Cắn Một Cái Có Được Không? - Chương 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
83


Cắn Một Cái Có Được Không?


Chương 17


Nguỵ Gia Lạc sau khi trở lại rồi cũng không có đi nữa, Tiêu Tiểu Nam có hắn ở đây liền cảm giác được thời gian so với lúc trước trôi càng nhanh hơn, nháy mắt một cái đã là ngày nghỉ cuối cùng của mùa hè.

Vừa sáng sớm Tiêu Tiểu Nam đã bị cha Tiêu đánh thức, cậu ngáp ngắn ngáp dài mơ hồ soạn ra một cái va li nhỏ, gồm có quần áo, đồ dùng cá nhân, đồ dùng học tập, thức ăn vặt,…

Đến chín giờ sáng thì Nguỵ Gia Lạc cũng đã đến trước nhà đón Tiêu Tiểu Nam, chào hỏi một chút rồi kéo cậu đi. Tiêu Đại Phong vẫy tay tạm biệt, “Ở bên đó nhớ giữ gìn sức khoẻ, cuối tuần phải về nhà đó.”

Tiêu Tiểu Nam mệt mỏi trả lời: “Biết rồi mà, em đi học ở thành phố bên cạnh chứ đâu, làm như đi tha hương cầu thực không bằng.”

Cha Tiêu đứng bên cạnh Tiêu Đại Phong, cũng chen vào một câu: “Mày mà quậy phá để nhà trường mách vốn là coi chừng tao.”

Tiêu Tiểu Nam rùng mình, vội kéo tay Nguỵ Gia Lạc đi nhanh, “Con biết rồi.”

Cả hai người ngồi xe riêng của nhà Nguỵ Gia Lạc, trong quá trình đi suốt hai tiếng đồng hồ, Tiêu Tiểu Nam dựa đầu lên vai hắn mà ngủ ngon lành.

Đến nơi, Nguỵ Gia Lạc vỗ vỗ má gọi cậu tỉnh, “Dậy đi, xuống xe thôi, lát về phòng rồi ngủ tiếp.”

Tiêu Tiểu Nam mơ màng thức giấc, vươn vai một cái, xuống xe sóng vai cùng hắn đi qua một cái cánh cổng có treo tấm bảng hiệu to đùng: “Khu vực kí túc xá trường Nhất Trung”, tấm bảng màu xanh cũ kĩ, ngay cả lớp sơn in chữ cũng bị mục nát mấy chỗ.

Hai người leo lên ba tầng rồi dừng lại trước một căn phòng có treo bảng số 301, Tiêu Tiểu Nam lấy chìa khoá mở cửa, nhìn hắn vẫn đứng yên ở ngoài liền khó hiểu, hỏi: “Cậu không vào à?”

Nguỵ Gia Lạc lắc đầu: “Đây là kí túc OB mà, phòng của tớ cũng là 301, nhưng ở toà nhà bên cạnh kia.”

*Kí túc xá phân làm hai khu, một khu là của Omega cùng Beta (OB) còn một khu là của Alpha (A).

Tiêu Tiểu Nam nhìn theo hướng ngón tay của hắn, ồ một tiếng cũng không thắc mắc gì nữa, “Vậy thôi cậu về đi, tí nữa qua tìm cậu.”

“Này kh…” không được đâu, Nguỵ Gia Lạc chưa nói xong Tiêu Tiểu Nam đã quay lưng đóng cửa mất tiêu. Thật ra AO không được phép tự do qua lại nơi ở của nhau, trước mỗi khu đều có gắn biển cảnh cáo, lúc nãy hắn không thấy ai canh trực nên mới giả mù mà cùng cậu đi vào.

Chắc không sao đâu, dù sao luật lệ đặt ra là để phá mà, không ai nói thì cũng không ai biết. Nguỵ Gia Lạc nghĩ vậy, cũng xoay người đi về.

Trong phòng, Tiêu Tiểu Nam nhìn hai cái giường được xếp song song nhau, tuỳ tiện chọn một cái nằm phía bên phải rồi thả đồ đạc của mình xuống, bắt lấy bộ chăn ga trắng tinh được cấp sẵn, canh chiều dài chiều rộng rồi nhét bốn góc xuống nệm.

Vật lộn giữa chừng thì đằng sau có tiếng mở cửa, lúc Tiêu Tiểu Nam quay lại thì vô tình chạm mắt với một cậu bạn, người này vừa gầy lại vừa trắng, là kiểu trắng tái giống bệnh nan y, đầu tóc rũ rưỡi che mất một bên mắt, không nhìn ra biểu tình gì.

Người nọ lên tiếng: “Chào, Tô Trúc.”

Tiêu Tiểu Nam gật đầu, “Tiêu Tiểu Nam.”

Khác so với vẻ bề ngoài, tính cách Tô Trúc trẻ trung, phóng khoáng hơn nhiều, cậu ta nhiệt tình hỏi: “Cậu lần đầu tiên sống xa nhà hả?”

Lại gật đầu, “Sao cậu biết?”

“Ga nệm cậu trải bị ngược rồi kìa, nhìn là biết.”

“…” Ừ nhỉ, sao mình không nhận ra.

Tô Trúc thả đống hành lý trên tay mình xuống, chạy đến giúp cậu trải lại tấm ga. Tiêu Tiểu Nam đứng bên cạnh ngưỡng mộ, đồng thời cũng nhận thấy bạn cùng phòng của mình ngoài bộ dáng giống nghiện ngập ra thì tính cách vô cùng tốt, cũng không phải kiểu là người nói nhiều không ngưng.

Sắp xếp mọi thứ ổn thoả xong thì cũng tới giờ ăn trưa, Tiêu Tiểu Nam nói với Tô Trúc một tiếng rồi ôm bụng đói chạy ra ngoài, đương nhiên là đi kiếm Nguỵ Gia Lạc rồi.

Tuy nhiên không thuận lợi cho lắm, lúc Tiêu Tiểu Nam vừa định tiến vào khu A thì bị bác bảo vệ ngăn lại, ông đánh giá cậu một chút rồi nói: “Omega không được tự ý vào đây, cậu về đi.”

Tiêu Tiểu Nam cũng nhìn thấy tấm biển cảnh cáo gần đó, đành trợn mắt nói xạo, “Cháu không phải Omega đâu bác ơi, cháu là Alpha ở phòng 301.”

Bác bảo vệ là một Beta, ông cũng không ngửi được mùi pheromone nhưng chỉ cần nhìn vào bộ dáng là phân biệt được ngay, ông lắc đầu từ chối.

Tiêu Tiểu Nam không khuất phục, dùng ánh mắt cực kỳ kiên định nhìn ông, “Bác đừng đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài có được không, cháu tự ái đấy.”

“…” Bảo vệ ba chấm nhìn cậu, thở dài vẫy tay, “Thôi được tôi tin, cậu đi đi.”

Tiêu Tiểu Nam được phê duyệt, sảng khoái tiến vào khu A, thần sắc trên mặt lẫn bước chân nều mang vẻ kiêu ngạo, đó thấy chưa, cậu vậy mà vẫn rất ra dáng một Alpha chứ đùa.

Đứng trước phòng Nguỵ Gia Lạc, cậu gõ cửa, nâng giọng gọi: “Nguỵ Gia Lạc.”

Ở hành lang, có mấy người quay lại nhìn Tiêu Tiểu Nam, âm thầm đánh giá, điều này khiến cho cậu hết sức khó chịu, vẻ mặt cau có dùng tay gõ cửa một lần nữa, “Nhanh…”

Nguỵ Gia Lạc mở cửa, liền kéo tay Tiêu Tiểu Nam vào trong. Cậu giật mình, hỏi: “Cậu làm gì?”

Hắn buông tay cậu, vẻ mặt không vui, “Cậu bị ngốc hả, vào kí túc xá giành riêng cho Alpha thì thôi đi, còn không chịu che pheromone của mình lại.”

Tiêu Tiểu Nam à một tiếng, “Tớ quên mất.”, hèn chi có mấy tên đứng bên ngoài cứ nhìn mình. Cơ thể cậu vốn chưa quen với việc kiểm soát lượng pheromone lớn như vậy, cho nên lúc vận động hay mất tập trung thì pheromone sẽ tự động thoát ra ngoài.

Tiêu Tiểu Nam ngó vào bên trong, hỏi: “Bạn cùng phòng của cậu chưa đến hả?”

“Ừm.” Nguỵ Gia Lạc gật đầu, kéo cậu ra ngoài, “Đi ăn cơm thôi.”

Suốt dọc đường, không biết Nguỵ Gia Lạc muốn đánh chủ ý cái gì mà cứ thích choàng tay bá cổ đối với Tiêu Tiểu Nam, kéo cậu xích lại gần.

Tiêu Tiểu Nam bị hắn đè nặng, ghét bỏ đẩy ra, vừa đi vừa hỏi: “Chúng ta ăn ở đâu, cậu biết chỗ không?”

“Không biết, ra ngoài tìm đại một quán là được.”

“Ô kay.”

Khu kí túc xá nằm ngay bên cạnh trường học, mà quanh trường thì khỏi nói, đặc biệt mở rất nhiều quán ăn. Hai người đi một đoạn thì nhìn thấy có một quán bán cơm, nhất trí với nhau rồi đi vào.

Tiêu Tiểu Nam ăn xong phần cơm của mình, no nê rút khăn giấy ra lau miệng, cảm thán, “Ăn cơm ngoài đúng là ngon hơn ở nhà nhiều.”

Nguỵ Gia Lạc gật đầu đồng ý, “Nhưng tốt nhất vẫn nên hạn chế ăn nhiều lại.”

“Biết rồi mà, cậu đi tính tiền đi.” Tiêu Tiểu Nam cho rằng Nguỵ Gia Lạc bao mình ăn là điều tự nhiên, một hồi lại nói thêm: “À cậu nhớ gọi thêm một phần mang về nha.”

Nguỵ Gia Lạc rút ví, hỏi: “Chẳng phải vừa nói không nên ăn nhiều sao?”

“Không phải.” Tiêu Tiểu Nam lắc đầu, “Tớ mua cho bạn cùng phòng.”

Nguỵ Gia Lạc nhướn mày, “Tốt bụng như vậy?”

“Cậu nghĩ cái gì đó, tớ muốn cảm ơn cậu ta khi nãy trải nệm giúp mình thôi.”

Nguỵ Gia Lạc lần này mới chịu gật đầu, đứng dậy tính tiền, sẵn tiện gọi thêm một phần.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN