Cát Cánh Thiếu Niên - Phượng Nghịch Thiên Hạ Đồng Nhân
Chương 2 : Hoàng Bắc Nguyệt ( 2 )
——
Trên một nóc nhà nào đó, một thân ảnh màu đen đang ngồi đong đưa chân, chăm chú vào vật đặt trên đùi, mái tóc dài màu đen phiêu dật trong gió, trông cảnh tượng có lẽ rất hữu tình nếu không phải nụ cười đang toạ trên gương mặt xinh xắn kia đầy mưu mô toan tính.
Tạch tạch tạch
Bàn tay bé bé lướt điêu luyện trên bàn phím, gõ nhanh với tốc độ chóng mặt. Đồng tử phản chiếu lại màn hình máy tính với đủ các số liệu nhức đầu, chỉ cần nhìn lướt qua là thuộc làu làu. Hoàng Bắc Nguyệt ôm laptop, nhìn cực kỳ chăm chú, cô đang bẻ khoá hệ thống bảo mật của tập đoàn đá quý lớn nhất Trung Quốc, tập đoàn C. Nếu thành công, việc lấy được bao nhiêu chỉ nằm trong lòng bàn tay.
Áo choàng màu đen tốc lên, thân hình nhỏ nhắn điểm nhẹ mũi chân nhảy xuống tiếp đật nhẹ nhàng không một tiếng động. Phần mũ kéo lên che kín đầu, không nhìn thấy gương mặt bên trong. Laptop được cho vào trong túi đựng quăng trên nóc nhà, Hoàng Bắc Nguyệt giắt hai khẩu súng hai bên đùi, cùng với một con dao bạc sắc lẹm. Thoắt cái đã không thấy bóng dáng đâu, cô đang đứng trước hệ thống bảo mật tối tân của toà nhà.
Hoằng Bắc Nguyệt tháo găng tay ra, lấy một miếng dán mỏng dính lên đầu ngón trỏ, nhớ kĩ từng số liệu rồi ấn trên màn hình. Cô đặt đầu ngón vừa được bọc miếng dán lên để xác nhận dấu vân tay, rồi lại đeo kính áp tròng vào để quét con ngươi. Đây là hai phát minh mà Hoàng Bắc Nguyệt tâm đắc nhất. Một thứ có thể lấy vân tay chính xác đến 100% của bất cứ ai, một thứ lại có thể giả mạo vượt qua bất cứ tầng bảo mật quét võng mạc nào. Điều này không đáng tự hào sao ? Đều là chất xám của cô đó a
Tít tít
Âm thanh điện tử kêu lên hai tiếng, chỉ còn một tầng bảo mật nữa thôi. Hoàng Bắc Nguyệt mặt không đổi sắc, nói bằng một chất giọng khác lạ, trầm trầm lại hơi khàn của đàn ông, rất không liên quan đến vẻ ngoài mong manh dễ vỡ kia
– 9367428512
Loại mật khẩu mười chữ số. Mật khẩu mười chữ số đang có tính bảo mật cao nhất hiện tại, mặc dù khó nhớ nhưng an toàn là trên hết. Với cô, cái này còn xa mới đủ để ngăn cản công cuộc chôm đồ của Hoàng Bắc Nguyệt. Đến cổng của dinh thự còn có mật khẩu ba mươi chữ số thì sao Hoàng Bắc Nguyệt phải e dè cái mã số trẻ con cũng phá được ? Tất nhiên là đạo chích bảo vật không phải vì cô thiếu tiền, Hoàng gia không những không nghèo rớt mùng tơi, mà còn giàu nứt đố đổ vách là đằng khác. Nhưng cứ thích món gì là trộm món đấy không phải thú vị hơn sao, sao lại phải bỏ tiền ? Cứ với tiêu chí này, bất cứ thứ gì Hoàng Bắc Nguyệt có hứng thú, sau một đêm sẽ không cánh mà bốc hơi khỏi nơi cất giữ và điền tên vào danh sách những món đồ đã an vị trong dinh thự Hoàng gia, được Hoàng Bắc Nguyệt đem làm đồ trang trí !
Cách đây mười năm, đã có một Hoàng Bắc Nguyệt danh hiệu x là siêu cấp sát thủ, mười năm sau lại có một siêu cấp sát thủ Hoàng Bắc Nguyệt nữa. Chỉ là Hoàng Bắc Nguyệt không chắc rằng nếu vị danh hiệu x kia vẫn còn sống cho tới tận bây giờ cùng với danh hiệu n, cô có bài danh hạng nhất sát thủ cùng số tiền truy nã đủ để ăn chơi năm đời không hết không nữa.
Hoàng Bắc Nguyệt dễ dàng lẻn vào bên trong toà nhà lên tầng cao nhất, đánh ngất vài tên bảo vệ rồi đi thẳng lên trên tầng, không quên quăng cho bọn chúng một nụ cười ngạo nghễ.
Đây rồi !
Trước mặt Hoàng Bắc Nguyệt là một cái tủ kính trong suốt, nhìn rõ mồn một thứ bên trong. Đó là một viên ngọc to bằng lòng bàn tay, màu xanh phỉ thuý ánh đỏ, là loại Huyết Ngọc cực hiếm. Trên bề mặt là hoa văn tinh xảo, từng đường nét uốn lượn đều vô cùng kĩ lưỡng, là hình một bông hoa sen rất đẹp. Lần đầu nhìn thấy nó qua một lần dạo chơi trên tư liệu mật của tập đoàn C, cô đã chấm ngay cái này. Nó thực sự quá đẹp a, trong lòng còn có gì đó thôi thúc nhất định phải đoạt được nên đêm đến thì lấy thôi.
Miêu tả ghi là đây vốn là một đôi, song đã lạc mất viên ngọc còn lại. Hoa văn hoàn toàn là tự nhiên mà có nha chứ không phải do chúng điêu khắc mà nên. Bảo vật, thực sự là bảo vật nha.
Hoàng Bắc Nguyệt chả tốn nhiều công sức đã lấy thành công, rồi cô nhanh chóng vọt đi trước khi đám nhân viên phát hiện đội bảo vệ đang say sưa ngủ khò khò, không biết trời đất gì trên sàn nhà.
Hoàng Bắc Nguyệt vui vẻ lái xe về dinh thự mà không hay biết cái truyền thuyết đằng sau khối ngọc đang yên vị nằm trong hộp gỗ lót nhung đỏ. Tương truyền rằng đôi nam nữ sở hữu viên ngọc này là có duyên nợ với nhau từ kiếp trước cùng một câu chuyện tình lâm li bi đát tưởng lạ mà quen đi kèm, hai người này sẽ bị gắn ghép với nhau hết kiếp này…
Người nào đó còn lộ ra vẻ trẻ con, cất tiếng hát một bài, vẻ mặt giãn ra, cười tươi như hoa. Nếu Hoàng Bắc Nguyệt mà biết khối ngọc còn có truyền thuyết kia, nhất định sẽ chửi thầm một trận rồi quăng nó về chỗ cũ, ngưng giờ thì muộn rồi nha.
Trong căn phòng có tủ kính màu trắng vừa mất trộm lúc nãy, một gã trung niên mặc vest mặt hằm hằm tức giận nhìn lũ nhân viên đang run rẩy đứng trước mặt, quát tháo
– Lũ ăn hại, bao nhiêu người thế mà một tên đạo chích cũng bắt không xong !
Đám nhân viên không ai dám nhìn vào mặt ông, mặt tái mét nhìn xuống hai bàn chân của mình. Một cậu nhân viên khá trẻ run sợ tiến tới, đưa cho ông một tờ giấy phẳng phiu, trên có vỏn vẹn hai chữ, lắp bắp
– Ch… chủ tịch, cái này nói là đưa cho ngài…
Gã trung niên giật lấy tờ giấy trong tay hắn, cầm lên đọc, mặt hắn đen sì, tay vò nát tờ giấy trong tay, nghiến răng nghiến lợi
– Hí Thiên, lại là ngươi !
Hoàng Bắc Nguyệt đạp ga, phóng chiếc Koenigsegg CCXR Trevita băng băng trên đường cao tốc
——
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!