Cắn Một Cái Có Được Không?
Chương 18
“Cảm ơn đàn anh.”
Tô Trúc nhận mấy bộ đồng phục mà người khác đem đến, xoay người đóng cửa, nhẹ nhàng đến bên giường của Tiêu Tiểu Nam đặt xuống hai bộ.
Tiêu Tiểu Nam nghe thấy tiếng động sột soạt, mở mắt ra còn không biết bản thân đang chốn nào, thấy được gương mặt của Tô Trúc thì mới nhận thức ra được, mình đang nằm trong kí túc xá.
Tô Trúc thấy cậu dậy, nhẹ giọng nói: “Đồng phục của cậu tớ để ở đây nhé.”
“Cảm ơn cậu.” Tiêu Tiểu Nam ngồi dậy, nhìn đồng hồ đã gần sáu giờ, đứng dậy đi rửa mặt.
Buổi trưa lúc trở về phòng, cậu đưa phần cơm mình đem về cho bạn cùng phòng, sau đó trèo lên giường đánh một giấc rất sâu, hiện tại cũng không còn cảm thấy buồn ngủ nữa.
Nói là rửa mặt, rốt cuộc Tiêu Tiểu Nam vẫn là đem bản thân mình tẩy rửa qua một lần, sau khi ra khỏi phòng tắm, liền cầm điện thoại muốn đi ra ngoài.
Tô Trúc thấy cậu sắp đi, tốt bụng nhắc nhở: “Kí túc xá 10 giờ tắt đèn đóng cửa, đừng có về trễ quá đó.”
“Đã biết, cảm ơn cậu.”
“Không có gì đâu.”
Tiêu Tiểu Nam cẩn thận đem cửa đóng lại, xuống lầu, lúc đi ngang qua phòng bảo vệ cố ý đem mũ áo đội lên đầu, nhắm mắt nhắm mũi hướng đến khu A.
Người tính không bằng trời tính, bảo vệ vẫn phát hiện ra Tiêu Tiểu Nam, ông thực ra chỉ thấy một bóng người lùn lùn đi nhanh qua, còn tưởng lại có thêm đứa trẻ nào muốn vượt rào nên mới kéo lại.
“Lại là cậu à?” Bảo vệ nhíu mày, “Mà khoan, sao cậu lại bước ra từ khu OB, cậu là Alpha mà.”
Tiêu Tiểu Nam: “Cháu bảo cháu đi nhầm bác có tin hay không?”
Bảo vệ: “?” Giỡn mặt với ông hả.
“Vậy rốt cuộc cháu là O hay A?”
Tiêu Tiểu Nam hít sâu, nhất quyết đem chuyện mình là O giấu kín, “Thật ra người yêu cháu là O sống ở toà này, cháu xin lỗi, cháu chỉ muốn qua thăm cậu ấy một chút, bây giờ sẽ trở về liền.”
Bảo vệ nhớ kĩ mặt cậu, cũng không muốn làm lớn nên cũng buông tha, “Đi đi, lần sau còn đi lung tung nữa là tôi kêu người trừ điểm kí túc của cậu.”
Tiêu Tiểu Nam thành thật gật đầu, “Cháu nhớ rồi, cảm ơn bác, chúc bác buổi tối tốt lành.”
Vượt cửa ải thành công, Tiêu Tiểu Nam cuối người chào tạm biệt xong một mạch chạy về hướng khu A, lần này thì cậu không quên phải che giấu pheromone của mình lại, còn kĩ càng kéo mũ trùm kín mít.
Nguỵ Gia Lạc mang bộ dạng ngái ngủ ra mở cửa cho Tiêu Tiểu Nam, kêu cậu đi vào.
“Như vậy không ổn lắm?” Nói như vậy thôi, Tiêu Tiểu Nam chẳng cảm thấy ngượng ngùng chút nào, vô cùng bình tĩnh nhấc từng bước.
Nguỵ Gia Lạc đứng ở giữa phòng, bắt đầu cởi áo, nói: “Cậu đợi một chút, tớ đi tắm.”
“Được, nhanh lên.”
Nguỵ Gia Lạc thấy Tiêu Tiểu Nam bình tĩnh đến lạ thường, không nhịn được tiến tới nhéo má cậu, dùng lực có chút mạnh, “Thật hết cách với cậu.”
