Cánh Hoa Tàn Trong Gió - Phần 10: Em muốn sát cánh bên anh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
2249


Cánh Hoa Tàn Trong Gió


Phần 10: Em muốn sát cánh bên anh


Quách Dĩ Kiên lúc này cũng đã nhìn thấy tên lửa hành trình chuẩn bị bắn ra, anh gầm lên qua tai nghe: “Mau tản ra”
Ba chiến đấu cơ lập tức nhận lệnh, chia nhau tản ra ngay lập tức, tiêm kích của máy bay Boeing kia có lẽ thuộc dạng khởi động nhanh, dù khả năng bay và chiến đấu trong hình dạng của một chiếc Boeing thông thường không tốt nhưng ưu điểm của máy bay bọn chúng chính là thời gian bắn tiêm kích nhanh hơn Su-30S.
Lúc này, Vân Trang mới chợt hiểu ra một điều, hóa ra hai chiếc Boeing này trông có vẻ to hơn các máy bay dân dụng khác là vì nó được cải tiến lại để chứa các vũ khí quân sự, đồng thời ngụy trang như vậy mới có thể không bị tiêu diệt ngay. Bọn chúng càng không phải muốn tấn công mặt đất mà chính là muốn dụ các chiến cơ hiện đại của không quân Việt Nam để tiêu diệt.
Dĩ Kiên điều khiển máy bay lướt đi trong tầng mây, tiêm kích hành trình của địch vọt ra khỏi cánh máy bay Boeing, xuyên qua khí quyển đuổi theo chiến cơ của anh. Vân Trang lần đầu tiên trông thấy cảnh này liền sợ đến mức toát mồ hôi hột, tuy nhiên khi liếc nhìn vẻ mặt của Quách Dĩ Kiên, dưới tình huống bị tấn công bất ngờ như vậy mà anh vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra, cô đột nhiên lại cảm thấy vững tin hơn không ít.
Anh nói: “Ngồi vững vào”
“Em biết rồi”. Cô hét lên: “Cẩn thận một chút”
Dĩ Kiên hơi gật đầu, sau đó lựa chọn trên màn hình điện tử một tiêm kích, nhưng không phải là tên lửa hành trình mà chỉ là một đầu đạn nổ bình thường.
Anh điều khiển máy bay đứng yên tại chỗ, Vân Trang lúc đó dù đã sợ đến kinh hồn bạt vía nhưng trong lòng vẫn thầm bái phục Quách Dĩ Kiên: Điều khiển máy bay đứng yên trên không trung thế này không dễ đâu, cô có tu mười kiếp cũng không thể làm được như vậy. Boss đúng là thiên tài nghìn năm mới gặp được!!!
Tên lửa hành trình của địch xé gió bay đến, Dĩ Kiên ánh mắt lạnh lẽo như băng, nhắm chuẩn mục tiêu, lạnh lùng bấm nút phóng tiêm kích.
Thân máy bay rung bần bật, tiêm kích Su-30S lao như tên bắn ra, nhắm thẳng tới tên lửa hành trình kia, sau đó va chạm với nhau, nổ ầm một tiếng kinh thiên động địa.
Trên không trung, mảnh vỡ bắn ra sáng như pháo hoa, khói bụi phủ kín mấy tầng mây trắng muốt ở gần đó. Quách Dĩ Kiên không cho Vân Trang nổi nửa giây ngắm nhìn cảnh tượng hoành tráng kia mà lập tức quay đầu máy bay, sau đó dứt khoát phóng thêm một tên lửa nữa vào máy bay địch.
Dưới tốc độ điều khiển và tác chiến nhanh đến mức xuất thần của anh, người điều khiển máy bay Boeing không kịp phòng bị, hắn còn chưa kịp bị bật dù nhảy ra thì chiến đấu cơ đã nổ tan tành, trở thành trăm nghìn đốm lửa phừng phừng bốc cháy trên không trung.
Vân Trang ngồi trong khoang lái tròn mắt nhìn cảnh tượng oanh liệt trước mặt, mới cách đây một phút bọn họ còn đang trong tình huống bị truy đuổi ngàn cân treo sợi tóc, bây giờ chỉ trong vòng sáu mươi giây đã hoàn toàn lật ngược tình thế, biến chiếc máy bay vừa bắn tiêm kích tiêu diệt bọn họ kia trở thành một đống sắt vụn nổ tung trên bầu trời.
Cô quay sang nhìn Dĩ Kiên, thấy vẻ mặt anh vẫn thâm trầm như nước, ánh mắt vô cùng bình tĩnh, dường như mấy việc cỏn con này chẳng hề làm anh bận tâm là bao… trong khi đó chỉ có cô là sợ gần chết!!!
Cô giơ một ngón tay lên, cười cười: “Đại úy, anh ngầu thật đấy”
Quách Dĩ Kiên ngoảnh đầu nhìn cô, gương mặt trong trẻo hơi ửng đỏ. Anh thấp giọng nói qua tai nghe: “Tiêu diệt chiếc còn lại”,
Lời vừa nói ra chừng hai mươi giây, bên tai liền truyền đến mấy tiếng “ầm… ầm” như sấm nổ. Ba chiến đấu cơ của không quân Việt Nam bao vây và tiêu diệt xong máy bay còn lại bằng tiêm kích. Máy bay của địch bốc cháy dữ dội rồi chao đảo bay chúc đầu xuống mặt đất, sau đó đâm vào một dãy núi, nổ tan tành. Dĩ Kiên quan sát cẩn thận quá trình rơi của máy bay địch, sau khi đã xác định không có người nào nhảy dù ra ngoài, anh mới hài lòng nói:
“Em ghi lại đi”
“A”. Vân Trang lúc này đang thất thần nhìn đám cháy dưới chân núi, nghe thấy vậy liền giật mình, lúng túng nói: “Lúc nãy mọi chuyệh diễn ra nhanh quá, em chưa kịp nhìn gì đã kết rồi”
Dĩ Kiên bất lực nhìn cô, không nói gì. Một năm trôi qua rồi, sao cô được đào tạo bài bản ở trường tình báo xong xuôi mà vẫn vô tư như thế được nhỉ?
Anh suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mới phát hiện ra: Vô tư như thế này mới đúng là Trịnh Vân Trang, mỗi lần ở bên cô, anh đều sẽ vì điệu bộ tự do tự tại của cô mà cảm thấy vô cùng thoải mái, vô cùng dễ chịu.
Vân Trang cười hì hì: “Thật ra em cũng nhớ được sơ sơ rồi. Đại úy, chút nữa nếu có chi tiết nào em không thể nhớ ra, anh giúp em nhé”
“Ừ”. Quách Dĩ Kiên quay đầu tiếp tục lái máy bay: “Có sợ không?”
“Lúc đầu cũng hơi sợ. Nhưng sau nghĩ lại rồi, em chẳng thấy sợ gì nữa cả”. Cô nghiêng đầu chăm chú quan sát gương mặt anh, khẽ nói: “Lúc em học ở Trường tình báo, có nghe mọi người nói về anh”
“Nói gì vậy?”
“Nói nhiều lắm, tóm lại anh là truyền kỳ của tất cả mọi người ở đấy. Giảng viên trong một lần lên lớp có nói: Đại úy Quách Dĩ Kiên ấy à, một mình anh ta có thể dùng máy bay cường kích loại cũ rích D23 tiêu diệt bốn chiếc chiến đấu cơ hiện đại xâm phạm vào lãnh thổ Việt Nam. Đừng tưởng anh ta mới chỉ hai mươi mấy tuổi mà coi thường, thiên tài đấy, thần đồng quân sự đấy”.
Hai mắt cô sáng lên, cố gắng bắt chước lại điệu bộ của giảng viên ở trường tình báo, kể lại cho Dĩ Kiên nghe.
Anh nghe xong hơi khẽ cười: “Giảng viên kể vậy thật à?”
“Thật, thề luôn”.
Thực ra, còn nửa câu mà giảng viên kể lại nữa, nhưng cô không nói ra, đó chính là: Ba ruột của anh ta cũng là một thiên tài y học, chẳng trách sinh ra một đứa con trai cũng là thiên tài.
Vân Trang hưng phấn nhìn Dĩ Kiên lái máy bay xuyên qua các tầng mây về căn cứ: “Anh nói xem, giảng viên của em nói có đúng không? Anh dùng máy bay cường kích tiêu diệt được máy bay tiêm kích thật à?”
Quách Dĩ Kiên trả lời vô cùng khiêm tốn: “Nói quá một chút”
“À”
Bốn chiếc chiến đấu cơ xin phép trạm không lưu dưới mặt đất, sau đó hạ cánh xuống đường băng quân sự. Văn Đường cùng các binh sĩ đã xếp hàng chờ sẵn, khi cô và Dĩ Kiên vừa bước xuống khỏi chiếc Su-30S thì mọi người đã đồng loạt giơ tay hành lễ, nghiêm chỉnh chào:
“Chào đại úy”
Cô đi sau lưng anh, cảm giác sau khi tiêu diệt được hai máy bay quay về được các quân nhân đứng xếp hàng chào thế này thật là ngầu khỏi nói. Ôi, nếu có một trăm cô gái khác đứng ở đây, chắc chắn ai cũng tình nguyện chết vì Quách Dĩ Kiên mất thôi.
Anh chậm rãi đi trên đường băng, lát sau đứng trước mặt bọn họ, lạnh nhạt cất giọng:
“Văn Đường dẫn theo một tiểu đội đến vùng núi Hàm Yên giám sát và thu thập các mảnh vỡ, điều tra thân phận của hai chiếc máy bay kia”
Văn Đường giậm chân hô to: “Rõ, thưa đại úy”
Dĩ Kiên nhìn một người đàn ông mặt mày sáng sủa đứng trong hàng ngũ, nói: “Phong, cậu tăng cường giám sát rada, phát hiện có thiết bị bay vào không phận phải lập tức báo cáo”
“Rõ”
Quách Dĩ Kiên hài lòng gật đầu, sau đó nói: “Tiểu đoàn, giải tán”
Buổi tối hôm đó, sau khi anh viết báo cáo xong xuôi thì bên ngoài có tiếng gõ cửa. Dĩ Kiên nhàn nhạt nói: “Vào đi”
Vân Trang ôm một laptop vào bên trong, đặt xuống bàn: “Em đã viết được một đoạn rồi, nhưng mà có vài chi tiết về thao tác điều khiển máy bay em không rõ lắm, anh có bận không?”
“Không bận lắm”
“Vậy anh giúp em nhé. Không mất thời gian lâu lắm đâu”
“Ừ”. Dĩ Kiên đứng dậy, đi lại ghế sofa rồi ngồi xuống, rót ra hai ly trà: “Em hỏi đi”
“Su-30S anh điều khiển hôm nay bay đến độ cao bao nhiêu?”
“Ba nghìn mét”
“Tốc độ tối đa?”
“Hai nghìn một trăm bảy mươi kilomet trên giờ”
Ngón tay Vân Trang gõ lạch cạch xuống bàn phím máy tính theo lời của anh, cô hỏi một hồi, ghi chép một hồi, cuối cùng nhớ ra một chuyện.
“Kỹ thuật điều khiển máy bay dừng ở không trung. Tại sao anh làm được?”
Quách Dĩ Kiên nhấp một ngụm trà, bình thản nói:
“Bình thường máy bay di chuyển được trên không trung là do vận tốc bay lớn hơn lực cản của không khí. Muốn dừng lại trên không trung mà không bị rơi xuống thì phải cân bằng được vận tốc và lực cản”
Mặt mày cô ngơ ra, thực ra mấy vấn đề về máy bay này Vân Trang không hiểu gì, tuy nhiên vì nhiệm vụ của cô là phải ghi chép lại quá trình tác chiến của tiểu đoàn nên vẫn cúi xuống miệt mài gõ phím.
“Tại sao anh làm được?”
“Tính toán tốc độ bay, lực cản, gió và các yếu tố khác như tầng mây, tích điện thân máy bay”
Cô kinh ngạc kêu lên: “Không phải tính toán phải chuẩn xác đến 0,1% đấy chứ?”
Dĩ Kiên chậm rãi gật đầu. Vân Trang há hốc mồm nhìn anh. Trước kia khi học Điệp vụ, cô đã từng được nghe giảng rất nhiều lần về việc không quân tác chiến bằng các chiến đấu cơ, tuy nhiên, lịch sử chưa từng ghi nhận có ai dừng được máy bay trên không trung cả. Một là di chuyển, hai là rơi xuống, thế nên kỹ thuật này hầu như không ai có thể làm được. Thế nhưng, Quách Dĩ Kiên làm điều này với trình độ cực tốt, dường như anh đã thực hiện thành công từ khá lâu rồi, những kỹ thuật phức tạp thế này, dẫu anh có cho mọi người công thức thì người khác cũng bất lực mà thôi.
Vân Trang vô cùng cảm thán trong lòng, Quách Dĩ Kiên, người đàn ông này… Không tính đến trí tuệ phi thường và độ chuẩn xác đến 0,1% của anh, chỉ cần nhìn thần thái bình tĩnh khi cận kề nguy hiểm của anh thôi, cũng đã khiến người ta bái phục sát đất rồi.
“Hôm nay, anh đã phát hiện ra máy bay dân dụng đó đáng nghi vấn ngay từ đầu phải không?”
Anh gật đầu: “Nó có hơi lớn so với máy bay bình thường một chút, bên trong không có hành khách, đường nối hai cánh với thân máy bay lại được thiết kế góc chữ A, nghĩa là diện tích trong đó có đủ để chứa một số vật dụng gì đấy”
“Chứa đầu đạn và thiết bị phóng tên lửa”
“Ừ”. Dĩ Kiên khẽ cười.
“Phải rồi, Văn Đường đã về chưa ạ? Em muốn thu thập một ít tình hình về thân phận hai chiếc Boeing giả mạo đó”
“Tạm thời cậu ấy chưa trở về, khi nào có thông tin, tôi sẽ báo lại cho em”
“Vâng”. Vân Trang nhấn lưu tài liệu, sau đó gập laptop lại, nhìn Quách Dĩ Kiên: “Hôm nay tạm thời đến đây thôi, cảm ơn anh”
Anh khẽ “Ừ” một tiếng, tiếp tục uống một ngụm trà đã nguội:
“Lần sau những việc nguy hiểm thế này, em không cần phải trực tiếp tham gia, sau khi tác chiến trở về, tôi sẽ giao lại cho em bản lưu của camera trên máy bay. Ghi chép lại theo CCTV sẽ dễ hơn”
“Không”. Cô châm thêm một chút trà nóng vào ly của anh, kiên định trả lời: “Em muốn sát cánh bên anh”
Dĩ Kiên nhìn cô một lúc không nói câu gì, gương mặt của anh không ửng đỏ nhưng ánh mắt bất chợt xao động. Anh trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng: “Tác chiến trên không rất nguy hiểm, không giống như những lần em ngồi trên máy bay tập trận”
“Em biết”. Vân Trang ôm laptop đứng dậy: “Không phải có anh bảo vệ em rồi đó sao. Nguy hiểm thế nào thì vẫn muốn đứng bên anh”.
Nói xong, cô gật đầu chào Quách Dĩ Kiên rồi quay người đi ra khỏi cửa.
Sau khi Vân Trang đi rồi, anh vẫn ngồi im lặng ở chỗ cũ, hơi nóng của nước trà mới rót bốc lên, đọng lại trên mi mắt trong veo của anh, cũng đem một chút hơi ấm len lỏi vào trong đáy lòng Quách Dĩ Kiên.
Trước đây, anh chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình sẽ kề vai sát cánh chiến đấu cùng một người con gái, cũng chưa từng nghĩ Trịnh Vân Trang sẽ nói “Nguy hiểm thế nào thì vẫn muốn đứng bên anh”. Hôm nay sau khi trải qua những chuyện kia, anh mới chợt nhận ra rằng: quả thực, chỉ mới gặp lại một thời gian ngắn thôi mà những nguyên tắc giới hạn của anh đã bị xê dịch không ít, sự xáo trộn vì cô trong tâm can anh cũng đã tăng thêm rất nhiều.
Quách Dĩ Kiên cười cười, uống thêm một hớp trà, vừa định đứng dậy thì chuông điện thoại nội bộ reo lớn.
Khi anh vừa bấm nút kết nối thì giọng Văn Đường từ đầu dây bên kia đã lập tức truyền tới:
“Sếp, em đã xác minh được thân phận hai chiếc máy bay bị bắn rơi rồi”.

Yêu thích: 5 / 5 từ (4 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN