Cảnh tổng là "Tiểu Cường"
Chương 2: Quen
—————————————-
“Hôm nay không say không về, anh em cứ uống hết mình… Yên… sao lại chia tay… anh sẽ tốt mà… anh giàu hơn, đẹp trai hơn, quan tâm đến em… anh chỉ đang tìm cơ hội thích hợp để nói cho em biết… anh… anh…”
Lưu Đức Hải uống tới mức nói năng lộn xộn, không câu nào với câu nào khiến Đường Minh Viễn ngồi bên thật không có cách nào giải quyết, anh cứ chốc chốc đưa tay nhìn đồng hồ mong muốn “người kia” sẽ đến đây thật nhanh chóng dù chỉ một giây.
Theo chân quản lí ban phục vụ, Nhã Tịnh và Y Na cũng đã thay xong đồng phục.
“Chị, em có thể mặc bộ quần áo của em không?” giọng nói nhỏ nhẹ pha chút ngượng ngùng của Nhã Tịnh cất lên khiến cô trông càng phù hợp với bộ đồng phục này.
Chân váy đen ngắn bó sát vào cặp mông tròn trịa của Nhã Tịnh làm nổi bật đôi chân trắng trẻo, thon gọn của cô, tất lưới đen dài đến đầu gối, bên trên mặc cùng một chiếc áo sơ mi ngắn tay, mỏng màu trắng đi kèm cùng một chiếc nơ đen trông cô quyến rũ đến bất ngờ. Ngoài lúc còn nhỏ ra thì từ cấp 2 đến bây giờ cô chưa từng mặc váy nhất là loại váy ngắn hở hang như này.
Mặc dù trong đây nhiệt độ rất ấm nhưng Nhã Tịnh vẫn không kìm nổi hai chân của mình đang run lên.
Nghe cô nói xong người quản lí liền liếc cô một cái rồi cao giọng:
“Bộ trang phục có vấn đề?”
“Không có vấn đề, nhưng em hơi thắc mắc là mình chỉ làm về phục vụ đồ uống thôi, trang phục có phải hơi quá không?” trước thái độ tức giận của quản lí, trái lại Nhã Tịnh cất giọng điềm tĩnh không chút sợ hãi, cô đưa đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào người phụ nữ trước mặt khiến cô ta bỗng chốc sợ hãi.
Cô ta cũng rất bất ngờ trước câu hỏi của Nhiễm Tịnh, bộ đồng phục này ai nhìn cũng cảm thấy đẹp và thu hút nhưng cô gái trước mặt lại không ngần ngại phàn nàn về nó.
“Đây là bộ đồng phục do chính giám đốc đưa ra và là quy định nên cô muốn ý kiến thì lên gặp giám đốc rồi ý kiến.”
Người quản lí chắc đang rất ghen tị với 2 cô bởi lẽ việc tuyển chọn nhân viên ở đây rất chặt chẽ, mọi người đều tranh giành một vị trí nào đó trong đây dù là chức nhỏ nhất.
Đúng là như vậy, công việc ổn định, tiền lương cao ngất ngưởng, lại còn được ngắm trai đẹp mỗi ngày ai mà không thích. Cô cũng phải cố gắng, nỗ lực mãi mới được nhận vào làm, hai cô gái trước mặt lại không cần tốn công sức gì liền được nhận khiến cô cảm thấy thật không công bằng.
Y Na đứng cạnh cô liền kéo kéo tay áo ý khuyên cô đừng nói nữa.
“Xin lỗi chị, bọn em mới vào làm nên không biết, mong chị bỏ qua.” Y Na tiến lên phía trước cầm tay người quản lí rồi tươi cười nói ngọt với cô ta.
“Được rồi hai cô mới vào làm nên tôi sẽ bỏ qua cho lần này, công việc của hai cô là phục vụ đồ uống, chắc không cần tôi phải nói phục vụ đồ uống là làm cái gì chứ?” giọng nói của quản lí đã dịu đi vài phần nhưng vẫn còn sự ghen ghét.
“Không cần ạ.” Y Na lịch sự đáp lại cô ta rồi kéo Nhã Tịnh đi ra chỗ khác.
Đến một góc khuất Y Na mới thả tay Nhã Tịnh rồi cất giọng trách móc:
“Cậu điên rồi, chúng ta mới được nhận vào làm cậu đã gây mất thiện cảm với cấp trên.” nói xong cô còn gõ nhẹ vào đầu Nhã Tịnh một cái.
“Mình chỉ nói muốn mặc lại bộ quần áo của mình thôi mà, cậu cũng biết mình không thích mặc mấy loại đồ như này.”
Cô cũng biết mình có lỗi nên giọng nói lí nhí, hai tay đặt dưới chân váy ra sức kéo xuống để che đi đôi chân của mình.
“Đồ ngốc này cậu nghĩ đây là đâu mà cậu còn đòi quyền lựa chọn, người ta chưa đuổi cậu luôn là may cho cậu đấy.”
Y Na thật hết nói nổi người bạn ngốc nghếch này của mình, lúc nào cũng thật thà, thẳng thắn nhưng lại trở thành điểm yếu của bản thân.
“Mình xin lỗi.”
Nhã Tịnh cũng thấy mình có phần hơi quá, dù sao cô cũng chỉ là nhân viên không phải quyền cao chức trọng gì.
“Xin lỗi gì chứ, mình cũng chỉ vì lo cậu bị đuổi khỏi đây, ai nói cậu là bạn thân của mình chứ.” Y Na thật sự lo cho cô khi cô để lỡ mất công việc này.
“Được rồi được rồi, ra làm thôi không chị quản lí đuổi thật bây giờ.” Nhiễm Tịnh biết Y Na vì lo cho mình nên đã bỏ không ít sức lực, điều này khiến cô rất cảm động.
“Anh Cảnh, chào anh.”
Lúc này phía cửa ra vào đột nhiên mở to, một dáng người đẹp trai, cao lớn bước vào thu hút bao nhiêu ánh mắt của mọi người. Mỗi bước đi của anh lại tỏa ra một mị lực khiến mọi người không khỏi suýt xoa. Mái tóc lúc này đã gọn gàng hơn, áo Vest được anh vắt lên vai, áo sơ mi trắng để mở hai cúc đầu khiến thân hình anh đã đẹp càng trở nên ma mị. Một tay xỏ túi quần, tay kia đưa lên tùy ý vò mái tóc đen mượt của mình. Động tác có vẻ bình thường nhưng khiến cho mấy người phụ nữ gần đó không khỏi mê mẩn.
Anh không dừng lại mà trực tiếp đi thẳng vào phòng giám sát nên Y Na và Nhã Tịnh chưa kịp nhìn thấy mặt anh, nhưng qua phản ứng của mọi người hai cô nghĩ anh chàng vừa rồi rất đẹp.
“Anh ấy là ai vậy, sao mình tới đây rất nhiều lần nhưng không thấy.”
…
“Nhìn phong thái của anh ấy, hình như là một trong ba người lập ra quán Bar này rồi.”
…
“Đừng nói là Cảnh Hạc Hiên đấy nhé.”
….
“Chắc kiếp trước tôi giải cứu thế giới nên hôm nay mới có cơ hội gặp anh ấy. “
….
“Lai lịch không nhỏ đâu.”
…
Bla bla, hầu hết đều là lời khen ngợi về người vừa bước vào đó, Cảnh Hạc Hiên? Nhã Tịnh cảm thấy hình như cô có nghe thấy cái tên này ở đâu rồi nhưng nghĩ mãi cô cũng không nhớ ra.
“Cảnh Hạc Hiên đấy Nhã Tịnh, mọi người không đùa chứ.”
Y Na đứng cạnh cứ kéo kéo cô nãy giờ khiến Nhã Tịnh cũng thoát khỏi suy nghĩ.
“Mình không biết.” câu nói của cô khiến Y Na cũng không bất ngờ lắm.
“Cậu thì dù cho người nổi tiếng suốt ngày lên TV cũng chưa chắc cậu đã để ý huống hồ là nam thần kín tiếng như này.” Y Na nhìn qua Nhã Tịnh rồi lắc đầu ngán ngẩm.
Qua khoảng 15 phút bàn tán thì mọi người cũng ổn định lại rồi tiếp tục cuộc vui. Y Na và Nhã Tịnh cũng bắt tay vào công việc.
“Hạc Hiên, cuối cùng cậu cũng tới.”
Đường Minh Viễn thấy anh cuối cùng cũng tới nên không khỏi cảm ơn trời đất.
Anh gật đầu rồi từ từ tiến lại chiếc bàn nơi chất đầy các thể loại bia rượu. Xoa xoa mi tâm, anh dùng đôi chân dài đá vào cạnh bàn khiến Lưu Đức Hải có say đến mấy cũng phải tỉnh lại.
“Lại Đức Hải.”
Giọng nói trầm ấm vang lên hòa cùng ánh đèn mờ ảo càng làm tôn lên khí chất con người anh.
“Hạc Hiên… Bạn tôi… Nào lại đây… Uống với tớ một chén… ” Đường Minh Viễn rất bất ngờ khi anh say bất tỉnh nhân sự đến thế nhưng vẫn nhận ra Hạc Hiên đang đứng trước mặt mình.
“Được rồi, hôm nay cậu uống cũng nhiều rồi đừng uống nữa.” Đường Minh Viễn đứng cạnh quan sát một hồi, có vẻ như Hạc Hiên cũng không có ý định ngăn cản Lưu Đức Hải nên anh đành phải tiến đến.
“Kệ để cậu ta say đi.” giọng anh vẫn vậy trầm ổn mà bình tĩnh.
Nhìn Lưu Đức Hải anh như nhìn lại chính mình trong đó…
Ngón tay cứng cỏi xoay nhẹ ly rượu vang đỏ, mái tóc đã rũ xuống nhưng vẫn không che đi đôi mắt đen, sắc bén của anh. Nhấp một ngụm rượu anh mới từ tốn mở miệng:
“Minh Viễn, hôm nay là lần đầu tiên trong cuộc đời tớ nghi ngờ về khả năng làm việc của cậu.”
Đường Minh Viễn không hiểu anh đang nói gì liền đổ mắt về phía cửa kính nơi tầm mắt Hạc Hiên dừng lại.
Bên ngoài các bài nhạc sôi động đang lần lượt mở lên hòa cùng tiếng reo hò của mọi người, trên sàn bar những cô gái chỉ mặc độc áo con cùng quần short ngắn đang biểu diễn những động tác quyến rũ mà bất kì gã đàn ông nào cũng ngã gục. Cảnh tượng như vậy thật sự khiến Nhã Tịnh không khỏi đỏ mặt.
Cô thầm nghĩ: Y Na đâu rồi không biết… Sao lại mặc ít như vậy… Cũng phải để ý đến sức khỏe của mình chứ.
Đang suy nghĩ đột nhiên có tiếng gọi làm cô giật mình:
“Nhã Tịnh em mang đồ uống cho bàn số 8.” Đây là giọng anh họ Y Na -Thiết Văn.
“Vâng. “
“Đồ uống của quý khách.”
Nhã Tịnh cố gắng điều chỉnh giọng nói của mình sao cho tự nhiên nhất.
“Oa~ tiểu mỹ nhân, em mới vào làm? Anh lần đầu tiên gặp người xinh đẹp như em đấy?”
“Anh Chu, không chỉ riêng anh bọn em cũng lần đầu.”
Giọng nói cợt nhả của gã đàn ông to béo cất lên, mấy người ngồi xung quanh cũng cười theo ông ta. Ánh mắt ông ta nhìn từ trên xuống dưới cô một hồi rồi dừng ở cặp chân trắng trẻo, mịn màng của cô.
Cô thấy yết hầu ông ta liên tục chuyển động.
Trước những lời nói như vậy, Nhã Tịnh từ trên xuống dưới đều không quan tâm. Cô đặt đồ uống xuống bàn, mỉm cười rồi quay đi vào trong. Ai ngờ Nhã Tịnh chưa kịp xoay người gã đàn ông tên Chu đã bắt lấy cánh tay của cô rồi lôi về gần ông ta.
“NÀY CHÚ, CHÚ ĐANG LÀM CÁI GÌ THẾ ?”
Giọng nói cô đột nhiên cất cao nhưng không thể át đi được tiếng nhạc sôi động đang mở, mọi người cũng hòa vào âm nhạc nên không ai nghe thấy câu nói của cô.
“Xin chú tự trọng.” cô bây giờ rất sợ hãi, hai mắt đã ngấn nước chỉ trực trào ra nhưng không có cách nào thoát khỏi cánh tay to béo của người đàn ông kia.
“Đừng khóc em yêu, em như thế càng khiến bọn anh muốn em hơn.” ông ta không những không buông tay cô mà ra sức kéo mạnh.
Trong này, Cảnh Hạc Hiên và Đường Minh Viễn đều quan sát được hết cảnh tượng đang xảy ra bên ngoài. Mặc dù không nghe thấy nhưng hai người đều có thể đoán được người phục vụ kia vừa quát anh Chu bằng một âm lượng không hề nhỏ nhằm cho mọi người chú ý nhưng đáng tiếc không ai quan tâm.
“À, nhân viên mới, món quà cho… ” chưa nói hết câu anh đã bị Cảnh Hạc Hiên ngắt lời.
“Cậu nói cho tớ biết rằng tớ đã say rồi đi.”
Giọng nói thể hiện rõ sự run rẩy và nghẹn ngào của Hạc Hiên khiến Đường Minh Viễn bất ngờ.
Khi Nhã Tịnh vùng vẫy muốn thoát khỏi cánh tay của anh Chu cô đã ngoảnh mặt về phía phòng quản lý này nên Cảnh Hạc Hiên vừa rồi rất bình tĩnh, yên lặng bây giờ hai mắt anh đã hằn các tia máu, tay cầm ly rượu vang đã không còn vững.
“Cậu… ”
Đường Minh Viễn không ngờ Hạc Hiên lại phản ứng dữ dội như vậy. Anh vội vàng đuổi theo Hạc Hiên đã bước ra ngoài.
Sự xuất hiện của Cảnh Hạc Hiên và Đường Minh Viễn mới làm mọi người chú ý đến Nhã Tịnh đang đứng đó.
“Cậu Cảnh.” Chu Phong thấy Cảnh Hạc Hiên nên bàn tay đang siết chặt cánh tay Nhã Tịnh cũng buông ra.
“Anh Chu không phiền chứ? ” giọng nói của Đường Minh Viễn cất lên như một sự ra lệnh, Chu Phong cũng hiểu ý nên đi xang chỗ khác.
Cảnh Hạc Hiên nhìn người con gái trước mặt, đang xoa xoa lấy cánh tay đau nhức, đồng thời lấy tay lau đi nước mắt.
Anh cất giọng khó nhọc: “Cô…”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!