Cát Cánh Thiếu Niên - Phượng Nghịch Thiên Hạ Đồng Nhân - Chương 1 : Hoàng Bắc Nguyệt ( 1 )
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
207


Cát Cánh Thiếu Niên - Phượng Nghịch Thiên Hạ Đồng Nhân


Chương 1 : Hoàng Bắc Nguyệt ( 1 )


Truyện mới đăng nên chỉ có một chương, mai sẽ có hai nha

——

Đôi chân ngắn bước từng bước, từng bước lên cầu thang. Tà váy màu đỏ sậm tôn lên làn da trắng trêo mềm mịn. Đây là một cô bé rất ư là xinh xắn, mới vài tuổi mà đã có đường nét của một đại mỹ nhân tương lai rồi nha. Mái tóc dài như dòng thác màu đen đổ xuống lưng, dài đến ngang bắp chân. Nhưng vẻ mặt cô bé thì lại vô cùng có khí chất, ánh mắt lộ ra vẻ lãnh đạm xa cách, trong đó lại ẩn chứa đủ loại kế sách, khoé miệng nhếch lên thành một nụ cười như ẩn như hiện, không giống một cô bé năm tuổi đầu một chút nào

Cầu thang cứ như dài vô tận, cô bé leo từng bậc thong dong, một hồi lâu sau mới đến một hành lang dài. Cô bé đứng trước cánh cửa thứ hai tính từ ngoài vào, không do dự gì đẩy cửa vào. Trong đó, một người phụ nữ dung mạo nghiêng nước nghiêng thành đang nửa quỳ trên đất, tóc tai rũ rượi che mất một nửa mặt, mặt ướt đẫm nước mắt. Người đàn ông đang ôm lấy cô không ngừng khóc nức nở, cánh tay gắt gao ôm chặt lấy thân thể người phụ nữ yếu nhược, đau ốm kia

– Nguyệt nhi…

Cô khó nhọc cất lên giọng nói khàn khàn, bàn tay run rẩy làm động tác vẫy tay về phía cô bé đứng ở cửa phòng, dù chỉ là một hành động đơn giản nhưng nó cứ như tiêu phí hết nửa sức lực ít ỏi còn lại của cô vậy, khoé miệng còn cố gắng câu lên thành một nụ cười thật tươi.

Cô bé đứng ngoài cửa vứt hết cái gì gọi là lạnh lùng, lãnh đạm xa cách qua một bên, mắt giờ đã đỏ hoe, từng giọt nước mắt như viên pha lê chảy dài trên má, nức nở không thành tiếng

– Mẹ…

Nguyệt nhi nhào vào ôm lấy mẹ, tiếng khóc ngày càng lớn hơn. Người đàn ông bên cạnh vòng tay qua ôm cô, cố gắng nín nhịn những giọt nước mắt bi thương

– Nguyệt nhi, mẹ con… chịu không nổi nữa rồi…

Nguyệt nhi như phát cuồng lên, gào thét

– Không, đây không phải sự thật. Cha lừa con, mọi người đều lừa con. Cái gì mà tiểu thư, cái gì mà cao quý, con không cần!

Người phụ nữ đưa bàn tay gầy gò đến vuốt ve má của cô bé làm cô bé sững người. Cô xoa xoa rất nhẹ nhàng, cô sắp rời khỏi thế gian này rồi, sẽ không còn cơ hội nhìn ngắm Nguyệt nhi trưởng thành nữa. Cô ôn hoà nói chậm từng tiếng, càng về sau càng chậm dần, càng nhỏ dần

– Nguyệt nhi đáng yêu của mẹ, mẹ không thể đi cùng con nữa rồi. Nguyệt nhi đừng khóc, đừng khóc…

Bàn tay đang vuốt ve hai bầu má của cô bé đập mạnh xuống mặt đất, gương mặt người phụ nữ lộ ra ý cười mãn nguyện, hai hàng lệ chạy dọc làn da trắng xanh vì bệnh tật. Bấy giờ cô bé mới nhận ra một điều, mẹ cô, đi thật rồi…

Mẹ cô mới chỉ hai mươi bảy thôi, bề ngoài không ai tin đã lấy chồng, càng không tin đã có con. Thế mà, mẹ cô đi rồi, đi thật rồi… Kể từ ngày hôm nay, không còn buổi sáng được nhìn mẹ cười hiền lành, không còn ăn món bánh mì cháy đen, súp nhạt thếch của mẹ nữa, càng không nhận được dáng vẻ cười khổ lau mồ hôi trên trán của mẹ nữa. Sao giờ cô lại thấy, món bánh mì khét lẹt của mẹ lại ngon lành đến thế, món súp nhạt toẹt lại đậm đà đầy mĩ vị như thế chứ ?

Mẹ ơi…

——

Bảy năm tưởng chừng như dài dằng dặc thoắt cái đã trôi qua, tựa như bước một bước chân liền qua bảy cái Tết Nguyên Tiêu vậy. Cô bé ngày nào giờ đã mười hai tuổi, dáng vẻ lạnh lùng kia không những không thay đổi mà còn thêm trầm trọng hơn, một cái liếc mắt cũng đủ làm người ta lạnh thấu xương.

Cô bật dậy khỏi chiếc giường, nhìn cái đồng hồ màu bạc trước mắt rồi nhảy khỏi giường, xỏ dép rồi loẹt quẹt tiến đến cái tủ gỗ màu trắng cạnh giường, ánh mắt lon nhu hiếm thấy khi quan sát giá ảnh trên mặt bàn. Trong đó là một gia đình nhỏ ba người, cô bé dễ thương đứng giữa cười rạng rỡ như ánh nắng mặt trời ban trưa, người phụ nữ và người đàn ông kế bên cười hiền lành, một không khí ấm cúng tản ra từ bức ảnh. Cô cười thật tươi, cố gắng nói rất nhỏ

– Cha mẹ buổi sáng tốt.

Bảy năm, tưởng chừng ngắn nhưng dài lê thê, tưởng chừng chả có gì đáng kể thì lại đủ sự kiện chấn động nảy ra. Mẹ cô ra đi chẳng được bao lâu, cha cô cũng bị bệnh mà lìa đời, để lại sản nghiệp kếch sù của Hoàng gia cho một cô bé vắt mũi chưa sạch bảy tuổi đầu. Bảy tuổi thì sao chứ, sau trận ảnh hưởng tâm lí nặng nề từ cái chết của cha mẹ, cô cứ như điên như dại, sổ sách tập đoàn đều do một tay cô xử lý. Đừng đùa, cô từ nhỏ đã là thiên tài mà cha mẹ cô phải tự hào. Một tháng biết bò, sáu tháng biết nói tròn vành rõ chữ, đối đáp như người lớn. Một tuổi đã biết đọc, hai tuổi biết viết mà đến thầy giáo dạy cô cũng phải bất ngờ, năm tuổi đã biết xử lý đủ mọi kế hoạch, tính toán nằm trong lòng bàn tay, khó cỡ nào cũng có cách giải.

Có được cũng có mất, cái cô mất là sự đơn thuần của trẻ thơ, là tiếng cười giòn tan không tính toán. Thông minh để làm gì chứ, giờ cô mất tất cả những gì quan trọng nhất rồi. Cô biết rằng mẹ cô chết là do bị người khác âm hại, sau khi hiểu được lí do mẹ rời bỏ cha con cô, cô như điên như dại lao đầu vào luyện võ, luyện tập để có khả năng bảo vệ người thân, nhưng kết cục là gì ? Vẫn là đi vào vết xe đổ của mẹ cô, cha cô cũng không còn ở bên cạnh cô nữa.

Hoàng Bắc Nguyệt không tin vào thiên mệnh, chỉ tin vào bản thân. Cô không bao giờ đổ lỗi cho trời cao mà tự biết làm gì để ngăn chặn nó. Thiên mệnh là cái quái gì ? Cái chết của cha mẹ cô là do trời á, cô không tin. Tự Hoàng Bắc Nguyệt này sẽ viết lên trang giấy của cuộc đời. Kiếp này cô quyết làm một cái Người Phá Mệnh, tương lai là do cô tự quyết định !

——

Có bạn nào đã đọc Phượng Nghịch Thiên Hạ của Lộ Phi chưa *giơ tay*. Trong phần mà Hoàng Bắc Nguyệt gặp Dạ Vương, Hoa Hi đồng ý để kiếp sau Nguyệt và Mặc Liên gặp lại nhau, bình ổn chung sống với điều kiện sau này giúp hắn một việc. Đợi mãi mà bạn Lộ chả viết phần nào như vậy cả nên quyết tâm gõ bàn phím viết Cát Cánh Thiếu Niên. Lộ à, ta vẫn nhớ câu cuối cùng trong lời tác giả về Mặc Liên của bạn à nha *cười gian*. Kiếp này, Nguyệt và Mặc sẽ nắm tay nhau đi đến cuối cuộc đời *chấm nước mắt*. Thôi, xúc động thế đủ rồi, Lãm sẽ cố gắng cho ra chừng hai chương một ngày ( bình ổn nhá, có thể sẽ có hôm nào bùng chương ). Truyện là sủng nhá, ngược gần như không có, do bực Lộ quá mà, khúc Mặc chết làm tốn bao nhiêu nước mắt nên truyện này dùng để bù lại. Các bạn vào đọc thật hăng hái mà bình luận cũng hùng hổ vào nhé, tiểu Lãm chờ nè

” Cát Cánh Thiếu Niên, Chúng Tôi Chờ Ngày Cậu Quay Lại ! ” – Lộ Phi

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN