Cánh Hoa Hồng Và Lời Hứa Của Em - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Cánh Hoa Hồng Và Lời Hứa Của Em


Chương 2


Reng…reng…tiếng chuông vào học đã vang lên bắt đầu một tiết học mới…Trong lớp
-Ê Nhi biết tin gì chưa lớp mình sắp có học sinh mới chuyển vào đó-cô nhảy cẩn lên
-Ừ
-Sao không care gì hết vậy,đáng lẽ có học sinh mới vào người ta phải\”ôi giồi ôi học sinh mới là con gái hay trai vậy đẹp không\”con mày…-cô bĩu môi khinh bỉ
-Tại không có hứng quan tâm cho lắm
-Cô dô kìa tao về chỗ nha
Cô giáo bước vào lớp dẫn theo một chàng trai đẹp ngất ngay cũng phải nói là đẹp ngang ngửa với hắn
-Xin chào anh tên An Duy Khánh 18 tuổi mong các em giúp đỡ-gập người 90 độ
Nghe tới tên An Duy Khánh nó nhíu mày ngẩn lên thì đập vào mắt nó là gương mặt quen thuộc cười cười vẩy tay với nó.
-Hello Hạ Nhi
-Anh sao lại ở đây-mặt nó đen sì
-Ủa mày quen hả Nhi?-cô chen mỏ vào
-Hàng xóm cũ thôi
-Nếu quen nhau thì Khánh ngồi với Nhi nha-cô giáo
-Vâng ạ-Khánh
Chưa kịp làm gì thì anh ta đã ném cặp nó qua một bên trực tiếp ngồi vào bàn,nói là đi học nhưng cô nhìn qua chỉ thấy anh ta bấm điện thoại lâu lâu lại ăn vụn.Mà nó nhớ là An Duy Khánh 18 tuổi vậy tại sao lại học lớp 11?Chắc chắn là bị đúp 1 năm,nghĩ đến đây nó bật cười thành tiếng,người như An Duy Khánh lại bị ở lại lớp.Do nó không chú ý đây là trong lớp mà cười lớn như vậy chẳng trách bị giáo viên dòm ngó
-Vũ Hạ Nhi mất trật tự trong giờ học ra ngoài đứng cho tôi
-Ơ,tha cho em đi cô
-Ra ngoài ngay cho tôi
-Dương Nguyệt Linh em cho cô biết bài thơ Qua đèo ngang của ai
-Ơ…là..là của bà Huyện Thanh Quan ạ
-Em đọc lên cho cả lớp nghe
-Cô đừng hối hận nhé-cô nheo nheo mắt nhìn giáo viên
-…
-Bước tới đèo ngang bỗng mất đà,đập đầu vào đá máu tuôn ra.Lom khom dưới núi tìm y tá,y tá theo trai không có nhà.Thiếu máu đau đầu em sắp chết,nhìn qua nhìn lại chẳng thấy ai,khắc lên bia mộ dòng thông báo\”bước qua đèo ngang nhớ lấy đà\”
-Em…em ra ngoài luôn cho tôi
-Nae~~~
Thế là hai bả ra ngoài đứng suốt 2 tiết,mà hai bả đứng đàng hoàn cũng chịu đằng này hai bả đứng giỡn ngay trước cửa lớp làm giáo viên cứ ra chửi suốt.
Giờ về…
-Hey đợi anh với Bấy bề-An Duy Khánh chạy lai ôm cổ nó cười toe toét,nó khó chịu đẩy anh ra
-Anh làm gì vậy?
-Giận hả,anh xin lỗi bấy bề nha
-Anh về nước hồi nào vậy,mà quên tôi đây đâu quen anh
-Anh về được 1 tuần rồi,đừng giận mà,tại lúc đó anh sợ em buồn nên không nói em biết thôi
-…
-Thôi đừng giận anh đưa em đi ăn
-Thật không?
-Lừa em làm gì
-Vậy đi thôi anh,em đói quá rồi nè
Hai người câu cổ nhau vừa đi vừa nói chuyện làm người khác nhìn vào tưởng hai người là một đôi
-Nè có người yêu chưa cô bé hay ế rồi
-Em yêu người ta nhưng người ta không yêu em-nó nói xong cười hì hì che dấu cảm xúc
-Vậy anh làm người yêu em nha
-Anh nói gì vậy
-Hihi anh giỡn thôi
-Ể em có việc bận em về trước đây
-Ừ bye em
Nó quên hôm nay nó phải về sớm lo cơm nước nếu không sẽ bị…Nó tưởng tượng lúc đó thì rùng mình vội chạy thật nhanh về nhà,trên đường về nó lại đụng trúng một chị gái xinh đẹp
-A chị có sao không em xin lỗi em hơi gấp
-Đi đứng phải nhìn đường chứ cô biết cái váy này đắt lắm không
-Em xin lỗi chị nhiều lắm nhưng em không có tiền đền cái váy đắt tiền đó cho chị đâu
-Cô im đi coi như hôm nay tôi ra đường dậm phải rác vậy
-…
Rác?Ý nói nó?Sao không nhìn lại bà chị đi,váy thì ngắn hở này hở nọ mặt thì bôi cả tấn phấn lên mặt y hệt gái quán Bar.Tóc tai nhuộm xanh nhuộm đỏ loè loẹt trong phát gớm,ăn nói lại thiếu văn hoá so với nó thì nó hơn bà chị đó gắp ngàn lần.Nó thầm khinh bỉ không nói gì mà bỏ đi luôn.Về tới nhà thì…
-Mày đi đâu mới về?-Mẹ nó
-Con đi ăn với bạn một chút
-Trời ơi mày đi ăn với bạn còn hai ông bà già này thì sao mày định bỏ đói tao à-mẹ nó
-Con không có
-Còn dám trả treo với tao,bữa nay tao cho mày chết
-A…mẹ tha cho con đi…com không dám nữa đâu
-Im miệng
Bà ta lấy cây roi đã chuẩn bị từ trước quất mạnh vào người nó,làn da trắng trẻo vì bị đánh mà đã bầm tím,sưng tấy lên hết,tóc tai bù xù,quần áo rách rưới vài chỗ còn rướm máu trông rất đáng thương.Nó đau lắm,nó cầu xin rất nhiều nhưng bà ta vẫn cứ đánh nó không thương tiếc như nó không phải là con của bà ta vậy.Hằng ngày bà ta đều đánh đập bắt nó đi làm công việc nhà còn bà ta chỉ ngồi sai bảo chỉ đạo nó.Có lần bà ta bắt nó bỏ học đi làm kiếm tiền cho bà ta nhưng nó nhất quyết không chịu,nó vừa đi học vừa đi làm,tiền lương lao động của nó lần nào cũng do bà ta chiếm hết.Nó đòi lại thì bị bà ta lôi ra đánh tiếp,có lẽ nó quen rồi nên khi bà ta đánh nó chỉ biết chịu đòn chứ không khóc.Đánh xong bà ta cũng vứt cây roi đi lên lầu.Nó cố gắng ngồi dậy lếch bộ dạng của mình vào phòng băng bó vết thương,nó nhìn mình trong gương mà không khỏi đau xót,cô gái bé nhỏ này đến khi nào mới được hạnh phúc đây?Lòng nó dâng lên nỗi chua xót,giá như nó không sinh ra trong gia đình này,giá như ba mẹ luôn yêu thương nó như những người khác thì hay biết mấy
End Chương 2
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN