm vú cậu, nhẹ nhàng như lông chim lướt qua, lại gãi gãi ở đầu v*. Núm vú ngứa điên, Hứa Niên chỉ có thể trả lời đứt quãng.
Giang Vệ Hành nhìn khuôn miệng nhỏ nhắn đóng mở, thấp thoáng chiếc lưỡi xinh xinh, nói: “Bé ngoan, ngẩng đầu lên.”
Hứa Niên trong lòng Giang Vệ Hành ngẩng đầu lên, Giang Vệ Hành chỉ cúi xuống là đã hôn đến đôi môi đỏ, hôn say đắm.
Lại, lại bị hôn….
Hứa Niên mơ màng nghĩ. đầu v* cậu bị bàn tay như có ma lực của Giang Vệ Hành làm cho nóng bừng lên rồi lại bị thuốc mỡ lành lạnh hạ nhệt. Vừa nóng, vừa lạnh tấn công khiến cậu muốn kêu lên quá nhưng lưỡi lại bị lưỡi Giang Vệ Hành cuốn lấy, chỉ có thể phát ra những tiếng “Ưm ưm…”
Hứa Niên bị Giang Vệ Hành hôn đến choáng váng. Trong phút giây, cậu cảm giác nhưu có một cây gậy nóng bỏng đang cọ vào người mình, ngay lúc ấy, đầu óc chưa kịp nhảy số, cậu còn ngốc nghếch bắt lấy bàn tay đang chơi đầu v* mình của Giang Vệ Hành, ánh mắt mê ly nhìn hắn: “Ưm… Đằng, đằng sau là cái gì đấy…”
Đệt! Giang Vệ Hành thấy hình ảnh Hứa Niên trong sáng, đáng yêu thế này liền chảy máu mũi ròng ròng, trong lòng nghĩ muốn chịch, muốn chịch, muốn chịch!!!!
Giang Vệ Hành bôi thuốc lên vú Hứa Niên, sau đó cầm tay cậu đưa ra đằng sau, đặt lên dương v*t, dỗ dành: “Mày cứ thử xem là biết à.”
dương v*t to lớn của Giang Vệ Hành còn đang ở trong quần. Ngón tay Hứa Niên lần mò xuống, đụng lên một cái bọc gồ lên, ở bên trong có sức sống tràn đầy, nảy nảy lên dưới bàn tay cậu. Hứa Niên bỗng chốc tỉnh táo lại, tức giận nói: “Giang Vệ Hành! Mày lại trêu tao…. A!”
Hứa Niên hét lên thất thanh, lúc rụt tay về va phải núm vú, đau điếng người.
“Có sao không?” Giang Vệ Hành vội nhìn, Hứa Niên đau đến chảy nước mắt, dục vọng cũng giảm.
Thật ra cũng chẳng ảnh hưởng gì, núm vú đã đau rồi, đụng vào cũng đau nhưng từ từ sẽ đỡ. Nhưng Hứa Niên lại muốn trách cứ Giang Vệ Hành, đỏ mắt mà lên án người ta: “Mày có định bôi thuốc tử tế cho tao đâu, chơi trên chơi dưới, còn định bắt tao tuốt… chíp chíp cho mày.” Hứa Niên còn suy diễn: “Lại muốn chịch tao chứ gì!!”
“Sao mày lại nói thế? Tao tốt bụng bôi thuốc cho mày còn gì.” Giang Vệ Hành thấy mình quá là quân tử, quá là nghiêm túc, dương v*t cứng sắp vỡ rồi mà vẫn chưa thọc vào người Hứa Niên, kiềm chế thú tính lắm rồi.
Hứa Niên nhìn thằng em vẫn cứ ngoan cố mà ngóc đầu lên trong quần Giang Vệ Hành, hỏi: “Thế sao bôi thuốc cho tao mà lại cương?”
Giang Vệ Hành nhanh trí hỏi vặn lại: “Thế sao tao bôi thuốc cho mày, mày lại chảy nước.”
Hai người rơi vào im lặng, hình như ai cũng không khá hơn ai là bao…
Quả nhiên là thằng dâm dê đê tiện… Hứa Niên nghĩ.
“Chíp chíp của mày…. chọc tao.” Mông Hứa Niên sắp bị dương v*t nóng bỏng của Giang Vệ Hành chọc ra hẳn một cái lỗ. Cậu ngại ngùng định dịch dịch mông.
“Hừ…” Giang Vệ Hành hít sâu. Hứa Niên uốn éo mông ma sát lên dương v*t của hắn làm cho dương v*t lại càng cứng hơn, càng ham muốn hơn.
Hứa Niên được bôi thuốc xong, thấy thoải mái hơn rồi thì rời khỏi ngực Giang Vệ Hành, nằm xuống giường, đá đá hắn, vô tình nói: “Tự đi nhà vệ sinh tuốt đi.”
Giang Vệ Hành nhìn Hứa Niên dùng xong rồi thì vô tình mà vứt bỏ mình, mặc kệ lời cậu nói mà cứ ngồi đó, thả “quái thú” trong quần ra, nhìn cơ thể trơn bóng của cậu mà tuốt.
Hứa Niên mệt lử, chẳng có sức mà mặc quần áo nên nằm xuống luôn. Đột nhiên thấy một tầm mắt cứ như laser bắn phá, trần trụi mà nhìn cậu, ván giường lại hơi run, Hứa Niên hoảng sợ, hình như Giang Vệ Hành chưa xuống à? Hắn lại nhìn lỗ trên người mình? Ôi đừng có mà thế!!!
Vì để kiểm chứng đáp án trong lòng, Hứa Niên mở mắt ra. Đập vào mắt cậu là hình ảh Giang Vệ Hành đang… dùng tay thủ dâm cho chíp chíp siêu to khổng lồ.
Giang Vệ Hành nhìn cơ thể nõn nà của Hứa Niên, trên đó toàn là dấu vết mà hắn để lại, hai lỗ phía dưới đều bị chơi rồi. Mẹ, muốn chịch chúng nó thành khuôn dương v*t mình xong chôn con mẹ nó luôn ở đấy cho sướng.
Giang Vệ Hành trong đầu tưởng tượng ra mình chịch Hứa Niên theo đủ tư thế, tay lại di động lên xuống nhanh chóng. Đôi mắt đỏ lên mà nhìn Hứa Niên, lộ ra sự hung ác như chó sói.
Hứa Niên nhìn biểu cảm của Giang Vệ Hành, trực giác đàn ông cho cậu biết rằng hắn sắp bắn. Cậu vội vã ngóc đầu lên: “Không, không được bắn.”
Sợ Giang Vệ Hành bắn tinh dịch lên đầy giường mình.
Nhưng không kịp nữa rồi. Vừa nghe giọng Hứa Niên, Giang Vệ Hành không nhịn được dục vọng muốn bắn tinh được nữa, gầm nhẹ, dịch nhũ trăng trắng bắn lên không trung rồi rơi lên lưng Hứa Niên, vương lại mấy giọt lên chiếu.
Giang Vệ Hành còn vuốt ve dương v*t, tận hưởng nốt khoái cảm cao trào.
Hứa Niên thấy lưng dấp dính, chẳng cần nghĩ cũng biết là cái gì, lại nhìn đống trên chiếu, ôm đầu mà kêu lên: “Giang Vệ Hành!!”