Tiêu Tiểu Nam: “?”
“Cậu là Omega đó, sao lại dễ dàng tiến vào phòng của Alpha như vậy, nhìn con nhà người ta cởi áo cũng không thấy đỏ mặt, không sợ hửm?”
Tiêu Tiểu Nam: “Bộ cậu sẽ làm gì tớ à?”
“…”
“Tớ không làm gì cậu.” Nguỵ Gia Lạc bất lực đem tay rút lại, vẻ mặt cũng đột nhiên trở nên nghiêm túc, nói: “Nhưng Alpha khác sẽ làm, cậu hiểu không?”
Tiêu Tiểu Nam không hiểu: “Bọn họ nếu muốn đánh nhau thì tớ cũng có thể bỏ chạy.”
“Không phải.” Nguỵ Gia Lạc tiến lên trước một bước, tay vòng qua sau gáy Tiêu Tiểu Nam kéo cậu lại gần, khoảng cách của hai người hiện giờ có thể nói chưa đến 1 centimet.
“Cậu làm gì…um.”
Tiêu Tiểu Nam khó chịu mím môi, cảm nhận được ngón tay Nguỵ Gia Lạc ở trên tuyến thể của mình gảy một cái, cảm xúc rất lạ, toàn thân dường như cũng bị hút đi phân nửa khí lực.
Nguỵ Gia Lạc thoả mãn mỉm cười, rút tay lại, lùi xuống một bước, “Xin lỗi, tớ không cố ý.”
Tiêu Tiểu Nam dùng tay ôm gáy, ánh mắt ủy khuất nhìn lên Nguỵ Gia Lạc, rốt cuộc cũng hiểu ra “làm gì” ở đây có nghĩa là làm gì rồi.
Nguỵ Gia Lạc ôm vai ấn cậu ngồi xuống giường, hỏi lại lần nữa: “Về sau nếu có Alpha mời cậu vào phòng, cậu có vào không?”
Tiêu Tiểu Nam an phận đáp: “Sẽ không.”
“Nếu bọn họ ép cậu thì sao?”
“Đá một cái rồi bỏ chạy.”
“Tốt lắm.” Nguỵ Gia Lạc hài lòng, nhưng không quên dặn: “Nhưng đối với tớ thì không cần như vậy.”
Tiêu Tiểu Nam gật đầu, “Đã biết, đối với cậu không cần xem như Alpha là được.”
Đợi Nguỵ Gia Lạc đi vào phòng tắm, Tiêu Tiểu Nam mới buồn chán mở điện thoại ra chơi, một lúc thì lại nhìn sang chiếc giường trống không ở phía đối diện, thắc mắc hỏi: “Bạn cùng phòng của cậu vẫn chưa đến hả?”
Lúc này Nguỵ Gia Lạc cũng tắm xong, bước ra ngoài vừa đi vừa cầm khăn lau tóc, đến giường thì đặt mông xuống ngồi cạnh cậu, đáp: “Giường trống đó, nghe bảo là nhà bạn này có việc đột xuất nên rút lại đơn rồi, không có học ở đây nữa.”
“Ai nói?”
“Một cha nào đó khi nãy đến phát đồng phục.”
Tiêu Tiểu Nam ngưỡng mộ gật đầu, vậy là có nghĩa Nguỵ Gia Lạc được ở phòng đơn rồi. Đột nhiên nghĩ ra ý nào đó, hai mắt cậu phát sáng, “Vậy là lúc buồn chán có thể sang phòng cậu chơi rồi.”
Nguỵ Gia Lạc cũng cảm thấy không có gì là không tốt, gật đầu, “Tớ còn một chìa khoá dự phòng, lát nữa đem cho cậu giữ.”
“Ok. Giờ thì đi ăn thôi.”
Cả hai cùng nhau bước ra ngoài, Nguỵ Gia Lạc nhìn Tiêu Tiểu Nam trùm áo mũ lên đầu, có chút ngạc nhiên hỏi: “Nhắc mới nhớ, sao cậu ra vào khu A dễ dàng vậy, không thấy biển cấm hửm?”
Tiêu Tiểu Nam đắc ý: “Tớ vốn cũng là Alpha mà, bác bảo vệ tinh mắt nhận ra nên cho tớ vào luôn.”
Nguỵ Gia Lạc cười, cũng không vạch trần cậu, Alpha cái gì chứ, hiện tại rõ ràng là một Omega mà, tuy cậu đã cật lực che đi pheromone của mình nhưng hắn vẫn có thể ngửi được vị ngọt thoang thoảng trong không khí, cực kỳ thơm ngon.
Hai người đi dạo lung tung một chút rồi quyết định ghé vào một quán lẩu, dùng nó để lấp đầy cái bụng rỗng của bản thân.
Trong quán, Nguỵ Gia Lạc nhúng một miếng thịt bò xuống nồi nước dùng đang sôi, gắp bỏ vào bát Tiêu Tiểu Nam, nhìn cậu ăn hết miếng thịt rồi mới mở miệng nói: “Ngày mai khai giảng, tớ ở dưới lầu đợi cậu rồi đi chung.”
Tiêu Tiểu Nam chỉ lo ăn, qua loa gật đầu.
“Sáu giờ rưỡi, đừng có ngủ quên đó.”
“Ò.”
Nguỵ Gia Lạc nhìn Tiêu Tiểu Nam làm ra dáng vẻ thờ ơ, đột nhiên hơi nhớ đoạn thời gian lúc trước đánh dấu cậu, lúc đó cậu vừa ngoan vừa dính người, đặc biệt dễ bảo, lại còn thích làm nũng với hắn.
…
Hai người sau khi ăn xong, lại cùng nhau đi dạo mấy vòng để tiêu hết thức ăn, sau đó mới trở về kí túc xá vào lúc tám giờ ba mươi phút. Đứng ở ngã rẽ, Tiêu Tiểu Nam đưa tay vẫy, “Bye bye, lát ngủ ngon.”
Nguỵ Gia Lạc mỉm cười, “Cậu cũng vậy, mai gặp.”
Đợi hắn đi rồi, Tiêu Tiểu Nam mới xoay người chuẩn bị lên lầu, đột nhiên cổ áo bị ai đó từ đằng sau nắm lại lôi đi, cậu vội vã kêu lên: “Ai đó?”
Bảo vệ nhìn cậu vẫn chứng nào tật đó, tức giận nói: “Cậu còn hỏi nữa hả, trời tối mịt mù rồi đừng tưởng tôi không thấy, cậu tính vào khu OB để làm gì?”
Tiêu Tiểu Nam hoang mang, “Ủa bác?”
“Ủa cái gì mà ủa, mau về phòng mình đi!”
Nhưng phòng của cậu là hướng này cơ mà.
Tiêu Tiểu Nam không dám nói, đành ngoan ngoãn chạy về khu A, cũng không có quay đầu lại.
Nguỵ Gia Lạc vừa vào phòng không được bao lâu, lại nghe thấy có tiếng gõ cửa, lúc nhìn thấy cậu thì cũng bất ngờ, “Sao cậu lại ở đây?”
Tiêu Tiểu Nam chen vào phòng hắn, “Chuyện dài lắm, tớ ở đây một lát rồi về.”
Sau khi nghe cậu kể lại toàn bộ sự việc, Nguỵ Gia Lạc đi tới rót cho cậu một cốc nước ấm, hỏi: “Cậu lừa bác ấy như vậy, lỡ sau này bị phát hiện thì sao, có bị gọi về cho phụ huynh không?”
Tiêu Tiểu Nam nghĩ tới là sợ, “Trời không biết, đất không biết, cậu không nói thì cũng không ai biết.”
Nguỵ Gia Lạc làm động tác kéo khoá môi, tiếp đó là leo lên giường rủ cậu chơi game.
“Được, chơi luôn.” Tiêu Tiểu Nam đáp lẹ, cũng ngã lưng xuống, nằm bên cạnh hắn.
Hai người chơi một lúc thì trở nên rất hăng say, đặc biệt là Tiêu Tiểu Nam, cậu cũng quên mất việc mình lát nữa làm sao để trốn về phòng, đúng lúc đang máu lửa thì đột nhiên cúp điện, cả phòng tối om.
Tiêu Tiểu Nam có chút hoảng, nép sát vào người Nguỵ Gia Lạc, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!