Cánh Hoa Hồng Và Lời Hứa Của Em - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Cánh Hoa Hồng Và Lời Hứa Của Em


Chương 5


Từng ngày lặng lẽ trôi qua,nó vẫn không thổ lộ được với hắn,hắn vì cô ta trở về mà không còn quan tâm nó như trước,không còn qua lớp rủ nó đi ăn,không còn hỏi han những lúc nó nghỉ học.Nó biết nó không là gì của hắn nhưng sao biết rồi mà ngực trái nó vẫn cứ đau.Nó quyết định sẽ không giữ trong lòng nữa,nó muốn được nói ra tình cảm của mình,muốn cho hắn biết nó yêu hắn nhiều cỡ nào,mặc kệ hắn có ghét nó không nó vẫn sẽ phải nói ra hết.Nó đứng trước cửa lớp hắn ôm ngực lo lắng
-Trần Lân Phong em có chuyện muốn nói
Hắn nhíu may nhìn nó đang đứng ngoài cửa nhưng cũng đi ra xem nó định nói gì,cô ta nhìn nó mắt loé lên tia sáng,Âu Thiên Quỳnh tò mò đi theo sau hắn
-Em…em….thực ra em đã…rất….th…
-Vũ Hạ Nhi!-Âu Thiên Quỳnh hét lên kéo cô ra ngoài,hắn nhìn thấy nhưng xem như không có chuyện gì bỏ vào chỗ nghe nhạc.Cô ta kéo nó ra ngoài cầu thang gần lớp học nói chuyện
-Mày muốn nói gì với anh ấy hả
-không có gì
-Đừng có chối ngay từ đầu tao đã biết mày có ý với anh ấy nhưng tao xin nhắc lại ANH ẤY LÀ CỦA TAO,anh ấy chỉ yêu mình tao chứ không thích hạn rác rưởi như mày đâu-Cô ta gằn từng chữ
-Rác rưởi?Chị lòi mặt thật ra rồi đấy à?Tôi tưởng chị tốt lắm nhưng không ngờ chỉ là diễn kịch,thật giả tạo-Nó liếc Âu Thiên Quỳnh khinh bỉ quay mặt đi
-Ha tao vậy đấy rồi sao mày định làm gì?Nói cho Lâm Phong biết à?Mày nghĩ anh ấy sẽ tin người như mày hay tin vị hôn thê của anh ấy đây?
-Chị…
-Áaaaa Vũ Hạ Nhi sao em lại làm vậy
Cô ta lấy tay nó tự tát vào mặt mình rồi khóc lóc,nó chưa hiểu mô tê gì đã bị một lực mạnh đẩy ra,không kịp phản ứng nên nó bị đập đầu mạnh vào tường,nó đau điếng sờ lên trán thì giật mình thấy dòng máu đỏ tươi chảy xuống.Nó quay lại định coi là ai thì bị quát
-EM LÀM CÁI QUÁI GÌ VẬY?
-Em không có
-Anh à em không sao mà em ấy không cố ý đâu-cô ta khóc lóc giở bộ mặt giả tạo ra van xin dùm nó
Thì ra là Âu Thiên Quỳnh thấy hắn bước ra nên giả vờ bị nó tát để hắn ghét nó,cảnh này trong phim nó coi nhiều rồi nhưng không ngờ lại có một ngày nó bị như vậy thật.Trong phim thì bây giờ nữ chính sẽ van xin nhưng nó không làm vậy đâu,biết hắn đã không tin rồi van xin cũng vô ích mà thôi
-Chị thôi cái bộ mặt đó đi tôi không cần chị làm vậy
-Sao em dám,cô ấy đã xin dùm cho em vậy mà còn không cảm ơn lại chửi cô ấy em mau xin lỗi ngay
-Vâng tôi làm đó anh cứ tin chị ta đi rồi sẽ có một ngày anh hối hận,anh biết gì không?
-Em…
-Tôi yêu anh!Trần Lâm Phong tôi yêu anh,yêu anh nhiều lắm anh không tin cũng được nhưng đó là thật tôi không làm gì cả thì tôi không xin lỗi chị ta,chị ta mới là người xin lỗi tôi thứ giả tao như chị ta không đáng để tôi tôn trọng
CHÁT…Một cái tát từ hắn dành cho nó,từ đó tới giờ có khi nào hắn tát nó?Giờ chỉ một việc nó không làm mà hắn tát nó.Nước mắt từ nãy giờ kìm nén bắt đầu chảy xuống,nó cắn răng thật chặt chạy đi,trong đầu hắn có gì thôi thúc hắn giữ nó lại nhưng hắn vẫn không làm,vẫn tin những điều mình thấy trước mắt là đúng.Nó chạy thật xa thì trời bắt đầu đổ mưa,nó cứ chạy ra khỏi trường,chạy tới đâu bản thân nó cũng không biết nữa,chạy tới khi kiệt sức nó mới dừng lại,nó quỳ xuống đất tìm chỗ trú mưa,lau vội giọt nước mắt đang lăn trên má.Nó chợt thấy hình bóng người con trai quen thuộc,là An Duy Khánh,anh đang tiến lại phía nó.
-Trời ơi,Nhi!Em sao vậy
-Em đau lắm…
Nó nói rồi thiếp đi,An Duy Khánh hoảng loạn bế nó vào xe chở tới bệnh viện,cũng may chỉ do dầm mưa lâu nên mới ngất còn nếu có chuyện gì anh biết phải làm sao,anh đi vào phòng bệnh thì nghe mấy câu nói mớ của nó
-Tôi không có sao anh không tin?…..em yêu anh….Trần Lâm Phong….tim em đau lắm
Yêu hắn sao?Hắn ta có gì tốt chứ,hắn ta chỉ làm tổn thương em mà thôi,bên anh đi em sẽ hạnh phúc nhưng tiếc rằng em không yêu anh…Em đau một anh đau gấp bội,nhìn người con gái anh yêu ngày đêm chịu khổ vì thằng khác sao anh không đau lòng chứ.Khẽ hít một hơi thật sâu,An Duy Khánh tiến lại chỗ Vũ Hạ Nhi đặt tay lên trán nó.Nóng quá!Nó sốt mất rồi,vội thở dài lắc đầu,anh đi lấy khăn lạnh đắp lên trán nó sau đó lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cơ thể nó.
-Cô ngốc!Đúng là ngốc hết chỗ luôn,sao không tự chăm sóc bản thân mình đi cứ để bệnh rồi làm người ta lo lắng thôi.Thằng đó nó không yêu em thì thôi sao phải đau vì nó?Tự chăm chút cho bản thân đi vẫn còn nhiều người tốt ngoài kia mà.Sau cơn mưa thì sẽ có cầu vòng xuất hiện,hãy tìm hạnh phúc riêng cho mình,anh cũng vậy,anh sẽ thôi để ý đến em nữa anh cũng phải tìm vợ chứ,em thoát ra khỏi tim anh thì anh mới có vợ được-Anh thì thầm với nó,trách mắng,an ủi nó như đang an ủi chính mình,anh nói nó nên buông bỏ nhưng tại sao anh làm không được?Anh còn tệ hơn nó,ích ra nó đã nói hết lòng mình cho hắn biết rồi,anh thì chẳng dám nói đâu,anh yếu đuối quá đúng không?Anh chấp nhận đau chỉ cần nó hạnh phúc
—-

Chạy thật nhanh

Cố tìm lại những mảng vỡ đó

Cố gắng ghép chúng lại với nhau

Nhưng càng ghép lại càng vỡ vụn

Cũng như trái tim em đang tan nát vì anh

Em muốn rời khỏi anh

Muốn hét thật to

Nói ra hết những gì cất trong lòng

Nhưng có đủ can đảm?

Chỉ biết chạy trốn

Chỉ dám nhìn anh qua khung cửa nhỏ

Liệu có dám đối mặt với anh?

Chẳng muốn nhìn anh bên người

Bức tranh em từng mơ chỉ anh và em

Hôm nay thật xa vời

Gần trước mắt nhưng chẳng chạm tới

Anh giờ chỉ là quá khứ

Một quá khứ thật đẹp

Em đã dùng cả thanh xuân để yêu anh❤️

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN