Cảnh Xuân Trêu Người - Chương 29
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
76


Cảnh Xuân Trêu Người


Chương 29


Lục Xung ném đi chiếc khăn trong tay, chiếc khăn rơi xuống bàn trang điểm, phủ lên gương đồng, một tiếng trầm vang, sau đó không khí bỗng trở nên an tĩnh.

Tô Anh nhỏ giọng nói: “ Chàng đừng ném loạn.”

Một chất lỏng không rõ nguồn gốc bị dính trên chiếc khăn mà Lục Xung dùng để lau người.

Không khí trong phòng ái muội, giường nhỏ hỗn loạn đến mức không thể ngủ tiếp trên đó được.

Lục Xung bế Tô Anh tới giường lớn, dùng khăn lau sơ qua người rồi mặc trung y vào, khi nghe thấy lời Tô Anh vừa nói thì im lặng, rồi hắn đột nhiên xoay người đi đến trước giường.

Lục Xung ngồi ở mép giường, cúi người chống tay bên cạnh người Tô Anh, trên trán có vài sợi tóc buông xuống, mắt phượng sắc bén gắt gao nhìn chằm chằm nàng, môi mỏng nghiêm túc mím lại.

Tô Anh ngồi dựa vào giường, trên người khoác y phục của Lục Xung, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng, ánh mắt tan rã, cánh môi khẽ mở, hơi thở hỗn loạn, giống mật đào mê người.

“Tô Anh! Nàng……” Lục Xung cảm thấy tức muốn hộc máu.

Vành tai Tô Anh có chút hồng, lên tiếng: “Hửm?”

Âm thanh nhẹ nhàng, còn mang theo sắc thái mị hoặc.

Lục Xung muốn tức chết.

Tại thời điểm quan trọng, Lục Xung muốn ra ngoài, nhưng đôi chân Tô Anh co lại, gắt gao ôm chặt lấy hắn, vừa nhiệt tình vừa chủ động.

Lục Xung khí huyết dâng lên, trực tiếp bị nàng đùa đến điên rồi.

Lúc này xong việc tìm nàng tính sổ, nhưng nhìn bộ dạng vô lực của nàng, lửa giận của hắn đột nhiên bị dập tắt.

Anh Anh nhà hắn căn bản không hiểu gì cả, tâm tình Lục Xung phức tạp: “Về sau không được như vậy nữa!”

Nàng không chắc được! Tô Anh không nói gì, chỉ dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn.

Lục Xung dừng một chút, hơi hơi liếm môi, ngồi gần hơn, trầm tư trong chốc lát: “Anh Anh, chúng ta, chúng ta cứ như vậy thì sẽ có tiểu hài tử đó.”

Nói xong, vành tai Lục Xung đỏ lên.

Ngẫm lại có tiểu cô nương hoặc là tiểu nam hài lớn lên giống Anh Anh, mặt Lục Xung từ từ nóng lên.

Ở gia đình bình thường, thì tuổi như hắn cùng Anh Anh đã sớm có một đứa con rồi, nhưng hai người bọn hắn một người không ai quan tâm, một người thì chí lớn không ở đây, cho đến khi cả hai gặp được đối phương.

Nếu bây giờ đại cục ổn thỏa, hắn chỉ muốn có thể ở bên nàng cả ngày, Anh Anh nhà hắn tốt như vậy……

Nhưng không lâu nữa, hắn phải tạm thời rời đi mấy tháng, lỡ như Anh Anh có chuyện gì, hắn lại không thể ở bên nàng, thì ai sẽ chăm sóc cho nàng đây.

Nhưng chuyện gì nàng cũng không biết, chuyện gì nàng cũng không hiệu, như vậy đối nàng không tốt chút nào.

Hiện tại trong lòng Lục Xung rất hối hận, thực sự rất hối hận, đáng lẽ ra hắn không nên chạm vào nàng!

Tô Anh nghe được lời Lục Xung nói, tim nàng liền đập loạn nhịp, nàng cho rằng mình đã bị lộ, ngước mắt lên lại thấy được tia đau lòng trong mắt Lục Xung.

Trái tim nàng như bị bóp lại, ngón tay vô thức véo vào lòng bàn tay.

Thần sắc Lục Xung u ám không rõ, đưa tay giữ lấy quần áo trên vai nàng, trong lòng bỗng nhiên có chút xúc động, hắn bây giờ chỉ muốn dứt khoát thẳng thắn nói ra chân tướng rồi mang nàng cùng đến kinh thành, nếu nàng tức giận, liền đem nàng trói lại, chờ tới kinh thành rồi giải thích sau.

“Anh Anh……”

Tô Anh đột nhiên ôm lấy hắn, mềm mại mà nói: “Ta khó chịu lắm.”

“Nàng khó chịu chỗ nào?” Lục Xung bị nàng làm nhiễu loạn ý nghĩ, nghe vậy liền muốn vén y phục lên giúp nàng kiểm tra, động tác đều lộ ra vẻ nôn nóng.

Hắn nghĩ rằng mình dùng sức quá mức, làm nàng bị thương.

Tô Anh nắm lấy hắn tay, đỏ mặt rầm rì nói: “Cả người cứ dính dính nên hơi khó chịu.”

Lục Xung thở dài nhẹ nhõm một hơi, trên khuôn mặt anh tuấn mỹ hiện rõ vẻ ngại ngùng hiếm thấy, thứ kia của hắn vẫn còn ở trong cơ thể nàng.

Lục Xung đem nàng quấn lại, ôm nàng vào lòng, đi đến tịnh phòng, rầu rĩ nói: “Ta giúp nàng tắm rửa.”

Tô Anh ôm cổ hắn, đầu dựa vào vai hắn, đôi mắt nhìn chằm chằm nốt ruồi nhỏ màu đỏ trên vành tai hắn, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào.

Bước chân Lục Xung hơi dừng lại, thôi vậy, tùy nàng nghịch đi vậy!

Tô Anh thất thần, cảm giác trong lòng có chút khó nói.

Nàng dường như đoán được hắn sẽ nói gì tiếp đó nhưng vẫn cắt lời hắn.

Tất cả đều muộn rồi.

Nếu như nàng biết sự thật sớm hơn một chút, khi trú mưa trong hang núi, hoặc là lúc vừa mới biết tâm ý của nhau, hay là trong đêm nàng biết được chân tướng, lòng lo lắng chờ hắn trở về, thì có lẽ nàng chỉ sẽ tức giận một chút rồisẽ lại lấy hết can đảm cùng hắn ở bên nhau.

Nhưng bây giờ nàng đã quyết sẽ không cần hắn nữa.

Tắm rửa sạch sẽ, trở lại phòng, rồi cùng nhau ngủ, Tô Anh kéo cánh tay Lục Xung ra rồi gối đầu lên đó.

Động tác nàng thuần thục như đã làm qua rất nhiều lần.

Lục Xung: “……”

Lục Xung cảnh giác, rất sợ nàng lại trêu chọc hắn.

Hắn không có cách nào có thể kiềm nén được bản thân khi ở trước mặt nàng.

Nhưng sau một hồi, Tô Anh thật sự ngoan ngoãn đi ngủ.

Lục Xung đợi trong chốc lát rồi mới yên tâm, khóe môi mỏng khẽ cong lên, cánh tay hơi cong lại ôm nàng vào lòng.

Trên người Lục Xung không có mùi hương kì lạ nào, sạch sẽ và thoải mái, dán vào da thịt hắn, ấm áp dễ chịu, vì vậy Tô Anh rất thích cảm giác được hắn ôm vào lòng.

Nàng nghiêng đầu, lẩm bẩm: “Chàng ôm chặt hơn một chút được không?”

Lục Xung biết nàng lại dở chứng, tay hắn siết chặt lại một chút ôm lấy bả vai của nàng, tay còn lại ôm chặt lưng nàng, đem nàng trói chặt trong lòng.

Hắn rũ mắt liền thấy gò má Tô Anh đang tựa vào ngực hắn, khuôn mặt giãn ra, gò má mềm mại, cánh môi bị đè ép đến hơi hơi đỏ.

Tô Anh thích loại cảm giác an toàn khiến người ta hít thở không thông này.

Lục Xung nhịn không được cúi đầu hôn nàng.

Dưới ánh trăng mờ ảo, nụ hôn không mang sắc dục, thành kính lại hồn nhiên, nồng cháy lại ôn tồn.

“Anh Anh, chờ ta quay về nhé.” Giọng nói của Lục Xung trầm thấp.

Hắn đã bình tĩnh lại, để Tô Anh lại ở núi Nhạn Hàng vẫn là cách tốt nhất bảo vệ nàng.

Hai tay Tô Anh ôm ở phía sau lưng hắn, đầu ngoan ngoãn cọ cọ ở lồng ngực hắn, lông mi khẽ run run, nhẹ giọng nói: “Ta rất thích chàng”

Lục Xung cong môi, hôn trên trán nàng một cái.

Hắn cho rằng đây là lời đồng ý của nàng.

Lục Xung đột nhiên giữ lầy bả vai Tô Anh, buông nàng ra rồi xuống giường.

Tô Anh không rõ nguyên nhân, nhìn hắn.

Lục Xung không chờ, ở trong phòng tối tăm sờ y phục lấy ra một đồ vật.

Lục Xung một lần nữa quay lại giường, nhét vào tay Tô Anh một thứ, dùng sức ôm chặt lấy nàng.

Cảm giác vừa cứng vừa lạnh, Tô Anh không sờ sờ, không biết là thứ gì.

Bàn tay Lục Xung bao lấy bàn tay nàng, cầm tay để đến bên gối, thấp giọng nói: “Là một con dao nhỏ.”

Mu bàn tay Tô Anh nháy mắt cứng đờ, cơ thể cũng cứng lại.

Lục Xung rũ mắt, chậm rãi lấy con dao trong tay nàng ra, rồi đặt dưới gối.

Sau đó mới nắm tay nàng kéo vào chăn bông, ngón tay Lục Xung nhẹ nhàng xoa bóp lòng bàn tay nàng, một bên giúp nàng thả lỏng, một bên đem lòng bàn tay lạnh lẽo của nàng sưởi ấm.

“Con dao này là quà sinh nhật phụ thân tặng ta năm ta năm tuổi.” cũng là lễ vật người tặng nhân dịp hắn bắt đầu luyện võ thuật, giọng nói Lục Xung trầm ổn, “Giờ tặng lại cho nàng.”

Tô Anh có thể cảm giác được con dao này rất quan trọng đối với hắn, mà nàng cũng không cần dùng đến cái này!

Nàng nói: “Ta không cần cái này đâu.”

Vốn là đồ Lục Xung cho đi, thì sẽ không có có chuyện hắn lấy lại: “Nàng có thể mang theo bên mình để phòng thân, nếu không nàng dùng để gọt trái cây cũng được!”

Lục Xung nói một cách hợp tình hợp lý.

Sao hắn có thể nói như vậy chứ! Ai lại dùng con dao như này để gọt trái cây!

Tô Anh rút tay khỏi lòng bàn tay của hắn, ngón tay sờ vào dưới gối, vẫn lạnh như băng.

Lục Xung dọa nàng, dán vào tai nàng hung ác nói: “Nó được mài sắc bén lắm, không cẩn thận là đứt tay đấy.”

Ngón tay Tô Anh rụt lại, sửng sốt một chút, đôi mắt ướt át có chút hoảng sợ.

Lại nghe thấy tiếng cười không biết xấu hổ của Lục Xung.

Tô Anh mím cánh môi, dùng sức đập vào ngực hắn.

Tiếng cười của Lục Xung hơi dừng một chút, nhưng hắn vẫn thấy rất vui.

Hắn thân mật mà hôn vào tai Tô Anh: “Anh Anh, sao nàng lại đáng yêu như vậy chứ!”

Tô Anh thấy hắn xấu lắm.

Nhưng trong lòng một chút tức giận cũng không có, chỉ nghe thấy tiếng cười của hắn.

Lục Xung cười đủ rồi đưa xoa xoa mái tóc của nàng, khiến tóc nàng rối tung lên: “Anh Anh, ngủ đi!”

Tô Anh nhắm mắt lại, lông mi vẫn có chút ướt, dùng sức chớp chớp, nàng giơ tay nhéo vành tai hắn, chậm rãi đi vào giấc mộng.

Ngày hôm sau, Lục Xung lại đi ra ngoài sớm.

Nhưng lần này, giữa trưa hắn đã về.

Có điều, hắn còn mang theo ba người đến.

Vệ Tứ, Vệ Ngũ và Vệ Thập Lục đứng ở trong viện cùng Tô Anh mắt to mắt nhỏ trừng nhau.

“Tại hạ bái kiến cô nương!”

Tô Anh bị giọng nói to lớn vang dội của bọn họ làm cho hoảng sợ, không biết  Lục Xung có ý gì.

Lục Xung chỉ vào bọn họ nói: “ Đây là hộ vệ và thi nữ ta tìm cho nàng.”

Trong lòng Tô Anh có chút sốt ruột, lúc này lùi lại mấy bước, lôi kéo Lục Xung về phòng, ngửa đầu nhìn hắn: “Ta có thể tự lo cho bản thân mà.”

Để nàng một mình ở lại núi Nhạn Hàng, Lục Xung thật sự không yên tâm, tìm ám vệ đến đây, một là có thể bảo hộ nàng an toàn, hai là có thể chiếu cố cho nàng, làm chân chạy vặt cho nàng, mua đồ cho nàng, dù sao ở trên núi cúng không tiện.

Lục Xung sờ sờ đầu nàng: “Không được.”

Nhìn thái độ kiên quyết của Lục Xung, Tô Anh có chút nhụt chí, nhưng để người chờ ở bên ngoài thì không phải phép cho lắm, nàng đi ra, nhìn Vệ Tứ bọn họ, nuốt nước bọt.

Trầm mặc một lúc, Tô Anh bỗng nhận ra bọn họ có chút quen mắt, mắt nàng sáng lên, trước đây bọn hắn từng đưa đồ cho nàng!

Hơn nữa nghe giọng nói của hai trong ba người họ rất quen tai.

Tô Anh cẩn thận nhớ lại, những đêm đó ở trong sân, Lục Xung cùng người khác nói chuyện, trong đó hình như có họ.

Nhưng vì nghe không rõ lắm, nàng không dám chắc, nhưng như này nàng sẽ dễ đoán được bọn họ là thuộc hạ của Lục Xung?

Tô Anh nhìn về phía Lục Xung, hắn đây là muốn cho nàng biết sao?

Ai ngờ Lục Xung cũng không sốt ruột lắm.

Vệ Ngũ tiến lên nói: “Nhãn lực của cô nương thật tốt, huynh đệ chúng tôi là người làm, kiếm sống dưới chân núi, còn từng đưa đồ cho cô nương! Giờ thì vị đại nhân đây bỏ tiền thuê chúng tôi, sau này chúng tôi chính là người hầu của cô nương rồi.”

“Ta không có lương thực hay ngân lượng trả cho các ngươi.” Tô Anh không muốn cứ thế nhận bọn hắn như thế, chớp mắt một chút, là nàng suy nghĩ nhiều sao?

“Có vị đại nhân đây rồi ạ!” Vệ Tứ cười cúi đầu với Lục Xung.

Lục Xung nói: “Yên tâm, bọn họ lấy tiền công không nhiều đâu.”

Vệ Tứ thẳng thắn gật đầu.

Tô Anh chưa từ bỏ ý định: “Ba người các ngươi là huynh đệ ruột thịt sao? Sao nhìn không giống cho lắm!”

Vệ Tứ nói: “Đúng như cô nương nói, chúng tôi chỉ là huynh đệ kết nghĩa thôi. Mười mấy năm trước gặp nạn đói, chạy nạn tới nơi này mới gặp nhau, đây cũng xem như là duyên phận, ba người chúng ta không cha không mẹ cũng đành dựa vào nhau mà sống.”

“Thật không? Các ngươi là người ở đâu!” Tô Anh truy hỏi.

Trong lòng nàng sợ sau này tình huống phức tạp, nàng không thể rời đi, nên cố vạch lá tìm gai, muốn khiến Lục Xung lo lắng thân phận của hắn bại lộ, rồi cho bọn họ quay về.

Nhưng Vệ Tứ bọn họ đã sớm nghĩ tới điều này.

Vệ Tứ cười hì hì: “Ta đến từ Quan Trung!”

Vệ Ngũ cười ha hả: “Ta quê ở Sơn Đông!”

Vệ Thập Lục gật đầu: “Ta cũng cũng vậy!”

Tô Anh hơi há mồm, còn chưa kịp hỏi tiếp, thì họ đã nói.

Vệ Tứ: “Ta năm nay 27 tuôi!”

Vệ Ngũ: “Ta 25!”

Vệ Thập Lục: “Ta cũng vậy!”

Tô Anh quay đầu nhìn Lục Xung đang do tự tại, cười tủm tỉm. Thật là quá đáng!!!!

______________________________________ 

Trước khi gặp được Tô Anh, ta cứ nghĩ khả năng kiềm chế của mình rất tốt, là Liễu Hạ Huệ, là quân tử gặp sắc dục mà tâm không bị loạn.

—— ” Sổ tay ghi chép của Lục Xung.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN