Cánh Hoa Tàn Trong Gió
Phần 30: Chiến thần
Đúng lúc con hổ kia vừa bước chân đến cổng thôn thì Quách Dĩ Kiên cũng bước ra khỏi gốc cây trên mô đất, giơ tay lên miệng huýt sáo một tiếng dài.
Nghe tiếng huýt, cả bốn người đàn ông lẫn con hổ lập tức khựng lại ngoảnh đầu nhìn về hướng này, sau đó, nó cũng gầm lên một tiếng đáp trả.
“Ai? Bọn họ là ai đấy?”. Một người đàn ông run rẩy nhìn Dĩ Kiên, hỏi người bên cạnh.
“A Đình, tôi không biết”
Quách Dĩ Kiên nhảy xuống khỏi mô đất, Vân Trang cũng nhảy xuống theo. Mấy người trong thôn nhìn người đàn ông có vóc dáng cao lớn thẳng tắp nhòe đi trong ánh sáng, chiếc áo pull trắng sạch sẽ cùng với đôi giày da cổ cao tôn lên vẻ phóng khoáng và khí chất ngang tàng hơn người của anh ta, đột nhiên trong lòng lại cảm thấy vô cùng quái đản, đương nhiên, trong sự quái đản ấy còn có một tia hy vọng bùng phát dữ dội.
Những người này, có thể cứu bọn họ, A Phổ và thôn làng sao?
Trong lúc mấy người đàn ông đang còn mải thắc mắc thì Quách Dĩ Kiên đã đi về phía bọn họ, quát to: “Có vũ khí gì, mau ném qua đây”
Chùy gai đã bị hổ phá nát, cung tên cũng gãy hết rồi, thứ còn lại duy nhất chỉ là hai thanh mác đầu được mài nhọn bằng đá thô sơ mà thôi, có thể dùng được không?
Một người run rẩy ném cây mác trong tay về phía Dĩ Kiên, hét lên: “Các người là ai?”
Về cơ bản, Vân Trang và Quách Dĩ Kiên đều hiểu tiếng Trung nhưng không ai có thời gian để trả lời mà chỉ lẳng lặng bắt lấy cây mác, sau đó ngoảnh đầu lại nhìn con hổ đang gườm gườm đi tới.
Cô thấy trên tay một người đàn ông còn hai con dao hình nửa vầng trăng khuyết được đẽo từ đá hoa cương, liền nói: “Mau ném con dao đó cho tôi”
Người đàn ông kia nghi hoặc nhìn Vân Trang, suy nghĩ giây lát rồi lại cảm thấy bọn họ đằng nào cũng chết, bây giờ có hai người lạ mặt đến đây, lại có thiện ý muốn cứu bọn họ như thế, dù có mục đích gì đi nữa thì cũng tay không đánh hổ cũng không dễ dàng gì, cho nên đành ném hai con dao trên tay cho cô.
Vân Trang nhanh nhẹn bắt lấy, hai tay cầm hai con dao lập tức xuống tấn thủ thế.
Người đàn ông phía trước cầm cây mác dài, vẻ mặt bình tĩnh và lạnh nhạt, thần thái lại đầy nhiệt huyết và phảng phất còn mang một chút kiêu ngạo, đột nhiên lại khiến cho không khí căng thẳng đặc quánh ở con đường nhỏ bỗng chốc lại le lói một luồng hào khí của chính nhân quân tử.
Chính nhân quân tử, Quách Dĩ Kiên chính là như vậy.
Bọn họ chỉ là những thực thể bước vào thế giới ảo ảnh, hoặc đơn giản hơn chỉ là một người qua đường, vì cái gì mà phải liều mạng quyết đấu với hổ vì những người không quen không biết này? Vì cái gì mà phải ra tay cứu bốn người đàn ông kia?
Nghĩ đến đây, bốn người đàn ông lập tức cảm thấy mình còn không bằng một người con gái như Vân Trang, và nếu không đứng dậy chiến đấu cùng hai người họ, bọn họ cũng chỉ là dạng hèn mọn không xứng làm nam nhi sống ở trên đời.
Quách Dĩ Kiên giữ chặt cây mác, bình thản nói: “Em đứng sau lưng tôi, chỉ được yểm trợ, không được tác chiến”
“Em biết rồi”
Lời vừa nói xong thì hổ vương đã nhảy ba bước rồi chồm tới, vồ lên người Dĩ Kiên. Anh nhanh nhẹn chống cây mác xuống đất, sau đó dùng nó làm trụ để nghiêng người thấp xuống một góc bảy mươi độ, trượt dài qua bụng con hổ, cuối cùng nhanh như chớp rút mác đâm vào mạng sườn nó.
Hổ vương này có lẽ đã sống quá lâu năm nên đã thành tinh, phản ứng cũng rất nhanh nhẹn. Nó tuy to lớn nhưng lại cực kỳ linh hoạt, gần như cũng ngay lập tức né tránh được lưỡi mác của Dĩ Kiên, vồ hụt một cái, cả người trượt đi một quãng, bốn chân to như cây cột không trụ vững cào dài trên mặt đất.
Có điều, nó dù né được anh nhưng phía trước còn có một Trịnh Vân Trang đang đứng đó. Cô đến nghĩ cũng không cần nghĩ đã nhân cơ hội này lấy đà bật lên rồi dùng cả hai tay cầm dao đâm mạnh vào cổ Hổ Vương.
“Trang, nhảy xuống”. Quách Dĩ Kiên lúc này đã bật santo đứng dậy, nhìn thấy Vân Trang đang cưỡi cheo leo trên lưng con hổ liền gầm lên.
Một con dao bằng đá hoa cương trên tay cô đã bị gãy thành ba mảnh, con dao còn lại cũng không được sắc bén nên chỉ cắm được xuyên qua lớp lông hổ chừng bốn, năm centi. Trong khi đó, con hổ kia bị tấn công bất ngờ nên cổ họng phát ra những tiếng gào rú đau đớn, sau đó vùng vẫy điên cuồng khiến mặt mày Vân Trang lập tức trở nên tái mét, mồ hôi lạnh túa ra đầy lòng bàn tay.
“Mạch… Mạch Mạch…”. Cô nắm chặt dao, hai chân kẹp chặt vào bụng hổ, run rẩy hét lên: “Em… không xuống được”
Máu trên cổ Hổ Vương chảy tong tong từ cổ xuống, thấm qua bộ lông dày màu vàng rồi nhỏ giọt xuống đất, có lẽ lưỡi dao bằng đá hoa cương trên tay Vân Trang đã chạm vào động mạch cổ của nó nên mới khiến nó phản ứng kịch liệt như vậy. Nó cõng theo cô chạy như bay đến bìa rừng, dường như có ý muốn đập Vân Trang vào thân cây để thoát ra, còn cô thì lại sống chết không buông tay, cơ thể mảnh khảnh chao đảo như tờ giấy trên lưng con hổ.
Bốn người đàn ông trong thôn thấy hổ vương sắp đâm vào gốc cây, rồi lại nhìn Quách Dĩ Kiên băng băng chạy theo, cuối cùng một người gào lên:
“Lấy bẫy, lấy bẫy”
Bọn họ ngay lập tức chia nhau cầm một đoạn dây thừng được tết lại như một tấm lưới đứng chắn trước đường chạy của Hổ Vương, người nào người nấy sợ hãi run bần bật nhưng không một ai dám bỏ chạy.
Nếu may mắn, Hổ Vương sẽ dừng lại và quay đầu, còn nếu không may mắn, nó sẽ dùng vài bạt tay để giết chết bốn người bọn họ, sau đó sẽ lao qua gốc cây đằng sau tấm lưới, giết chết Vân Trang.
Tuy nhiên, cả bốn người đàn ông trong thôn bây giờ cũng chẳng có thứ gì để bấu víu hy vọng, đằng nào cũng chết, thà chết một cách anh hùng, xuống suối vàng còn có thể ngẩng đầu nhìn liệt tổ liệt tông.
Hổ Vương vừa chạy vừa gầm lên, khi nhìn thấy tấm lưới thừng do bốn người đàn ông giăng ra thì hai mắt vằn lên đục ngầu, miệng gừ gừ nhe nanh như muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ. Nó giảm tốc độ rồi lấy đà, lúc chuẩn bị bật lên thoát khỏi tấm lưới thì đằng sau có một lực rất mạnh đột ngột kéo ngược trở lại.
Là Quách Dĩ Kiên!!!
Dưới ánh nắng chói chang, thân hình cao lớn của anh đổ dài xuống mặt đất, gương mặt tuấn mỹ xuất thần trong veo lấp lánh, dáng vẻ hiên ngang khí phách chấn động lòng người. Hai tay Dĩ Kiên cầm chặt đuôi Hổ vương, ánh mắt lạnh lùng mang theo cả sự uy quyền không mấy ai có được:
“Vân Trang, nhảy xuống”.
Đã biết bao lần rơi vào cảnh khốn cùng, đã biết bao lần được anh cứu thoát chết, dù là lúc ở vùng biên giới chìm trong sạt lở đất hay lúc chiến đấu với Trần Chí Sơn… đáng lẽ cô đã phải quen với việc mưa máu gió tanh như vậy, nhưng hôm nay người đàn ông này hết xuất hiện ở dưới gốc cây Chu Tước rồi lại tay không đánh Hổ vương vì cô, đây là một loại cảm giác Vân Trang chưa từng có. Dường như tất cả mọi hiểm nguy đều có thể tan biến hoàn toàn giữa đôi mặt bình tĩnh như mặt biển lớn của anh, dường như mọi sợ hãi đau khổ ở trên đời đều có thể vì anh trở thành hư vô cát bụi.
Không chỉ là cảm kích tới rơi nước mắt, mà còn là sự ngưỡng mộ không thể nói thành lời.
Bàn tay đang cầm dao của Vân Trang khẽ buông ra, cô ngay lập tức thả lỏng chân rồi chống tay lên lưng hổ vương, bật mạnh sang bên cạnh.
Hổ vương bị anh khống chế nên không thể phản kháng quá nhiều, khi hai chân Vân Trang vừa chạm đất thì Quách Dĩ Kiên đã dồn hết lực vào cánh tay đang cầm đuôi hổ, quật mạnh một cái.
Hổ Vương to hơn một con trâu mộng mà có thể bị một người đàn ông đập xuống đất đến mức mồm miệng ứa máu. Nó gầm lên điên cuồng thật sự, cơ thể to lớn liều mạng giãy dụa hất Dĩ Kiên trượt qua trượt lại.
Vân Trang nhìn vầng trán của anh lấm tấm mồ hôi, trong lòng vừa kinh hãi vừa hoảng sợ mà không biết phải làm thế nào. Đúng lúc này, ánh mắt cô dừng lại ở trên một chiếc mác dài còn lại của bốn người đàn ông, Vân Trang ngay lập tức nhặt cây mác rồi hít sâu một hơi, hét lên:
“Dĩ Kiên, bắt lấy cái này”.
Quách Dĩ Kiên phản ứng nhanh như cắt, lập tức thả đuôi hổ ra rồi bắt lấy chiếc mác Vân Trang phi đến. Anh lạnh lùng kê mác lên gối bẻ mạnh một phát, cây mác dài hai mét lập tức gãy ra làm đôi, một đầu có lưỡi đá hoa cương, một đầu là những đầu nhọn lởm chởm của gỗ.
Dĩ Kiên hai tay cầm hai mảnh cây mác lao lại, nhân lúc hổ vương chưa hồi phục lại được sức lực liền dồn hết sức nhảy lên, đâm vào mạng sườn của nó. Lần này, dưới sức mạnh kinh hồn bạt vía của anh, mũi mác và mũi gậy đồng thời xuyên được qua lớp da hổ dày, đâm từ sườn thẳng vào tim hổ vương khiến nó rú lên một tiếng đau đớn.
“Đem lưới lại đây”. Máu từ thân hổ phụt ra thành dòng, bắn cả vào gương mặt trắng trẻo của Quách Dĩ Kiên. Ánh mắt anh vừa lạnh lùng, vừa uy quyền nhìn về phía bốn người đàn ông kia, gào to một tiếng.
“Vâng”.
Hổ vương gầm thét giãy dụa rất dữ dội, tuy nhiên cánh tay cầm mác của Dĩ Kiên thì lại rắn như gọng kìm, anh nghiến răng tì chặt hổ vương ở yên một chỗ, mấy giây sau đàn ông trong thôn cũng nhanh chóng đi đến tung lưới bủa lấy nó, sau đó mỗi người một góc tóm gọn được con hổ kia.
“Giữ chặt lấy bốn góc lưới, không để cho nó chạy thoát”. Thanh âm trầm trầm đặc trưng của anh khi nói bằng tiếng Trung còn dễ nghe hơn mấy người đàn ông kia gấp nhiều lần, giọng nói của anh ngay thẳng và kiên định tựa như có thể trấn an được tinh thần người khác.
Bốn người trong thôn lập tức làm theo, sau khi họ giữ chặt bốn góc, Quách Dĩ Kiên mới lạnh lùng rút mũi mác ra, sau đó nhắm đúng tim nó lần thứ hai, mạnh mẽ đâm xuống.
Hổ Vương đang gào rú điên cuồng, sau khi bị đâm lần hai thì lập tức há to miệng ngắc ngoải, mấy móng vuốt đang cào cấu loạn xạ cũng dần dần trở nên yếu đi.
Vân Trang đứng phía xa nhìn bóng dáng cao ngạo và bình tĩnh của Quách Dĩ Kiên, nhìn anh chỉ dùng một lưỡi mác thô sơ mà tiêu diệt được cả Hổ Vương, thuần phục được cả Chúa sơn lâm, trong lòng không nén nổi si tâm bái phục.
Lúc trước tưởng đánh nhau với tinh tinh là đã oai lắm rồi, bây giờ mới biết hóa ra đánh nhau với hổ anh còn uy phong hơn, chấn động hơn.
Rút cục, cho đến giờ phút này thì cô đã hiểu, tại sao mọi người lại mệnh danh anh là truyền kỳ trong quân đội, tại sao khi nhắc đến tên anh, ánh mắt ai cũng đều lấp lánh và tự hào, tại sao người ta lại gọi Quách Dĩ Kiên bằng hai chữ “chiến thần” bằng một cách kính phục như thế.
Bởi vì dù có chiến đấu bằng tiêm kích hiện đại hay chỉ bằng một lưỡi mác thô sơ, anh cũng đều thắng trận như vậy, oai phong tuyệt đối.
“Mạch…”. Sau khi Hổ vương chỉ còn thoi thóp thở, Vân Trang mới có thể lấy lại được tinh thần, run rẩy gọi tên Quách Dĩ Kiên.
Nghe giọng nói của cô truyền đến, vẻ mặt lạnh lùng như mới tắm máu mười tám tầng địa ngục của anh mới chợt dịu đi một chút. Dĩ Kiên khẽ buông lỏng bàn tay ra, ngẩng đầu nhìn về phía Vân Trang hai mắt ầng ậng nước đứng cách đó một quãng. Ánh mắt anh quét một lượt trên người cô, sau đó nhanh như cắt nhảy xuống khỏi mình hổ, chạy như bay lao lại phía Vân Trang.
“Có sao không?”. Anh siết chặt cô vào trong lòng, ngữ điệu kích động nhắc lại thêm một lần nữa: “Có sao không?”
Nếu hôm nay anh không túm được đuôi của Hổ vương đúng lúc, e rằng Vân Trang bị nó giết chết, đồng thời ở cuộc sống thật cô cũng sẽ bị đứt mạch máu não mà chết. Chỉ cần nghĩ đến khi tỉnh khỏi giấc mộng này, người con gái trong lòng không còn nữa, anh liền cảm thấy đau đớn không sao chịu nổi, thật sự không sao chịu nổi.
“Không sao. Em không sao”. Vân Trang gục đầu vào ngực áo anh, lớp vải trắng trên áo pull lúc này đã dính đầu máu của hổ vương: “Mạch Mạch, chúng ta không sao rồi, chúng ta giết được hổ cứu người dân rồi”
“Ừ. Giết được rồi”
Trên con đường nhỏ dẫn vào thôn làng, có hai người lặng lẽ ôm nhau như thế. Người đàn ông đứng dưới ánh nắng, thân hình thẳng tắp như bóng cây lớn ngạo mạn, còn người con gái trong lòng viền mắt ươn ướt, dáng vẻ vừa mảnh mai vừa kiên cường. Bọn họ giống như một đôi đại bàng uyên ương bay trên bầu trời, không sợ hãi, không chùn bước, lòng dạ trong sạch như nước, sáng lạn như gương!!!
Sau khi Hổ vương tắt thở, những người dân trong thôn mới dám chạy ra bên ngoài, lúc này A Phổ cũng từ mái nhà tranh lao ra phía người ba đã bị thương của mình, gào lên:
“Ba, ba. Ba chảy máu kìa, ba có đau không?”.
“Ba không sao”. A Đình nâng bả vai đã toác thịt lên, cố miễn cưỡng nở một nụ cười với con trai: “A Phổ ngoan”
“Ba”. A Phổ chỉ về hướng Vân Trang và Dĩ Kiên đang ôm nhau cách đó một đoạn: “Hai cô chú kia là ai vậy? Hai cô chú kia giết hổ cho A Phổ có áo mặc phải không?”
Nghe xong câu nói này, tất cả những người dân trong thôn đều ngẩng đầu nhìn theo ngón tay A Phổ. Một người già nhất làng, khuôn mặt nhăn nheo khắc khổ liếc bốn người đàn ông, chậm rãi cất tiếng:
“Hai người kia đã giết Hổ Vương?”
“Vâng. Hai người họ đã giết hổ vương cứu chúng tôi”. Một người xác nhận.
“Mau. Mau đến cảm tạ bọn họ”
Người già người trẻ trong thôn vội vội vàng vàng chạy đến chỗ Quách Dĩ Kiên và Vân Trang. Lúc này, nghe thấy âm thanh xôn xao của bọn họ, anh mới buông cô ra, ngoái đầu lại nhìn, gương mặt trắng trẻo vẫn còn dính máu hổ lấp lánh dưới ánh nắng.
Trưởng làng nhìn anh, khẽ cười, các nếp nhăn trên mặt liền xô lại một chỗ: “Chàng trai, cậu và cô gái này đã giết hổ giúp thôn làng chúng tôi?”
Dĩ Kiên cũng lịch sự mỉm cười, cúi thấp đầu trả lời: “Chúng tôi chỉ tiện đường đi qua đây”
“Con hổ vương này đã đe dọa thôn làng chúng tôi mấy năm rồi, ăn thịt rất nhiều người dân trong thôn. Dần dần, cứ ba tháng một lần chúng tôi phải cống nạp một đứa trẻ cho nó để đổi lấy sự bình yên của dân làng”. Trưởng làng chỉ vào A Phổ, nói tiếp: “Lần này đến lượt A Phổ bị đem đi, nhưng nó là cháu đích tôn của tôi, hơn nữa lũ trẻ trong làng chỉ còn năm đứa thôi, chúng tôi không thể cống nạp thêm nữa, như vậy thôn chúng tôi sẽ tuyệt tử tuyệt tôn mất”
Hai mắt trưởng làng đỏ hoe: “Bất đắc dĩ lắm mới phải để bốn người khỏe mạnh đi bẫy nó, không ngờ còn chưa kịp đặt bẫy đã bị nó phát hiện”. Ông giơ tay nắm lấy bàn tay vẫn còn dính máu của Dĩ Kiên: “Chàng trai, cảm ơn cậu, người dân trong thôn chúng tôi vô cùng cảm kích hai người”
“Bác à, không có gì, không cần cảm ơn chúng tôi”
“Sao thế được? Cô cậu là ân nhân của chúng tôi, hôm nay đã đến đây rồi, nhất định phải để người dân chúng tôi mời một bữa cơm cảm tạ”
Ở lại đây ăn cơm? Trong thế giới ảo ảnh này có dân làng, có hổ, có cả những bữa cơm, cây Chu Tước này thực sự đã đạt đến trình độ dựng không gian ảo quá chu toàn rồi!!!
Quách Dĩ Kiên quay đầu nhìn Vân Trang, dùng ánh mắt để hỏi ý cô thế nào. Vân Trang suy nghĩ giây lát rồi mỉm cười gật đầu, thấp giọng nói nhỏ vào tai anh: “Em cũng thấy đói bụng rồi”
Trưởng làng thấy họ hồi lâu không trả lời liền sốt ruột nói: “Chúng tôi không có thứ gì, chỉ có rượu thịt để cảm ơn, cô cậu, giờ này cũng đã quá trưa rồi, xin hãy nhận tấm lòng của người dân chúng tôi”.
Dĩ Kiên lịch sự gật đầu, anh mỉm cười ôn hòa: “Vâng. Được ạ”.
***
Lời tác giả: Huhu, sao viết xong đoạn này tôi lại cứ có cảm giác như anh Kiên giết thịt tôi vậy nhỉ?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!