Kết quả, Tô Anh trừng to đôi mắt, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, bỗng nhiên xoay người về phòng.
Gió nhẹ thổi qua, không khí yên lặng đến xấu hổ, Lục Xung cứng ngắc nói ra một câu: “Đi tìm việc gì làm đi!”
Hắn quay đi như không có chuyện gì xảy ra.
Mấy người Vệ Tứ nhìn nhau, to nhỏ thì thầm thảo luận với nhau, mỗi người phân nhau cầm chổi, giẻ lau, thùng nước dọn dẹp.
Tô Anh rầu rĩ mà ngồi ở ghế, chiếc cổ mảnh khảnh trắng nõn cúi xuống, nhìn xuống tay nhỏ của mình đặt trên đầu gối, không biết nghĩ điều gì.
Lục Xung nhướng mày, tay trái đóng cửa lại, rồi đi đến ngồi xổm xuống trước mặt nàng, cầm tay nàng, mười ngón tay đan vào nhau.
“Nàng sao vậy?”
Lục Xung bỏ đi dáng vẻ nguy hiểm, thận trọng hỏi nàng, ánh mắt buồn buồn.
Hắn ngồi xổm trước mặt Tô Anh, ngẩng đầu nhìn nàng, có chút vụng về, Tô Anh cúi xuống một chút mới có thể đối diện với hắn.
Nhìn vẻ mặt hắn mờ mịt, không biết mình sai ở đâu, trong lòng Tô Anh ê ẩm.
Lục Xung xoa tay nàng, nghĩ nghĩ, hỏi: “Nàng không thích bọn họ sao?”
Vệ Tứ và Vệ Ngũ thân hình cao lớn cường tráng, bề ngoài của Vệ Thập Lục cũng không anh tuấn lắm, bọn họ hằng năm đều bôn ba bên ngoài, màu da ngăm đen cháy nắng, chắc nhìn hơi dọa người.
Lục Xung buồn bã nghĩ, Anh Anh chẳng lẽ lại bị bọn họ dọa sợ rồi?
Dung mạo của đám ám vệ xuất hiện trong đầu Lục Xung xẹt qua từng người một, Lục Xung cố gắng tìm kiếm nửa ngày, cuối cung phát hiện bọn họ đều cùng một kiểu như nhau, thở dài một tiếng, vẫn không muốn từ bỏ ý định.
Tô Anh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, có chút khổ sở, bỗng nhiên tránh tay hắn ra cúi người ôm lấy hắn.
Hành động bất ngờ xảy ra làm Lục Xung không không kịp chuẩn bị, thân người hơi mất trọng tâm, hắn vội vàng ôm lấy nàng.
“Chu Huyền Diễm, cảm ơn ngươi.” Tô Anh ghé vào đầu vai hắn mà nói.
Tuy rằng những người này đến, làm nàng dở khóc dở cười, làm nàng bối rối, nhưng đáy lòng lại có chút cảm động, nàng hiểu tâm ý của hắn.
Nàng nói: “Ta chỉ cảm động chút thôi.”
Lục Xung sững sờ một chút, vỗ vỗ vai nàng, ngượng ngùng mà có chút kiêu ngạo nói: “Ta có làm gì đâu.”
Đây vốn dĩ là điều hắn nên làm.
Đáng ra hắn phải chăm sóc nàng thật tốt! Dù cho thời gian tới hắn tạm thời không thể ở bên cạnh nàng lo cho nàng, nhưng cũng muốn lo liệu chu toàn cho nàng.
Chẳng qua, miệng hắn khiêm tốn, nhưng toàn thân đều lộ ra sự đắc ý dạt dào.
Tô Anh buông hắn ra, hai tay ôm lấy mặt hắn, hôn trên gò mắ hắn một cái thật kêu.
Hắn chính là món quà tuyệt nhất mà ông trời mang đến cho nàng, được ở bên hắn chính là điều hạnh phúc nhất của nàng trong suốt mười tám năm qua.
Cho dù tất cả mọi việc trước mắt có thể chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, hương tùng lướt qua, Tô Anh vẫn cảm thấy sống được đến khoảnh khắc này thì cuối đời này của nàng không uổng phí rồi.
Mặc kệ tương lai như thế nào, Tô Anh biết khoảnh khắc này hắn thật lòng thích nàng, như vậy là đủ rồi.
Nàng tha thứ chuyện hắn giấu giếm nàng, lừa gạt nàng.
Nhưng bọn họ không thể cùng nhau đi tiếp nữa rồi, hai người họ vốn đã không phù hợp.
Hốc mắt Tô Anh ươn ướt, hôn lên đôi môi của hắn, khẽ thầm thì: “Chu Huyền Diễm, chàng đừng quên ta nhé!”
Tô Anh hy vọng, đời này hắn đều bình an khỏe mạnh, vạn sự như ý, như diều gặp gió, mây bay vạn dặm.
Cũng hy vọng, đến khi bạc đầu, nhìn lại cả cuộc đời hắn có thể nhớ hắn đã từng gặp gỡ nàng, Tô Anh Anh.
Lục xung sao có thể quên nàng được chứ, môi mỏng của hắn hé mở.
Ngón tay Tô Anh nhẹ nhàng chạm cánh môi hắn.
“Chu Huyền Diễm, ta muốn ngắm hoàng hôn.”
Tô Anh rất ít khi đòi hỏi cái gì, dù là điều đơn giản như này.
“Chuyện này đâu có gì khó.” Lục xung hành động lưu loát, tay vòng dưới gối nàng, nâng tay bế nàng lên, xoay một vòng, khiến Tô Anh bất ngờ, ôm chặt lấy hắn.
Lục Xung bước đi nhẹ nhàng ra khỏi phòng, mọi chuyện đều xảy ra liền mạch như nước chảy mấy trôi.
Hắn thật là ẫu trĩ! Nhưng Tô Anh vẫn mỉm cười, mặt mày thanh khiết, khuôn mặt nhỏ tròn trịa cười khanh khách, trong rất thanh thuần, không ngờ vừa quay đầu liền nhìn thấy ba đôi mắt nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Tô Anh vẫn muốn giữ mặt mũi, đỏ mặt, nhẹ nhàng véo véo bả vai Lục Xung.
Lục Xung mặc dù không để ý ánh mắt người khác, nhưng vẫn phải nể mặt Tô Anh, đặt nàng đứng xuống đất, tay hắn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng.
Tô Anh giãy giụa ra, nhưng vô dụng.
Ngược lại còn làm hắn nắm tay nàng chặt hơn, Tô Anh chỉ có thể đi theo bước chân của hắn ra ngoài.
Lúc này vẫn còn sớm, còn phải đợi một chút nữa mới đến chiều, hai người năm tay nhau thật chặt, cùng nhau đi lên phía đỉnh múi.
Dọc theo đường đi gặp không ít khách hành hương đến chùa đi xuống núi.
“Đại nhi tử của ta ở kinh thành làm ăn, ta nghe bảo bên đó đang bất ổn lắm nên lên núi thắp nén hương cho an lòng!”
“Cô nương nhà ta cũng gần phải gả đi xa, hai tháng trước nhận được tin bên kia không yên phận, ta đang phải thắp hương bái phật mấy ngày nay để cầu bình an! Thật là, trên kia quan lại chỉ biết đánh chọi nhau, dân chúng chúng ta chỉ mong cuộc sống yên bình thôi mà…….”
Tô Anh vô tình nghe được mấy lời của những người qua đường tán gẫu, đúng lúc đó bàn tay Lục Xung vô thức siết chặt……..?????
Thời đại này tin tức truyền đi rất chậm, Tô Anh lại sống trên núi, chỉ khi nào vô tình xuống núi tìm Diệp Thanh nàng mới nghe được vài chuyện ở ngoài.
Nhưng đây chỉ là bá tánh bình thường, họ đâu có tâm sức đi chú ý đại sự quốc gia, chỉ mong lo được củi gạo mắm muối cùng kế sinh nhai là đủ lắm rồi, đi trên đường kéo lại một người hỏi hoàng đế là ai sợ là đa số mọi người đều không biết.
Ngôi vị hoàng đế thay đổi, triều đình rung chuyển, mà bá tánh chỉ cầu bình an qua ngày.
Mười mấy ngày trước, tiếng chuông tang vang từ chùa Pháp Ẩn vọng khắp Nhạn Hàng Sơn thì Tô Anh mới biết hoàng đế đã băng hà, ngôi vị lại chuẩn bị thay đổi.
Nếu không có Lục Xung, Tô Anh cũng không quan tâm đến chuyện này.
Nhưng hắn không phải là thương nhân mà là một tướng quân chinh chiến sa trường, Tô Anh không biết nhiều chuyện, nàng chỉ biết rằng khi loạn thế mới cần tướng quân chấn thủ một phương.
Qua vài suờn núi, vòng qua đường lớn, khách hành hương ít dần, lại đi thêm một lúc thì đến bóng dáng chim thú cũng đều không thấy.
Lúc này đã dần về chiều muộn, cảnh hoàng hôn phía chân trời hiện lên tầng tầng áng mây bao phủ toàn bộ Nhạn Hàng Sơn.
Thảm cỏ xanh dần biến mất, ý thu ngày càng đậm.
Đứng ở nơi cao nhìn ra xa, lọt vào tầm mắt đều là hiu quạnh, không khí mùa thu trời sinh phảng phất ly biệt.
Tâm tình Tô Anh lúc này so với lúc vừa ra khỏi cửa có vẻ sa sút hơn.
Lục Xung tưởng do nàng đi đường mệt mỏi, nhìn thoáng qua mặt nàng có vẻ sầu lo, lại nghĩ một chút liền hiểu ra, nàng hẳn là nghe thấy lời nói chuyện của người qua đường, nên để trong lòng.
Hắn thấy nhẹ lòng, may mà khi ấy không xúc động nói hết sự thật với nàng, nếu nàng biết bản thân hắn lần này vào kinh làm gì thì chỉ sợ là buồn phiền thành bệnh mất.
Hắn ra vẻ thoải mái nói: “Đừng lo lắng, ta đã hỏi thăm qua rồi, kinh thành không có nguy hiểm như họ nói đâu, ta sẽ ổn thôi.”
Lục Xung bày ra vẻ mặt tự tin.
Nhưng Tô Anh không thể nào mà yên tâm bằng một câu của hắn, nàng nhìn khắp núi đồi đầy sắc vàng sắc thu, thấp giọng nói: “Chu Huyền Diễm, nếu chàng gạt ta, ta sẽ không thèm quan tâm đến chàng nữa.”
Lục Xung lúc này chỉ muốn trấn an bất an của nàng, chứ chưa nghĩ đến việc bản thân giấu giếm thân phận của mình, than nhẹ một tiếng, cúi người xoay cằm nàng lại đối diện với mình, nghiêm túc đảm bảo: “Chắc chắn rồi!”
Chỉ sau này, khi không tìm thấy Tô Anh, nghĩ lại đến câu nói đó, nội tâm Lục Xung mới đau đớn, trằn trọc suốt đêm không ngủ.
Lục Xung duỗi tay ôm nàng, bỗng nhiên than nhẹ một tiếng, cánh tay cứng nhắc, cả mặt đều nhăn lại.
Hăn buông nàng ra, giơ tay bắt đầu cởi y phục ngoài.
Tô Anh bị hắn làm cho hoảng sợ, nhìn trái nhìn phải, lắp bắp nói: “Chàng, chàng làm gì vậy!”
Lục xung nghẹn một chút: “Nghĩ lung tung gì vậy!”
Lục Xung vốn không nghĩ nhiều, thấy nàng luống cuống như vậy thì có chút ngượng ngùng, cố ý làm mặt lạnh để che giấu hoảng loạn trong mắt.
Người Tô Anh có chút lạnh, Lục Xung sợ nàng trúng gió lạnh sẽ bị phong hàn.
Lục Xung lấy áo khoác ngoài khoác lên người nàng, sắc mặt mất tự nhiên: “Tô Anh Anh, cúi đầu xuống……”
Lục Xung mím môi, mơ hồ nói: “ĐKhông được suy nghĩ mấy chuyện đen tối, nghe chưa!”
Tô Anh có chút thẹn thùng, không phải nàng cố ý hiểu sai.
Chính là ngày thường nàng, ừm…… nghĩ hơi nhiều một chút.
Lục Xung mặc nhiều lớp, Tô Anh còn mua cho hắn hậu sam mặc ở bên trong, hắn lại là người luyện võ cơ thể vốn đã nóng, dù có cởi bớt một lớp y phục cũng không cảm thấy lạnh.
Lục Xung bực mình hỏi: “Còn lạnh không?”
Ráng nắng màu vàng chiếu trêm mặt Tô Anh, che đi gò má đang ửng đỏ, Tô Anh chớp đôi mắt gật gật đầu: “Vẫn hơi lạnh.”
Lục Xung nghe vậy, không chút do dự cởi cúc áo.
Cúc áo trên cổ vừa mới mở ra, một bàn tay nhỏ bé mềm như bông đặt lên mu bàn tay hắn.
Không biết vì sao ngón tay Lục Xung run lên, yết hầu lăn lộn lên xuống, rũ mắt nhìn Tô Anh, không khí bỗng cằng thẳng, hắn nhạy bén nhận ra có điều gì đó không ổn.
Hai mắt Tô Anh trong veo, chân thành nhìn hắn: “Chàng ôm ta thì ta sẽ không lạnh nữa.”
Lục Xung liếm cảnh môi khô khốc, vừa căng thẳng vừa ngốc nghếch gật đầu: “Được thôi!”
Hắn duỗi tay ôm lấy nàng, đem nàng ôn đến kín mít.
Trong nhất thời, hai người đều không nói gì, chỉ tập trung ngắm hoàng hôn đang buông xuống, như thể đang có níu kéo gì đó.
Lục Xung đang ôm Tô Anh, không heieur sao người hắn dần đổ mồ hôi, hắn cảm thấy có một cảm xúc kì lạ gì đó, cùng một loại mất mát không nói nên lời.
Mất mát?
Lục Xung sửng sốt, hai tai dần dần đỏ lên.
Hăn đang suy nghĩ gì vậy! Hắn không bình thường nữa rồi!
Anh Anh sao có thể đề nghị cái chuyện đó chứ!
Lục Xung hít sâu một hơi, đè nén tâm trạng, dần thả lỏng ra.
Tô Anh kéo kéo ống tay áo Lục Xung, chỉ tảng đá cách đó không xa: “Ta mệt quá, chúng ta qua chỗ đó nghỉ chút đi!”
Lục Xung quay qua nhìn xem, trước hòn đá có một thảm cỏ còn chưa kịp khô héo.
Hai người ngồi xuống, tựa lưng vào tảng đá, ngắm hoàng hôn đang buông xuống.
Lục Xung choàng tay sau đầu Tô Anh đểnàng tựa vào, Tô Anh vươn cổ dựa vào đầu vai của Lục Xung, nhàn rỗi không có việc gì nghịch ngón tay của hắn.
Ngón tay Tô Anh thanh mảnh nằm luồn vào đầu ngón tay hắn, nắm chặt lấy mu bàn tay hắn, đột nhiên nhẹ nhàng kéo cánh tay hắn.
Lục Xung nhướn mày nghi hoặc, cúi đầu nhìn nàng.
Tại sao khuôn mặt của Tô Anh bỗng lại hồng như vậy?
Hóa ra là do ánh chiều tà dần chuyển màu diễm lệ chiếu lên đôi gò má đỏ ửng của Tô Anh, nhưng cũng có lẽ không phải do nó.
Hô hấp của Lục Xung dần dần trở nên nóng bỏng.
Tô Anh nhướn người lên, cắn lấy cúc áo mà Lục Xung quên cài lại lúc nãy.
Lục Xung rũ mắt cúi đầu xuống, cúc áo vừa đúng ở yết hầu của hắn.
Đôi mắt Tô Anh vẫn luôn nhìn hắn, hàng mi dài run rẩy, nàng chớp chớp mắt, sợi dây đàn đang căng lên trong đầu Lục Xung liền bị đứt.
Lục Xung cho rằng Tô Anh điên rồi, nhưng thật ra người điên trước lại là hắn mới đúng.
Mặt trời dần lặn xuống cùng ánh chiều tà ấm áp, chim nhạn xẹt qua vệt sáng trên trời cao, còn lại ở đây chỉ là tiếng than nhẹ lượn lờ trong không trung.
______________________________________
Tô Anh, nàng đòi hỏi nhiều hơn chút cũng được.
—— ” Sổ tay ghi chép của Lục Xung.”