Cánh Hoa Tàn Trong Gió
Phần 29: Chúng ta cùng đi
Ở giữa không gian âm u lạnh lẽo gần cây Chu Tước, đột nhiên bị một người xông ra bịt chặt lấy miệng như vậy, đừng nói là một cô gái đang phải đơn thương độc mã trong rừng, thậm chí ngay cả một người đàn ông to khỏe có lẽ cũng sẽ kinh hoảng đến mức đứng tim mà chết.
Vân Trang sợ hãi mở to mắt nhìn người đang đứng gần mình, tuy nhiên vì màn sương ở đây quá dày cho nên không thể thấy rõ được hình dáng gì cả, chỉ có thể ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt xen lẫn với mùi của cây Chu tước thoang thoảng lướt qua cánh mũi.
Hương hoa trà… mùi hương da thịt đặc trưng của Quách Dĩ Kiên!!!
“Mạch…”. Cô khẽ gọi.
“Là tôi”.
Thanh âm trầm thấp của Dĩ Kiên lướt qua đỉnh đầu khiến trái tim vốn đang lơ lửng của Vân Trang khẽ buông thõng một cái. Cô như người sắp chết đuối vớ được cọc, vội vội vàng vòng tay ôm chặt lấy cứng lấy eo anh, gục đầu vào lồng ngực vững chãi của anh, thở hổn hển.
Đây chính là cảm giác sợ mất đi, sợ ngày mai mở mắt tỉnh dậy không còn thấy anh ở bên cạnh nữa, …cuộc đời này quá ngắn mà tình cảm lại quá dài, cô đã thấu hiểu được sâu sắc cảm giác ly biệt là như thế nào rồi, hoảng sợ tột độ cũng đã trải nghiệm luôn rồi, bây giờ có thế nào cũng không buông tay anh nữa, nhất quyết không buông tay nữa!!!
Quách Dĩ Kiên nhìn người con gái đang run rẩy trong lòng, trái tim liền xông lên một trận đau nhức dữ dội. Anh giơ tay khẽ vuốt mấy sợi tóc mềm mại của cô, nhẹ nhàng nói:
“Tôi ở đây rồi, đừng sợ”. Anh ngừng lại một chút, ánh mắt sắc bén quét về phía trước một quãng: “Cố gắng chịu đựng một chút, tôi sẽ đưa em thoát khỏi đây”
Vân Trang hiểu bây giờ không phải lúc để nhiều lời, cho nên chỉ lặng lẽ gật đầu, không đáp.
Một lúc sau đó, ánh nắng đầu tiên trong ngày bắt đầu rọi xuống cánh rừng nguyên sinh, xuyên qua tán lá dày của cây Chu Tước, nhẹ nhàng lọt xuống dưới nền đất mục dưới chân hai người họ.
Cô nhìn màn sương dày đặc đang bắt đầu tan đi, rồi lại ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn tú gần thật gần Quách Dĩ Kiên, trong lòng có cảm giác mới chỉ qua một đêm mà bọn họ lại tưởng như đã trải qua cả một kiếp người, bỗng nhiên lại thấy giây phút còn được nhìn thấy nhau như thế này đã vô cùng trân quý.
“Em có sao không?”. Lúc này, thanh âm của anh đã lớn hơn một chút, lớp sương tan đi, giọng nói đã không còn mơ hồ như trước.
Vân Trang lắc đầu, hốc mũi bỗng dưng hơi cay cay: “Không sao. Anh đã đi đâu vậy? Những người còn lại đâu cả rồi?”
Dĩ Kiên ngẩng đầu nhìn cây Chu tước cao chọc trời ở bên cạnh, trầm mặc một lúc mới lên tiếng:
“Nửa đêm tôi tỉnh dậy, xung quanh đã không còn ai nữa, ngay cả chiếc lều của em cũng biến mất”
“Không thể nào. Lúc em tỉnh dậy chỉ còn thấy mỗi lều của mình cùng với đống lửa đã tắt ngúm, xung quanh mới không còn lều của ai”. Cô kinh ngạc kêu lên, khi nói xong chợt nhớ ra thêm một chuyện, cho nên lại bổ sung thêm: “Mà không đúng, anh ngủ cùng Phong và anh Đường, với giác quan nhạy bén của anh, không thể không phát hiện ra hai người họ nửa đêm tỉnh dậy”
Quách Dĩ Kiên không phản bác, cũng không trực tiếp trả lời mà chỉ nói: “Ban đêm mùi hương của Chu Tước càng nồng, lớp sương dày kia là mùi hương của nó cô đặc lại, nó tấn công hệ thần kinh của chúng ta, dẫn dụ năm người tách ra rồi bị lạc vào ảo ảnh do chính mình tự tạo ra”
“Ảo ảnh?”. Vân Trang nhắc lại lời của anh: “Ý anh là đây không phải thế giới thật mà là do hệ thần kinh của chúng ta tự tưởng tượng ra?”
“Ừ”. Dĩ Kiên gật đầu: “Mỗi người sẽ đều có cảm giác như em và tôi, chỉ còn lại một mình trong rừng, sau đó là đau khổ, hoảng sợ”
Hai từ “đau khổ” và “hoảng sợ” từ chính miệng người đàn ông này nói ra giống như một mũi tên xuyên thẳng vào trái tim Vân Trang. Đúng là lúc tỉnh dậy không còn nhìn thấy ai nữa, cô đã rất hoảng sợ, sau đó cảm thấy đau đớn và bi thương như đã đi đến tận cùng của thế giới… cô vốn nghĩ đó chỉ là cảm giác của riêng mình, nhưng mà một người luôn trầm mặc lạnh nhạt như Quách Dĩ Kiên cũng phải nói ra hai từ đó, chắc hẳn nỗi bi ai trong lòng anh cũng không thua kém cô là bao.
Nghĩ đến đây, Vân Trang càng ôm chặt lấy eo anh, xúc động nói:
“Cũng may mà còn được gặp lại anh, vẫn còn may…”
Khi áp mặt vào vòm ngực của Quách Dĩ Kiên, cô cảm thấy trái tim anh đập rất bình ổn, từng nhịp đập vững vàng mạnh mẽ, tựa như trong trái tim ấy chứa đựng cả một bầu trời quảng đại, bầu trời có thể che chở cho cô, bảo vệ cô.
Giọng anh trầm khàn: “Tôi đã đứng ở đây đợi em bốn tiếng rồi”
Bốn tiếng? Tại sao? Tại sao anh biết cô sẽ đến? Cây Chu Tước đã tách bọn họ ra, tại sao hai người còn gặp được nhau trong thế giới tưởng tượng này?
“Sao anh biết sẽ gặp nhau tại đây?”. Lẽ ra sẽ không thể chạm mặt mới đúng.
Dĩ Kiên suy nghĩ một lúc rồi thật thà nói: “Tôi nghĩ chủ thể là cây Chu Tước này nên đứng ở đây xem thế nào, nếu may mắn sóng não của tôi với em có thể tiếp xúc với nhau, chúng ta có thể gặp nhau trong thế giới này”
Sóng não của tôi với em có thể tiếp xúc với nhau? Câu này nếu dịch theo kiểu ngôn tình thì chính là: Trong tim của tôi và em có nhau, kiểu gì chúng ta cũng sẽ tâm linh tương thông.
Vân Trang tưởng tượng theo kiểu ngôn tình xong, trong lòng lại như nở cả một rừng hoa, khóe miệng không kìm được liền cong lên khe khẽ. Sau này nếu có con, cô sẽ kể cho con của bọn họ nghe, mẹ và ba đã gặp nhau dưới cây Chu Tước hàng ngàn năm tuổi, giữa một khu rừng nguyên sinh mù sương, trong thế giới này, chỉ có hai trái tim chung một nhịp đập mới có thể gặp nhau như thế!!!
Cô cười cười: “Thì ra là thế, hóa ra sóng não của anh với em chung một tần số”
Nghe cô nói xong câu này, Quách Dĩ Kiên cũng không nén nổi buồn cười, anh khẽ hắng giọng một cái rồi nói:
“Lúc nãy tôi nghe thấy có tiếng người ở phía trước, ở không gian này chắc chắn không phải là người cùng tần số điện não đồ với chúng ta”
“Không phải người của chúng ta?”. Nụ cười trên môi Vân Trang lập tức tắt ngấm: “Vậy là ai?”
“Tôi cũng không rõ, chúng ta cứ đi theo xem thế nào”
“Được”
Ánh nắng ban ngày bắt đầu mạnh dần, nhiệt độ trong khu rừng cũng theo đó tăng lên, thời tiết dần dần trở nên ấm áp. Quách Dĩ Kiên dắt tay Vân Trang đi về phía trước của cây Chu Tước, anh cẩn thận quan sát từ những từng dấu chân, ngọn cỏ, đến cả những cành cây nhỏ bị gãy do con người chạm vào, cuối cùng đến khi mặt trời đã lên cao gần đỉnh đầu, hai người đến một thôn làng ở chân núi.
Anh nhìn làn khói trắng bay lên từ một vài nóc nhà trong khu thâm sơn cùng cốc này, ánh mắt hiện rõ vài tia phức tap: “Thế giới này là ảo ảnh do thần kinh tự tưởng tượng ra, nhưng có nhà, có người, có thôn làng, chắc chắn không tầm thường”
“Đúng vậy”. Vân Trang gật đầu: “Chu Tước ngàn năm, mùi hương của nó đã đạt đến độ thành tinh luôn rồi”
Vừa nói dứt câu thì từ con đường nhỏ dẫn vào làng có vài người đàn ông to khỏe, thân trên cởi trần, thân dưới chỉ quấn một mảnh da báo, trên vai vác mấy chiếc chùy gai đi ra. Theo sau còn có vài đứa con nít tóc vàng hoe, đi chân đất chạy theo.
“A Phổ”. Một người đàn ông gọi: “Quay trở về nhà mau”
Thằng nhóc tên là A Phổ lẽo đẽo bám lấy ba mình, dù cơ thể đã lớn như một đứa con nít năm, sáu tuổi nhưng giọng vẫn còn ngọng líu ngọng lô: “Ba ba cho A Phổ đi theo”
“Trong rừng có hổ dữ, không thể đi theo được. A Phổ đợi ở nhà, hai ngày nữa ba mang da hổ về làm áo cho A Phổ”
Cùng lúc đó, một người phụ nữ từ trong một ngôi nhà tranh chạy ra, cầm một chiếc roi chỉ vào A Phổ quát lên: “Mau vào trong nhà, cả mấy đứa này nữa, quay về mau”
Mấy đứa nhóc mếu máo chạy vào trong thôn, những người đàn ông đi phía trước vẻ mặt vừa buồn vã, vừa có chút gì đó luyến tiếc quay đầu lại nhìn bọn trẻ, thở dài một tiếng rồi lại tiếp tục đi.
Vân Trang đứng trên một mô đất cao khuất tầm nhìn, thấy cảnh này trong lòng bỗng dưng lại có cảm giác cực kỳ phức tạp: “Thôn làng này tuy là ảo ảnh nhưng em thấy khung cảnh ở đây rất bình dị, yên tĩnh”. Cô ngoảnh đầu nhìn gương mặt trắng trẻo sạch sẽ của Dĩ Kiên, bổ sung thêm: “Chỉ là trong yên bình hình như còn một thứ gì đó rất bất ổn”
“Ừ”. Ánh mắt anh vẫn chăm chú dõi theo mấy người đàn ông đang đi theo con đường nhỏ vào rừng: “Khuôn mặt bọn họ có vẻ không cam lòng”
Lời vừa nói xong thì đột nhiên phía bìa rừng truyền đến mấy âm thanh của hổ gầm. Tiếng gầm vang đi vong lại khiến sống lưng ai nấy đều trở nên lạnh buốt, các loài chim trong khu rừng cũng sợ hãi bay ra rồi kêu tán loạn. Những người đàn ông trong thôn đang đi liền giật mình đứng khựng lại, Quách Dĩ Kiên cũng ngay lập tức xoay người về hướng âm thanh khủng bố kia truyền đến, giữ tư thế phòng bị.
Vân Trang sắc mặt tái mét, lắp bắp nói: “Hổ… không… gian ảo ảnh… cũng có hổ thật”
Anh kéo cô ra sau lưng mình, ép Vân Trang vào một thân cây, một cánh tay giữ chắc người cô: “Mấy người đàn ông kia có lẽ là muốn đi giết con hổ này”
Phía con đường nhỏ, một con hổ to tướng đột nhiên phi từ bìa rừng, nhảy một bước là đã đứng trước mặt bốn người đàn ông, gườm gườm nhìn bọn họ.
Nói thì bình thường nhưng người đứng trong hoàn cảnh đó mới thấy khung cảnh khi đối diện với một con hổ to hơn một con trâu quả thực khủng bố khỏi phải nói. Mấy người đàn ông trong thôn vẻ mặt xanh như tàu lá, vô thức kéo nhau lùi lại, giơ chùy gai lên yếu ớt chống cự.
Hình như bọn họ vốn định vào rừng đặt bẫy hổ nên ai nấy đều đem theo dụng cụ bẫy, chỉ có điều con hổ kia không ngồi một chỗ chờ chết mà trực tiếp tấn công bọn họ, thành ra chủ động hóa bị động, bốn người đàn ông vạm vỡ đánh nhau trực diện, đương nhiên không phải là đối thủ của nó.
“Hổ Vương”
“Lùi lại”. Một người đàn ông quát lên: “Lấy cung tên”
Người kia vừa run rẩy lôi cung tên ra thì con hổ đã vọt tới, dùng tay bạt mạnh một cái, cũng may anh ta nhanh nhẹn nên đã nhanh tay ném hộp cung đi, nếu không cả cánh tay chắc chắn sẽ bị phế trước cú bạt của con hổ.
Con hổ gầm lên một tiếng, sau đó gườm gườm đi vòng quanh bọn họ, bốn người cứ lùi dần lùi dần, cuối cùng tụm vào một góc, lúc này, dù là chùy gai hay cung tên cũng vô tác dụng, phản kháng chỉ làm bản thân họ nhanh chết mà thôi.
Nó giơ móng vuốt bạt tung chùy gai và vũ khí của mấy người đàn ông rồi nhảy chồm lên, dùng bàn tay to lớn tấn công khiến mấy người đàn ông phải gồng mình lên để né tránh, có người bị móng vuốt cào vài đường vào người, da thịt ở bả vai toạc ra, máu phun nhày nhụa.
Đúng lúc này, A Phổ thò đầu từ cửa sổ ngôi nhà tranh, gọi vọng ra: “Ba… ba”
Ba A Phổ hai mắt đỏ ngầu, không ngoái đầu lại nhưng vẫn gào lên: “A Phổ, chạy đi, mọi người trong thôn mau chạy đi”
Cái thôn này sát núi, phía trước lại là hổ, biết chạy đi đâu bây giờ? Có lẽ vì con hổ này đã đe dọa tấn công thôn làng từ lâu nên mấy người đàn ông trong thôn mới bất đắc dĩ phải vào rừng tìm cách tiêu diệt nó, và cũng vì bọn họ biết tiêu diệt được một con hổ chúa như thế này là điều bất khả thi nên lúc ra đi, khuôn mặt ai nấy mới đều nặng nề như vậy.
Con hổ nghe giọng A Phổ liền chuyển sự chú ý về mấy mái nhà tranh trong thôn, sau đó hai mắt nhìn chòng chọc A Phổ, gầm to một tiếng kinh thiên động địa.
Nó liếm mép ba cái rồi lừ lừ xoay người lại, nhảy theo con đường nhỏ để vào thôn.
Bàn tay Vân Trang không biết đã vô thức siết chặt từ bao giờ, hai mắt cô vằn lên mấy tia máu đỏ hệt như ba của A Phổ, hít sâu một hơi rồi nói với Quách Dĩ Kiên: “Mạch Mạch, anh nói xem, ảo ảnh này tại sao lại chân thực như thế?”.
Trong lòng còn lén bổ sung thêm một câu: Nhìn cảnh này em thật sự không sao chịu được, dù biết là ảo ảnh nhưng em không thể khoanh tay đứng nhìn được, nếu có là bẫy thì mặc kệ bẫy, chúng ta cứu người đi.
Anh ngoái đầu lại nhìn cô, lúc này Vân Trang mới để ý ánh mắt của Dĩ Kiên cũng lạnh lẽo không khác gì ánh mắt của con hổ kia. Anh im lặng nhìn sâu vào đáy mắt cô một lát, dường như có thể mổ xẻ nội tâm và đọc hiểu được những lời trong lòng Vân Trang, cuối cùng lên tiếng:
“Đợi tôi ở đây”
Nghe anh nói câu này, tinh thần cô lập tức trở nên phấn chấn. Dù là ảo ảnh cũng được, dù là bẫy cũng xong, nghĩa khí, chính trực như thế này mới đúng là đại úy Quách Dĩ Kiên của cô, là đàn ông ít ra phải đường hoàng khí phách như anh mới xứng đội trời đạp đất. Vân Trang siết chặt tay anh:
“Chúng ta cùng đi”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!