Cánh Hoa Hồng Và Lời Hứa Của Em
Chương 4
RẦM…Cô tức giận đập bàn chỉ thẳng tay vào mặt Âu Thiên Quỳnh
-Cô bị đuôi không thấy bạn tôi ngồi ngay đó à xin lỗi là xong sao
-Thôi được rồi Tiểu Linh à nóng giận nhiều mụn xấu lắm,chị ấy cũng xin lỗi rồi-Nó ở ngoài nói vậy nhưng bên trong…\”Yeah Linh Linh à đúng là bạn của tao,chửi tiếp đi nữa đi cưng,ơ hết chửi rồi à\”
-Chị cái gì mà chị hơn có một tuổi mà làm như hơn một phẩy không tuổi vậy
-Ủa một với một phẩy không khác nhau hả-nó ngây ngốc hỏi
-Tất nhiên là khác rồi
-Mấy người quậy đủ chưa-hắn lạnh lùng
-…
-Hôn thê của tôi không đuôi mong cô đừng nói bậy
-Xía không đuôi mà không thấy bạn tôi-Cô nói \”nhỏ\”đến mức cả canteen còn nghe,mọi ánh mắt hướng về cái bàn đang xảy ra \”chiến tranh thế giới\”
-Dương Nguyệt Linh!
-Lâm Phong!Mày đi đi,tao cũng nhắc lại \”Mày có không giữ mất đừng tìm\”Đừng tin nhỏ đó mù quáng nó không phải cô gái tốt bụng ngây thơ hiền lành gì đâu,tao nói rồi mày nghe hay không thì tuỳ
-Mày…
-Em xin lỗi anh chuyện là do em đừng trách anh Vũ Hiên và hai em ấy-(*Nhi:giả tạo hết sức hà*)
-Chắc tôi cần-Cô lè lưỡi lêu lêu xong xách dép kẹp nách nắm tay nó chạy đi mất
-Triệu Vũ Hiên!Mày nói những lời đó là có ý gì?
-Mày không hiểu thật à?Với IQ ba chữ số như mày tao nghĩ chắc chắn phải hiểu chứ nhưng năm năm rồi mày vẫn không nhận ra đúng là ngu xuẩn mà có cần tao nói cho mày hiểu luôn không?
-Nói đi
-Ngu gì nói cho vợ đầu gấu tao quánh chết hả-Anh cũng xách dép chạy đi giống Dương Nguyệt Linh,hai vợ chồng đầu gấu ở chung riết thành thói quen của nhau luôn
-Ê ê-hắn đăm chiêu suy nghĩ về mấy câu nói của Triệu Vũ Hiên nói với hắn,rốt cuộc là sao đây thật là khó hiểu nha mà khoan…khi nãy Triệu Vũ Hiên dám nói hắn ngu?Yaaa hắn IQ ba chữ số là cao lắm rồi mà tại sao lại chửi hắn ngu (*Nhi:ngu thiệt anh ơi*)Không nghĩ nữa thật đau đầu.Hắn lắc đầu định đi lấy đồ ăn thì Reng…reng…reng….chuông reo rồi!Vậy hắn phải nhịn đói mà học rồi,nói học chứ vào lớp hắn lại ngủ,bấm điện thoại,lướt facebook,…vậy mà cũng lên lớp được hay thật.
****Góc Nhỏ****
nếu có thể, tôi muốn hỏi
tại sao em lại làm thế, em đã làm những gì, tại sao em lại xua đuổi tôi
tôi vẫn cứ quay quanh em không một cái tên
lời từ biệt vô nghĩa, sắc màu ấy không thay đổi
tôi chẳng có tên gọi nào
tôi đã từng là một vì tinh tú của em
nó thật tuyệt bởi em là ánh sáng soi rọi
tất cả những gì tôi làm là chấp nhận em
cái phồn thịnh rồi cũng lụi tàn
có là vấn đề gì khi tôi cứ sống hết phần đời còn lại này
đến khi trút hơi thở cuối cùng, tôi sẽ có được nó
ánh nhìn bức bối của em
tôi vẫn quẩn quanh bên em và chẳng gì đổi thay
nhưng liệu rằng mọi thứ có thay đổi khi tình yêu không được gọi tên
•134340-BangTan•
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!