Cánh Hoa Hồng Và Lời Hứa Của Em - Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


Cánh Hoa Hồng Và Lời Hứa Của Em


Chương 1


Vào một đêm nọ của ngày mùa đông lạnh lẽo,có một cô gái khoảng 12 tuổi không biết chuyện gì xảy ra mà cô gái gấp gáp chạy thật nhanh băng qua đường,hướng của cô gái ấy đi đến chính là bệnh viện,do cô gái ấy không chú ý băng qua đường,một chiếc xe tải lớn chạy với tốc độ nhanh đang lao về phía cô gái.Lúc cô đang đứng đó chờ chết thì có một bàn tay ấm áp kéo cô ra khỏi đó,cô gái giật mình một chút,khi quay người lại thì chàng trai kia đã quay lưng định bước đi,cô gái nắm tay chàng trai ấy lại chợt hỏi
-Anh là ai sao lại cứu tôi?
-Trần Lâm Phong nhớ tên tôi
-Này!Tôi…tôi tên Vũ Hạ Nhi
Mọi chuyện bắt đầu từ cái ngày định mệnh đó
5 Năm Sau
Nó bây giờ đã thành một thiếu nữ tuổi 17-cái tuổi thanh xuân đẹp nhất đời người.Nó đang trên đường đón xe bus đi học thì đụng trúng một người
-Là em à
-A…e…em xin lỗi…anh có sao không…thật ngại quá
-Không sao,em đang trên đường đi học à?Lên xe anh chở cho nào!
-Vậy phiền anh lắm…không cần đâu
-Không cần ngại em cứ lên xe anh chở
-Vậy…vậy…em cảm ơn anh ạ
Hắn là Lâm Phong,người nó luôn yêu thầm suốt 5 năm qua.Hai người đang đến trường cùng một xe,có mơ nó cũng không tin nổi nhưng nó không dám trèo cao như thế,nó biết thân phận của mình nằm ở đâu mà.Vừa đến trường từ xa đã thấy một tốp nữ sinh đang chen nhau ra ngắm hắn.Hắn bước xuống xe với khí chất lạnh lùng vốn có,đám học sinh nữ kia vì vẻ đẹp trai của hắn mà đốn tim,người thì chảy máu mũi và ngất cả ra.Thấy nó do dự không bước xuống xe,hắn khó chịu nhíu mày gõ vào cửa kiến xe…Cốc….cốc
-Sao em không xuống
-À…anh có thể kêu mấy bạn kia đi chỗ khác được không?
-Không có gì đâu em cứ xuống đi
-Vâng ạ
Nó bước xuống xe thì lập tức bao nhiêu ánh mắt nảy lửa của đám học sinh nữ kia dồn về phía nó làm nó sợ sệt chỉ dám núp sau lưng hắn.Hắn cũng không nói gì mà trực tiếp bước vào lớp,đám người kia cũng biết điều nép ra hai bên cho hắn đi,nó thấy liền thầm thán phục hắn.Hắn dẫn nó đi vào lớp rồi cũng về lớp học của mình,trước khi đi hắn còn bỏ lại một câu
-Học tốt nha em gái
Hơ…thì ra chỉ là em gái thôi à?Vậy mà nó còn tưởng tượng hắn thích nó nữa mới ghê đấy!Do nó quá ảo tưởng rồi,hắn làm gì thích nó được cơ chứ mà nghe nói hắn có vị hôn ghê rồi cơ vả lại người đó còn rất xinh đẹp.Cũng phải thôi,xinh đẹp giàu có mới xứng với hắn được chứ.Nó mang mác buồn rồi cũng im lặng bước vào lớp
-Nè lại buồn vì anh ấy à
-Linh Linh à tao không biết phải làm sao nữa mày à,anh ấy chỉ xem tao là em gái tao ảo tưởng quá rồi
Cô tức giận lay lay người nó:Biết vậy sao mày không bỏ hắn luôn đi như vậy chẳng phải tốt hơn sao?Nhìn mày như vậy tao đau lòng lắm đó biết không?
-Tình cảm bảo nhiêu năm đâu thể nói bỏ là bỏ được
-Mày cũng biết hắn không yêu mày mà chỉ xem là em gái thôi mà,sao mày ngốc thế hả?Mấy năm qua mày vì hắn mà cũng bị trầm cảm rồi đó vừa lòng chưa?
-Ha bị gì cũng được miễn sao tao được nhìn thấy anh ấy mỗi ngày
-Tao thật hết thuốc chữa với mày rồi Hạ Nhi à
Cô thở dài ngán ngẩn nhìn nó,con bạn này của cô biết khi nào mới buông bỏ được hắn đây,biết là không dễ dàng gì nhưng hãy thử một lần xem!Nhìn nó như vậy cô cũng khổ lắm chứ,cô chỉ có mình nó là bạn mà lúc nào nó cũng buồn bã như vậy thì sao cô vui nổi đây.Cô cũng không nói gì mà về chỗ của mình
Reng…reng…giờ nghỉ trưa
Cô vẩy vẩy tay kêu nó về phía mình:Nhi!Ở đây này
Nó đi về phía cô thì chợt có người nắm tóc nó giật lại
-A đau quá buông ra đi mà
Ả ta trừng mắt nhìn nó:Buông ra?Dễ vậy sao,tao cảnh cáo mày tránh xa Lâm Phong ra
-Tôi với anh ấy không có gì cả cậu buông tôi ra đi
-Còn dám nói,sáng nay mày đi học cùng xe với anh ấy tưởng tao không biết à
-Nè buông bạn tôi ra mau-cô lo lắng chạy lại cắn tay ả ra
-Áaa con khốn sao mày dám?
-Không có gì mà tôi không dám cả
-Mày…
Định đưa tay lên tát cô thì có một bàn tay to lớn giật tay ra ra.Quay lại là bộ mặt tức giận của Triệu Vũ Hiên
-CÔ LÀM GÌ VẬY HẢ
-Triệu Vũ Hiên không phải chuyện của anh tránh ra-ả quát
-Cô dám đánh bạn gái tôi còn nói không có gì
-Nực cười,là bạn gái anh xen vào chuyện của tôi trước anh đừng xem vào
-Vậy tôi chắc được xen vào nhỉ Kiều Hân Ngọc?
-Lâm Phong?
-…
-Tôi…tôi có việc cần phải đi trước…xin phép
-Nè nè đâu có dễ trốn như vậy được chứ cô gái-Ả chưa kịp đi thì cô đã nắm tay ả lại lườm nhỏ cháy mắt
-Nguyệt Linh để cô ta đi-hắn
-Nhưng…
-Thôi được rồi vợ,mình đi ăn thôi
-Ờ…Hạ Nhi có sao không?Ăn gì tao đi lấy luôn cho
-Cho tao ly sữa với cái bánh qui được rồi-nó cười mỉm
-Ăn gì ít thế mày?
-Lo đi đi kìa
Cô xách tay anh chạy cái vèo vào canteen đông đúc kia
-Có sao không?
-Không ạ,cảm ơn anh nhiều lắm
-Không có gì,dù sao anh cũng xem em là em gái của anh
-À…Vậy sao-mặt nó buồn rười rượi,nó cuối mặt không dám ngẩn lên sợ khi hắn nhìn thấy hắn sẽ biết mọi chuyện mất
-Sao vậy?
-Dạ…không gì ạ…mình đi ăn thôi
Nó bỏ đi về phía bàn ngồi xuống nhưng vẫn cuối đầu,lâu lâu chỉ ngước lên một xíu nhìn hắn,cô và anh thấy vậy cũng thở dài,hắn thì không biết và không quan tâm nó đang nhìn hắn cho lắm vẫn tiếp tục ăn.Bữa ăn nhạt nhẽo cũng thế mà trôi qua một cách im lặng..
End Chương 1

Đừng nhìn lại quá khứ
Nó qua lau lắm rồi
Hãy nhìn về hiện tại
Đó mới là tương lai
Hãy học cách mạnh mẽ
Để tồn tại trong thế giới
Thực chất em không can đảm
Để giữ anh lại bên mình
Em cũng không mạnh mẽ
Để nhìn anh đi bên người

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN