Cánh Hoa Tàn Trong Gió - Phần 7: Ngủ ngon nhé, Đại Úy !
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
2350


Cánh Hoa Tàn Trong Gió


Phần 7: Ngủ ngon nhé, Đại Úy !


Hai người ăn xong, lại lên xe Jeep đi lòng vòng thị trấn để kiếm nhà trọ.
Thị trấn này không lớn lắm, cũng không hề đông đúc sầm uất như những nơi khác, hầu như những người đi du lịch đến đây đều nghỉ lại trong các bản sâu để tận hưởng không khí trong lành dân dã, cho nên ở đây rất hiếm có nhà trọ.
Quách Dĩ Kiên lái xe hồi lâu, cuối cùng tìm được một nhà nghỉ ở sát bên rìa thị trấn, Vân Trang ngủ gà ngủ gật trên xe, lúc đến nơi cô cũng vừa lơ mơ tỉnh dậy, ngái ngủ hỏi:
“Về đến nhà rồi à? Ba, bế con xuống xe đi, con buồn ngủ quá”
Nói xong… lại tiếp tục nhắm mắt ngủ!!!
Dĩ Kiên tròn mắt nhìn người con gái cuộn như con mèo nhỏ bên ghế phụ, mấy sợi tóc của cô xõa xuống che khuất nửa gương mặt thanh tú, điệu bộ khi ngủ trông vô cùng ngoan ngoãn hiền lành, bất giác khiến khóe miệng anh khẽ cong lên, nở ra một nụ cười ôn hòa dễ chịu.
“Này”. Anh tắt máy xe, lên tiếng gọi.
Có người nào đó vẫn mè nheo, không chịu xuống xe: “Con buồn ngủ mà”
“Đến nhà trọ rồi, cô không tỉnh dậy là hết phòng đấy”
Như một câu thần chú có sức mạnh vô biên, Trịnh Vân Trang lập tức bật dậy, mắt ngơ ngác nhìn xung quanh rồi lại nhìn Quách Dĩ Kiên, cuối cùng nói: “Đại úy, đến nhà trọ rồi à?”
Anh còn chưa kịp gật đầu, cô đã mở cửa xe bước xuống, đứng bên dưới chăm chú quan sát nhà trọ hai tầng cũ kỹ, bên ngoài phủ một lớp rêu phong, trước cửa chỉ có một tấm biển hình chữ nhật nhỏ bằng màn hình máy vi tính, trên đó ghi hai chữ sơ sài: Nhà Trọ.
Vân Trang suy nghĩ một lúc rồi thò đầu vào trong xe, cười cười nịnh nọt: “Quân nhân vĩ đại, người chỉ huy lỗi lạc của Đại đội Z19, anh có thể giúp đỡ một người dân hiền lành lương thiện như tôi được không?”
Dĩ Kiên nhướng mày nhìn điệu bộ lấy lòng của cô, không trả lời, chờ đợi cô tự nói tiếp.
“Anh có thể dẫn tôi vào xem tình hình bên trong được không? Tôi một thân con gái, một mình vào nơi này cũng không tiện lắm”
Quách Dĩ Kiên thật sự muốn trả lời: Tôi mới không tiện!!!
Thế nhưng nhìn Vân Trang tay xách nách mang mỗi một chiếc Balo to bự, nhà trọ kia lại trông âm u như thế, lỡ người trong đó thấy cô đi một mình rồi gây ra chuyện gì, anh cũng cảm thấy không yên tâm.
“Đại úy, anh chỉ cần dắt tôi vào bên trong thôi, thuê được phòng xong tôi sẽ ở khóa cửa bế quan tới sáng mới ló mặt ra. Tôi thề không làm gì anh đâu, anh giúp tôi đi”
Dĩ Kiên suy nghĩ một lát rồi chậm rãi rút chìa khóa xe, sau đó bước xuống. Trịnh Vân Trang thấy anh chịu đồng ý, hai mắt còn sáng hơi đèn pha ô tô, hớn hở cười toe toét.
Hai người đi vào bên trong, trong nhà trọ không có quầy tiếp đón hay lễ tân mà chỉ có một người đàn ông trông có vẻ cũng lớn tuổi đang ngồi ở ghế xem chương trình tivi. Ông ta vừa thấy có người đi lại, liền niềm nở đứng dậy:
“Hai người thuê trọ à? Từ nơi khác đến phải không?”
Quách Dĩ Kiên gật đầu: “Xin hỏi ở đây còn phòng trọ không ạ?”
“Còn, còn”. Chủ nhà nói: “Cả thị trấn này có mỗi nhà trọ của tôi là còn phòng thôi đấy. Trước kia ở đây có ba nhà trọ, một nhà thì có tin đồn có ma nên phải đóng cửa, một nhà thì không có khách nên không kinh doanh nữa, hiện giờ còn mỗi nhà tôi cho thuê. Cô cậu đến đúng chỗ rồi đấy”
“Vâng, chú cho cháu một phòng ạ”
Ông chủ gật đầu, lục tủ lấy một chùm chìa khóa rồi nói: “Đi theo tôi”
Nhà trọ này có lẽ được cải tạo từ một ngôi nhà ở đã xây dựng khá lâu, tường đầy rêu mốc, gạch dưới nền vẫn là loại gạch bát cũ. Ông chủ đi trước, Dĩ Kiên đi giữa, Vân Trang ôm balo đi cuối cùng, đến một căn phòng nhỏ thì dừng lại.
“Đến rồi, phòng của cô cậu đây”
Căn phòng đó có cánh cửa gỗ màu xanh bị mối mọt ăn không ít, trên cửa còn một khe hở lớn có thể nhìn được cả vào bên trong, lúc chủ nhà mở ra còn phát ra những âm thanh kẽo kẹt như sắp bung bản lề ra đến nơi.
Quách Dĩ Kiên quay đầu nhìn Vân Trang, cô vẫn tươi tỉnh cười với anh, dường như việc phải ở căn phòng trọ tồi tàn như thế này cũng không khiến cô phải nhăn mặt nhíu mày, hay tỏ thái độ gì khó chịu.
“Phòng của cô cậu đây nhé, đặt cọc trước hai trăm”
“Vâng”. Vân Trang vừa định lục trong balo lấy tiền ra trả thì Quách Dĩ Kiên đã móc ví ra lấy tiền đưa cho ông chủ nhà trọ.
Ông ta nhận lấy, cười cười đưa chìa khóa cho anh rồi quay người bỏ đi.
Vân Trang chằm chằm nhìn theo bóng lưng chủ nhà cho đến khi khuất hẳn sau ngã rẽ, lát sau mới quay sang hỏi Quách Dĩ Kiên: “Sao anh lại trả tiền? Tôi là người thuê phòng trọ mà. Anh làm vậy tôi áy náy chết mất”.
Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ đẩy cửa bước vào xem xét tình hình bên trong.
Đồ đạc nơi này đơn giản đến mức sơ sài, trong phòng còn đầy mùi mồ hôi, bên trái đặt một chiếc giường trải ga đỏ, giữa phòng có một chiếc ghế sofa đã cũ đến mức lớp da bọc bên ngoài đã nổ lỗ chỗ. Dĩ Kiên quan sát một lúc rồi khẽ nhíu mày, thật lòng mà nói, anh mắc bệnh sạch sẽ giống hệt ba mình, thế nên khi nhìn thấy bên trong phòng trọ này, anh chỉ thấy ngán ngẩm.
Vân Trang lẽo đẽo đi theo anh, trước mặt Quách Dĩ Kiên cô vẫn tỏ ra vô cùng thoải mái, vui vẻ nói:
“May mà nhà trọ này không có ma”
Dĩ Kiên ngoái đầu nhìn người con gái ăn mặc sạch sẽ đứng sau lưng mình, lại nhớ lúc nãy ở trên xe cô còn mè nheo đòi ba mình bế vào nhà. Trịnh Vân Trang là con gái duy nhất được ba mẹ rất mực chiều chuộng, đồ đạc mà cô dùng cũng thuộc loại đắt tiền, gia cảnh tốt hơn người khác rất nhiều. Vậy mà cách cư xử và đối diện với hoàn cảnh của cô dường như làm cho người ta rất kinh ngạc, cô không những có thể ngồi bệt dưới bãi cỏ dạy chữ cho lũ trẻ dân tộc, mới vừa trong cõi chết trở về vẫn vui vẻ cười được, bây giờ phải ở trong nhà trọ bẩn thỉu và hôi hám này, cô vẫn nói với anh: “May mà nhà trọ này không có ma”.
Thái độ lạc quan của Vân Trang khiến Quách Dĩ Kiên cảm thấy lòng mình đột nhiên âm ấm, trái tim đột nhiên xao động
“Ở đây có được không?”. Anh hỏi
“Được mà”. Cô cười: “Anh nhìn này, có đệm, có phòng tắm, còn có cả sofa, hơn doanh trại của anh chắc luôn”
Dĩ Kiên gật đầu, sau đó rút ra một ít tiền mặt, đặt lên bàn: “Ngủ sớm đi, ngày mai bắt xe về thành phố. Tôi về doanh trại đây”
Vân Trang nhìn mấy tờ tiền màu xanh trên bàn, vội vội vàng vàng nói: “Đại úy, lương quân nhân được bao nhiêu chứ? Tôi đủ tiền về rồi, anh cầm lấy đi, tôi không nhận đâu”
“Tôi ở trong doanh trại không cần phải tiêu tiền”
Cô dứt khoát lắc đầu: “Không đâu, tôi tuy là sinh viên nghèo nhưng đi du lịch vẫn phải đem đủ tiền để quay về chứ. Số tiền này tôi không nhận được đâu”
Quách Dĩ Kiên vừa định trả lời thì bên ngoài liền truyền tới mấy tiếng loảng xoảng, tiếp theo đó hành lang ầm ỹ tiếng người hát hò và lảm nhảm gì đó. Hai người cùng đồng thời ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện ra bốn năm người đàn ông say rượu cởi trần vừa đi qua cửa, người nào người nấy săm trổ đầy mình, tóc tai nhuộm xanh đỏ.
Một tên liếc vào phòng, ánh mắt say rượu đờ đẫn nhìn Vân Trang, sau đó quay sang nói với mấy tên còn lại:
“Ê, em này ngon nhỉ?”
“Nhìn ngọt nước phết đấy, nhưng đi cùng người yêu thế kia, đêm nay chắc hoạt động nhiệt tình lắm đây”
“Mình ở phòng bên cạnh, nghe tiếng rên thôi cũng phê phải biết. Haha”
Một tên thò đầu vào nham nham nhở nhở nói: “Em ơi, làm gì thì làm, đừng hét to quá không bọn anh mất ngủ nhé”.
Sau đó cả lũ cười phá lên.
Quách Dĩ Kiên lúc này đứng khuất tầm nhìn của bọn chúng, thành ra bốn tên kia chỉ nhìn thấy một bả vai của anh. Sắc mặt anh hiện tại vô cùng bình thản, chỉ có ánh mắt hơi tối lại, dù không hề nói câu gì nhưng Vân Trang đứng cạnh cũng cảm nhận được sự lạnh lẽo xuất phát từ tận xương tủy anh, khiến cô không rét cũng thấy run.
Bốn tên kia làm sao là đối thủ của quân nhân vĩ đại Quách Dĩ Kiên cơ chứ? Bọn chúng mà chọc ghẹo thêm câu nữa thì chắc chắn là chán sống rồi. Thế nên, để bảo toàn tính mạng cho lũ say rượu và tránh liên lụy đến chủ nhà trọ, cô thật sự cảm thấy mình vô cùng tốt bụng khi ngay lập tức chạy ra ngoài, giơ tay đóng cửa lại “Sầm” một tiếng. Sau đó còn tự cảm thấy mình như vừa trở thành một đấng cứu thế, tự hào quay vào phòng.
Vân Trang khoát tay: “Anh đừng hiểu nhầm, tôi chỉ đóng cửa, cách ly bốn người kia với chúng ta thôi, tôi hứa danh dự sẽ không làm gì anh đâu”.
Mặt mày Dĩ Kiên ngẩn ra, trong lòng thầm nghĩ: Cô ta có thể làm gì mình à?
Tuy nhiên sau đó anh vẫn không nói không rằng câu nào, im lặng ngồi xuống ghế nghịch điện thoại.
Vân Trang lục balo lấy một bộ đồ, nhìn anh rồi nói: “Anh cứ ở đây một lúc, lát nữa mấy người kia không đứng ngoài hành lang nữa hãy đi”.
Thật ra, cô còn định nói thêm một câu: Bây giờ ra, tôi sợ bọn chúng chọc giận anh, anh lại mất công ra tay, thế nhưng suy nghĩ thế nào rồi lại thôi.
Quách Dĩ Kiên “Ừ” một tiếng, sau đó lại cúi đầu nghịch điện thoại. Tuy nhiên tai thì vẫn chăm chú lắng nghe động tĩnh ở bên ngoài, bốn người kia vẫn đứng ngoài hành lang hát hò, thỉnh thoảng nói vài ba câu tục tĩu khiến anh rất khó chịu.
Vân Trang tỏ ra không thèm quan tâm đến anh, trực tiếp xoay người bỏ vào phòng tắm. Phòng tắm ở đây dù có hơi tối, vòi nước thì han rỉ và chảy rất chậm, tuy nhiên còn tốt chán so với phòng tắm được quây sơ sài bằng vải bạt ở doanh trại. Cô vừa múc nước tắm, vừa tự lẩm bẩm: làm quân nhân đúng là gian khổ thật đấy, suốt ngày phơi nắng phơi gió huấn luyện, đi ngủ phải đúng giờ, dậy phải gấp chăn vuông như miếng đậu phụ, việc tắm rửa cũng không thoải mái gì, lại còn không được thường xuyên về thăm gia đình… ôi… cô sẽ không lấy chồng làm quân nhân đâu!!!
Lúc tắm xong trở ra, Quách Dĩ Kiên đã ngồi ngủ gật ở trên ghế từ bao giờ, điện thoại trong tay anh đã tắt ngúm màn hình từ lâu.
Cô đứng ngẫm nghĩ hồi lâu, chợt phát hiện ra dù anh có là quân nhân vĩ đại, hay người chỉ huy tài giỏi thì anh cũng vẫn chỉ là một con người bằng xương bằng thịt bình thường. Anh có phải người máy làm bằng sắt thép đâu mà không biết đau, không biết mệt.
Mấy ngày đào đất cứu người, dọn dẹp vùng sạt lở, dựng lại bản cho người dân, bàn tay còn chưa kịp lên da non đã tiếp tục đứng dưới nắng bốn mươi độ huấn luyện binh sĩ… chắc hẳn anh cũng rất mệt nhỉ?
Vân Trang lặng im ngắm người đàn ông an tĩnh nhắm mắt ngồi trên ghế. Lúc anh ngủ không giống một chỉ huy đeo quân hàm bốn sao uy nghiêm thường ngày chút nào, mà chỉ như một chàng trai hai mươi mấy tuổi đẹp trai, hiền lành. Trông anh như vậy, thật sự cô rất muốn hôn một cái.
A!!!
Cô đang nghĩ gì vậy?
Nhận thấy căn bệnh hám trai của mình càng ngày càng nặng, Vân Trang hơi đỏ mặt, vội vàng chạy lên giường trùm chăn lại, một lát sau lại thò đầu ra.
Cô nằm mãi nhưng không thể ngủ được, cuối cùng đành đứng dậy đem tấm chăn duy nhất trong phòng nhẹ nhàng đắp lên người Quách Dĩ Kiên, sau đó mới yên tâm tắt điện, leo lên giường… ngắm anh.
Lần đầu tiên trong đời ở chung phòng với một người quân nhân, lại là “mỹ nam cực phẩm” thế này, cô mà không dành thời gian ngắm anh thì thật có lỗi với bản thân mình. Trên đời này làm gì có cơ hội thứ hai tốt như thế, sao cô có thể uổng phí chứ?
Nhờ ánh sáng của chiếc đèn vàng ngoài hành lang hắt vào, Vân Trang vui vẻ ngắm Quách Dĩ Kiên ngủ. Cô phát hiện ra một điều, càng nhìn lâu lại càng thấy anh đẹp trai, cơ ngực nở, tay chân không thuộc dạng cơ bắp nhưng nhìn rất mạnh mẽ nam tính, đó là chưa kể gương mặt “vạn người mê” nữa. Sao quân nhân lại có người đẹp trai thế nhỉ? Vì đẹp trai và trắng trẻo như thế nên lần đầu gặp cô mới tưởng anh là binh nhất!!!
Haha! Cô suy nghĩ lại rồi. Cô muốn lấy chồng quân nhân.
Đèn hành lang vụt tắt, trả lại bóng tối yên tĩnh cho căn phòng. Trong phòng trọ bẩn thỉu chỉ còn lại tiếng thở đều đều của hai người. Vân Trang có hơi tiếc nuối nhưng cuối cùng vẫn thoải mái nhắm mắt, trong lòng cô tự lẩm bẩm:
Ngủ ngon nhé, Đại Úy!!!
***

Yêu thích: 5 / 5 từ (5 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN