Cất Giấu Một Tấm Chân Tình
Phần 48: Ngoại truyện 7
Hà Phương đi khám thai vào hai tuần sau đó, bác sĩ kết luận cô mang thai đôi, cả hai em bé đã làm tổ trong tử cung an toàn, tim thai cũng rất tốt.
Đình Việt nghe được tin này thì cười mãi không thôi, còn Hà Phương thì ngược lại, cô ấm ức véo anh: “Em chưa có kinh nghiệm làm mẹ, đến một đứa còn không biết chăm sóc thế nào, giờ hai đứa thì làm sao đây hả?”. Cô hùng hổ mắng: “Nuôi cùng lúc hai đứa thì đến lúc nào mới có thời gian đến Ý? Tại anh hết, tất cả là tại anh hết”.
Đình Việt bị véo đau cũng không dám kêu, trước đây anh chưa nghĩ ra được cách gì để giữ chân Hà Phương, nhưng bây giờ có hai đứa bé trong bụng, không cần anh ra tay thì cô cũng không chạy nổi.
Anh méo mặt dỗ cô: “Ừ, tại anh. Đừng bực tức nữa, anh đưa em đi ăn”
“Ăn cái gì?”
“Ăn lẩu nhé?”.
Thấy anh không bắt cô ăn mấy thứ đồ bổ cho bà bầu, Hà Phương ngẫm nghĩ một lát rồi cũng thôi giận, đồng ý theo anh lên xe. Kết quả Đình Việt gọi một nồi lẩu cá chép, còn thêm cá chép hấp, cá chép chiên, cả một bàn đầy cá chép khiến Hà Phương trợn mắt:
“Bác sĩ Việt, anh cố ý chọc tức em phải không?”.
“Không phải”. Anh gắp một miếng cá thơm phức không có xương vào bát cô, cười cười: “Cá chép ở nhà hàng này lấy ở lồng cá nuôi ngoài sông, ngon lắm. Chỗ này nổi tiếng nên anh mới đưa em đến”.
“Tại sao không có món khác?”.
“Món khác làm gì nuôi ở sông?”.
Sau đó anh kể cho cô chuyện những người dân sống trên một chiếc thuyền, bên cạnh thuyền có nuôi một lồng cá, những con cá được nuôi bên trong không ăn bột như những nơi khác, mà chỉ ăn rêu và phù du trôi trên sông. Đình Việt dụ dỗ cô nếm thử một miếng, Hà Phương ăn thấy ngon hơn chỗ khác thật, dần dần cũng quên béng luôn món lẩu ếch măng cay cô đang muốn ăn, ngoan ngoãn ăn hết toàn bộ cá chép mà Đình Việt gọi.
Không hẳn vì cô tham ăn, mà là cô hiểu anh luôn muốn dành những gì tốt nhất cho vợ con mình, ăn cá chép có thể an thai, cho nên cô dù no đến mấy vẫn cố gắng ăn hết.
Sau thời gian đó, bởi vì nghén ngẩm rất nặng nên tính tình Hà Phương càng lúc càng thất thường. Cả ngày cô ở nhà chẳng có chuyện gì làm, mà Đình Việt thời gian này bận rộn, còn trở thành ngôi sao sáng chói ở bệnh viện X, được lên trang bìa của tạp chí y khoa, công trình nghiên cứu kỹ thuật chạy thận cũng được viện khoa học công bố ra bên ngoài. Nói chung, toàn thân anh tỏa ra ánh hào quang chẳng khác gì một viên kim cương sống nên người vây quanh vô số kể, kéo theo đó là thời gian ở nhà ít hơn, khiến Hà Phương rất buồn bực.
Có đêm, anh về đến nhà muộn vẫn thấy cô đang ngồi ở bệ cửa sổ nhìn bầu trời bên ngoài. Đình Việt nhẹ nhàng đi lại gần, ôm lấy vai Hà Phương: “Sao còn chưa ngủ?”.
“Ngủ cả ngày rồi, bây giờ không buồn ngủ nữa”.
Anh cảm nhận được sự khó chịu trong lời nói của cô, mới hỏi: “Ở nhà nhiều nên em buồn lắm phải không?”.
Hà Phương gật đầu: “Bác sĩ Việt, em muốn đến một nơi nào đó. Cứ ở nhà thế này, em thấy mình rất vô dụng”.
“Ai nói em vô dụng”. Anh vuốt ve vùng bụng vẫn còn phẳng của cô, cười bảo: “Em đang làm công việc cao quý thiêng liêng hơn cả việc cứu người đấy. Nhà văn Hà Phương, em đang nuôi dưỡng tận hai em bé trong bụng đấy”.
“Nhưng em vẫn không thấy vui”.
Đình Việt thở dài, biết tính cô không thể ở yên một chỗ, thời gian tam cá nguyệt đầu tiên lại nghén ngẩm nặng như vậy, mấy món thích ăn cũng không thấy ngon, còn nôn suốt, anh cũng rất phiền lòng.
Anh nói: “Cuối tuần này anh nghỉ, đưa em ra bờ biển chơi được không?”
“Bờ biển nào?”. Cô nhướng mày, tỏ vẻ không thích. Hà Phương nghĩ Đình Việt cùng lắm là chỉ lái xe đến ngoại thành, cho cô ngắm mấy bờ biển nhàm chán ở đó. Nhưng cuối cùng anh lại nói: “Maldives”.
Cô không tin nổi, lập tức sửng sốt ngước lên: “Thật à?”.
“Thật. Đi Maldives bốn ngày”. Anh vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trên trán cô: “Bay dài nên em phải chuẩn bị sức khỏe thật tốt, ăn nhiều vào. Nếu anh thấy em sụt một lạng nào, anh hủy vé máy bay ngay”.
Hà Phương sung sướng nhảy lên người anh, quặp chặt lấy hông anh, hôn chùn chụt lên má Đình Việt: “Tuân lệnh ông xã, em đi ăn ngay”.
“Ăn món gì?”.
Cô tủm tỉm, liếc khóe môi căng mềm mại của anh: “Ăn anh”.
Cổ họng Đình Việt ngay lập tức trở nên khô nóng, bên dưới cũng có thứ gì đó cứng rắn đội lên, chọc vào giữa hai chân cô.
Anh không thể cưỡng lại được ánh mắt trong veo đầy mong đợi của Hà Phương, rút cuộc vẫn dây dưa cùng cô một trận, cũng không thật sự tiến vào, chỉ dùng miệng cho đến khi cô thỏa mãn rồi mới vào phòng tắm xả nước lạnh.
Lần đầu tiên anh nghĩ 9 tháng 10 ngày hóa ra lâu thật, cơ thể anh nhớ cô như vậy, cũng chẳng rõ có thể kiên trì dội nước lạnh đến khi nào!
Tuần đó, Đình Việt cố gắng dồn toàn lực để giải quyết công việc chất chồng như núi, nỗ lực để dành thời gian đưa Hà Phương đi chơi. Chiều thứ sáu, anh nhận được cuộc gọi của giám đốc bệnh viện ở Mỹ, ông ta đã đọc đề tài của anh, biết được Đình Việt là một bác sĩ vô cùng tài năng, cho nên mới gọi điện mời anh sang đó làm việc.
Đình Việt không cần nghĩ đã lập tức từ chối. Anh nói: “Xin lỗi, tôi đang làm ở bệnh viện tại Việt Nam, cũng chưa có ý định đổi công việc, cảm ơn lời mời của ông”.
“Nếu cậu sang đây, chúng tôi sẽ cho cậu mức lương tốt nhất, đãi ngộ tốt nhất. Chắc chắn sẽ hơn ở Việt Nam rất nhiều”. Ngừng một lát, ông ta lại nói: “Hơn nữa máy móc và thiết bị y tế bên này hiện đại hơn, có thể giúp cậu phát triển tài năng”.
“Ở Việt Nam đúng là thiết bị y tế còn rất thiếu thốn, cũng chưa phải hiện đại nhất”. Anh mỉm cười: “Nhưng đây là quê hương của tôi, tôi muốn cống hiến cho tổ quốc tôi”.
Tim vị giám đốc kia rung lên, dường như cũng bị lời nói của Đình Việt làm tinh thần chấn động, lây truyền của tình yêu tổ quốc mãnh liệt của anh.
Từ trước đến nay, giữa rất nhiều bác sĩ bị ông ta thuyết phục bởi mức lương cao ngất ngưỡng kia, chỉ có vài người từ chối. Mà trong đó có một người là bác sĩ Việt, một người tài giỏi, có tương lai rộng mở, nhưng tất cả đều không bằng hai chữ Tổ quốc thiêng liêng trong trái tim anh.
Ông ta có chút tiếc nuối: “Bác sĩ Việt, không suy nghĩ lại sao?”.
Đình Việt cúi xuống nhìn chiếc nhẫn cưới trên tay mình, nói: “Tôi đã kết hôn rồi. Vợ tôi còn đang mang thai”.
“Ồ”. Vị giám đốc kia hiểu ra, thì ra ngoài tổ quốc, trong ngực trái của anh còn có người phụ nữ gọi là vợ, yêu thương đến mức không muốn rời xa. Cuối cùng, ông ta nói: “Rất mong cậu có thể suy nghĩ lại. Nếu một ngày nào đó cậu đổi ý, có thể liên lạc với tôi, bất cứ lúc nào, chỉ cần cậu nói một tiếng, tôi sẽ lập tức sang đón cậu”.
“Cảm ơn ông Eric”.
Đình Việt cúp máy, lòng chắc như đinh đóng cột, anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ đổi ý. Dù có phải chôn vùi tài năng, hoặc không có thiết bị để phát triển nghiên cứu như ý muốn, nhưng anh sẽ mãi ở nơi này, mãi cống hiến cho đất nước, mãi chứa đựng một người phụ nữ trong tim. Như máu như thịt, không xa rời được.
Cuối tuần, anh định đưa Hà Phương đến Maldives, nhưng cô đột nhiên đau bụng, còn bị ra máu, cho nên vì sự an toàn của ba mẹ con, chuyến đi đành phải hoãn lại. Hà Phương nhập viện nằm hai tuần trời, đến khi ra viện thì lại nhận được giấy triệu tập của Tòa án. Một tờ là của Tòa án ở huyện vùng cao, nơi có bản A Tứ, một tờ là của Tòa án nơi cô đang sinh sống.
Hà Phương mở ra đọc mới biết tờ triệu tập đầu tiên liên quan đến Lý Ban. Sau khi Đình Việt lấy mẫu từ miệng cô, sau đó viết một lá đơn tố cáo kèm theo chai nước có độc gửi đến công an. Công an giám định xong, đã xác định trên đó có rất nhiều dấu vân tay của Lý Ban. Tuy nhiên, khi triệu tập Lý Ban lên làm việc thì con bé đã bỏ trốn. Công an đã phát lệnh truy nã hơn 7 tháng trời nhưng không tìm được, mãi gần đây cảnh sát Trung Quốc truy quét hoạt động mại d.âm ở biên giới, mới phát hiện ra Lý Ban rồi dẫn độ con bé trao trả về nước. Sau khi thẩm vấn Lý Ban, con bé đã thừa nhận dùng cây nhựa cây thuốc độc nhỏ vào chai nước uống của Hà Phương, định g.iế.t c.hế.t cô nhưng không thành. Xác định vụ việc này nghiêm trọng, công an mới gửi giấy triệu tập cho Hà Phương, đề nghị cô lên đó làm việc một chuyến.
Kỳ thực, Hà Phương cũng muốn lên gặp Lý Ban. Nhưng vì cô mang thai, không thể tự ý đi lại, cho nên mới nói với Đình Việt.
Sau khi anh đọc xong, Đình Việt cau mày rất lâu mới đáp: “Đường xa lắm, lại xóc nữa. Anh giúp em viết một bản tường trình cùng một lá đơn xin vắng mặt gửi lên nhé?”.
“Việt, em muốn gặp Lý Ban”. Cô muốn nói chuyện thẳng thắn với Lý Ban, với tính cách Hà Phương, không làm ra trò một trận, cô sẽ không yên được.
Đình Việt hiểu, cho nên đành dỗ cô: “Đợi sinh xong, anh đưa em đi gặp Lý Ban”.
Hà Phương vẫn không hài lòng, nhưng cô hiểu bây giờ con là quan trọng nhất, đành nghe anh.
Nhưng còn tờ giấy triệu tập giải quyết việc liên quan đến Lâm Hạo, cô nói: “Lâm Hạo bị giam ở gần đây, chúng ta đi gặp hắn”.
Anh ôm lấy cô, gật đầu: “Được”.
Lâm Hạo bị Hà Phương đánh đến thương tích đầy mình, phải nằm viện hơn một tháng, sau khi khỏe lại, hắn lập tức bị bắt tạm giam. Hôm công an triệu tập Hà Phương và Đình Việt đến, hắn cũng được lôi ra ngoài phòng hỏi cung. Lâm Hạo gầy đến mức mặt mày hóp lại, râu ria xồm xoàm, hắn nhìn thấy Hà Phương thì không nhịn được run lên, vừa căm thù, lại vừa sợ hãi.
Công an hỏi gì, Lâm Hạo đáp nấy, Đình Việt cũng bình tĩnh khai báo. Chỉ có Hà Phương nhìn chằm chằm hắn, rồi bỗng dưng nói một câu: “Lâm Hạo, ai chỉ cho mày chỗ ở của tao?”.
Hắn lắc đầu, nói không có ai. Hà Phương lại hỏi: “Lý Ban phải không?”.
Ánh mắt Lâm Hạo ngay lập tức biến đổi, mà Hà Phương cũng bắt được vẻ kinh ngạc thoáng qua trong con ngươi hắn. Cô cười nhạt: “Nó cho mày thứ gì? Cơ thể nó hay là tiền?”.
Nói đến đây, cô lại lắc đầu: “Một con bé như thế không thể có tiền được, cho nên mày đã ngủ với Lý Ban. Lâm Hạo, mày to đầu như thế mà ngủ với một đứa bé 17 tuổi, còn bị nó dắt mũi đến mức độ này, không thấy nhục sao?”.
Lâm Hạo bị mắc bẫy, lập tức đập bàn kêu lên: “Nó cho tao thì tao ngủ. Nó cũng bị bao nhiêu thằng chơi qua rồi, ông đây cũng chỉ ăn lại thôi”.
Hắn còn nhớ rất rõ, lúc sắp c.hế.t ở khu rừng giáp biên, Lý Ban đã đến. Con bé cho hắn ăn, chạy ra tận suối lấy nước cho hắn uống, không những không hận hắn vì đã bán nó qua biên giới, mà lúc hắn khỏe lại, còn dâng hiến tấm thân thiếu nữ non nớt cho hắn dùng.
Lúc hắn ở đằng sau túm lấy gáy Lý Ban, thúc như đ.iên vào thân thể chặt khít của con bé, Lâm Hạo mới biết, hóa ra hắn gây ra nhiều tội ác như thế, mà đến giờ phút này vẫn được hưởng thụ những điều tốt đẹp như vậy. Hắn thật sự rất cảm kích Lý Ban, nếu thoát được khỏi đây, hắn còn muốn cùng con bé đến một nơi hẻo lánh nào đó trốn chui trốn lủi đến già.
Nhưng Lý Ban nói Hà Phương sẽ không để cho hai người bọn hắn được yên. Cô quen với tư lệnh quân đội, sẽ lùng sục để bắt được hắn, khiến hắn một đời sống trong tù ngục. Lý Ban còn nói, con bé cũng muốn trốn đi cùng hắn, bảo hắn làm tì.nh còn sung sướng hơn Trần Cương nhiều, Lý Ban không nỡ xa rời hắn. Lâm Hạo bị những lời này kích thích, mới nghe theo Lý Ban, theo bác sĩ Việt tìm xuống đến tận Hà Nội để g.iế.t Hà Phương.
Nhưng đến giờ nghe cô nói, hắn mới biết mình đã bị một con bé 17 tuổi dắt mũi đến mức này. Nhục không để đâu cho hết.
Hà Phương cũng chẳng thèm chấp hắn, trước lúc rời khỏi phòng hỏi cung, cô chỉ bảo: “Lâm Hạo, mày vẫn còn nửa cuộc đời để làm lại. Tốt nhất là chấp hành án cho tốt, đến khi ra tù vẫn có thể tìm một người phụ nữ kết hôn”. Sau đó không đợi hắn đáp đã cùng Đình Việt rời đi.
Lúc Hà Phương đứng dậy, Lâm Hạo mới thấy bụng của cô đã nhô lên. Hắn nghĩ hai người này trải qua nhiều chuyện như thế, từ bị bắt cóc đến vượt biên, từ bị hắn suýt g.iế.t ch.ết đến bây giờ mà vẫn ở bên nhau, còn có con như vậy có lẽ cũng đã chạm đến mãn nguyện của một đời người.
Một kẻ luôn chui rúc ở những góc tăm tối như hắn, lúc này, hóa ra cũng có một khát khao có được một cuộc đời tươi sáng như hai người kia. Hắn mong sẽ làm được như lời Hà Phương nói, chấp hành án tốt, hy vọng đến khi ra tù vẫn còn có thể làm lại, tìm một người phụ nữ góa chồng hoặc quá lứa lỡ thì để kết hôn, sống một cuộc sống nghèo khổ nhưng trong sạch, vĩnh viễn không đặt chân vào con đường tội lỗi như năm xưa nữa.
Sau đó, Lâm Hạo bị xử 20 năm tù, Lý Ban 25 năm. Bản án của Tòa án có gửi đến tận tay Hà Phương, cô đọc xong, lòng nhẹ tênh như gió.
Cùng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa. Hà Phương cứ nghĩ là hàng xóm nên bình thản mở cửa, không ngờ đứng bên ngoài là Trần Nguyệt Hoa.
Bà nhìn chiếc bụng đã lùm lum của cô, rồi lại nhìn Hà Phương, nói một câu: “Có thể nói chuyện một chút không?”.
Cô định từ chối, nhưng nghĩ ngợi xong, lại nghiêng người sang một bên: “Mời vào”.
Hà Phương rót ra một cốc nước đặt lên bàn, cô ngồi xuống đối diện với Trần Nguyệt Hoa, phát hiện ra sau 7 tháng không gặp, trông bà tiều tụy hơn trước rất nhiều. Quầng mắt trũng sâu thấy rõ, ánh mắt không còn vẻ cao ngạo, thậm chí ngữ điệu cũng đã khác rất nhiều so với lúc xưa.
Trần Nguyệt Hoa nói: “Thời gian qua tôi đã suy nghĩ rất nhiều, cũng đã từng dùng rất nhiều biện pháp để ép thằng Việt trở về. Kể cả nhịn ăn đến mức suy nhược cơ thể, nằm viện, nhưng nó chỉ đến thăm chứ nhất định không về nhà”.
Điều này Hà Phương biết rất rõ, lúc trước Đỗ Lân cũng có từng gọi điện thoại đến cho cô, ông nói cô hãy để Đình Việt về nhà thăm mẹ. Kết quả Hà Phương chỉ nói: Cháu không giữ chân anh ấy, anh ấy muốn làm gì, đi đâu, cháu chưa từng ngăn cản, nhất là về nhà.
Trần Nguyệt Hoa thấy cô không đáp, lại nói: “Cô Hà Phương, tôi thua cô rồi”.
Hà Phương cười cười: “Trong chuyện này không có ai thua hay thắng. Việt vẫn là con trai bác, không có thay đổi được”.
“Nhưng nó lại ở bên cô”. Trần Nguyệt Hoa mỉm cười: “Nó sẵn sàng từ bỏ người mẹ này để lựa chọn cô, một người mà từ lần đầu tiên nghe thấy tên, tôi đã không hài lòng”.
Hà Phương không cho ý kiến. Cô nghĩ Trần Nguyệt Hoa sẽ lặp lại kịch bản cũ, xuống nước bảo cô buông tha cho con trai bà. Nhưng cuối cùng, bà chỉ nói:
“Nhưng có một lần tôi gọi điện thoại đến, nó đã nói với tôi rất nhiều chuyện. Nó nói cô là người duy nhất có thể giúp nó sống tốt hơn, quen cô, nó mới hiểu được ngã rồi thì phải đứng lên, không thể mãi hèn nhát ở mãi một chỗ tự trách mình. Nó còn nói, nhờ có cô nó mới biết để đánh giá một bác sĩ giỏi không phải đếm được có bao nhiêu người c.hế.t dưới bàn tay bác sĩ đó, mà là phải đếm anh ta đã cứu được bao nhiêu người”. Trần Nguyệt Hoa hít vào một hơi dài: “Nói thật với cô, trước nghe nghe những lời ấy, tôi vẫn cứ đinh ninh rằng một bác sĩ giỏi là bác sĩ có ít bệnh nhân c.hế.t dưới tay nhất. Mãi đến lúc đó tôi mới biết hóa ra mình đã nhầm”.
“…”
“Bởi vì hầu như tất cả mọi người đều cho rằng càng ít người c.hế.t dưới tay một bác sĩ thì đó mới là bác sĩ giỏi, cho nên cả tôi và thằng Việt đều nặng lòng vì ba mạng người như thế. Chính tôi cũng khó lòng vượt qua được, đừng nói đến con trai tôi”.
“…”
“Nhưng nghĩ theo chiều hướng như cô mới là đúng đắn. Hiểu được như vậy, lòng sẽ nhẹ nhàng hơn”.
Trần Nguyệt Hoa cười dịu dàng, ánh mắt như có như không trở nên rất ôn hòa: “Cô Hà Phương, cô là một người phụ nữ đặc biệt, suy nghĩ của cô cũng rất đặc biệt”.
“Cháu chỉ là nghĩ gì nói nấy, cũng không phải người đặc biệt gì”. Cô ngẩng lên nhìn bà, thành thật nói một câu: “Cháu chỉ muốn anh ấy sống tốt hơn, như bác vậy”.
Trần Nguyệt Hoa gật đầu: “Thằng Việt có nói hy vọng một ngày nào đó cô sẽ tha thứ cho tôi. Nhưng hôm nay tôi không đến đây để xin cô tha thứ. Tôi chỉ muốn đến để nói cho cô biết, tôi và cô đều có chung một mục đích, đều mong thằng Việt sẽ sống tốt hơn. Người mẹ như tôi có làm ra điều gì thì cũng chỉ vì cuộc đời tốt đẹp của nó. Tôi không sai, mà có lẽ cô cũng chưa từng sai”.
“Cháu hiểu”. Hà Phương mỉm cười: “Cháu không trách bác, nhưng cũng không thể tha thứ cho bác”. Cô uống một ngụm nước, nhẹ nhàng nói: “Có những chuyện đã xảy ra, không thể sửa lại được, tha thứ hay không thì cũng đều phải bước tiếp, hối tiếc hay không thì cũng vẫn phải sống tiếp. Cho nên cháu sẽ không tha thứ về những chuyện đã qua”.
Trần Nguyệt Hoa gật đầu, bà suy nghĩ một lúc, cũng hiểu được ý Hà Phương nói.
Cô không tha thứ cho bà, bởi vì cô đã hoàn toàn đặt xuống chuyện cũ, có nói gì thì tất cả cũng đã xảy ra, nói mấy lời nhàm chán như vậy cũng chẳng giải quyết được gì.
Trần Nguyệt Hoa rất xúc động, lại hỏi:
“Tôi có thể yêu cầu một việc được không?”
“Bác nói đi”
“Sau khi cô sinh, tôi hy vọng hai đứa con của thằng Việt có thể đi lại với chúng tôi”. Gương mặt bà có chút quẫn bách và khó xử, biết mình chẳng có tư cách đòi hỏi, nhưng vẫn nói: “Dù sao tôi cũng chỉ có một đứa con trai. Nó không nghe lời, tôi cũng không có cách nào. Nhưng con của cô sinh thì cũng vẫn là cháu của nhà tôi, tôi muốn…”.
Hai chữ “Nhận cháu” Trần Nguyệt Hoa không thể nào nói ra, bà sợ Hà Phương sẽ từ chối.
Nhưng cô lại rất thoải mái đáp: “Con của cháu có một nửa dòng máu của gia đình bác. Dù quá khứ thế nào, bác vẫn là bà nội của hai đứa. Sau khi cháu sinh, bác thích đến thăm hay mang hai đứa về bên đó cũng không sao cả”.
Trần Nguyệt Hoa sững sờ vài giây, rồi đột nhiên ánh mắt sáng bừng lên, không nhịn được kích động nói: “Cô nói thật chứ?”
Hà Phương đáp: “Thật ạ”.
“Tôi mang đồ đến cho cháu tôi cũng không sao chứ?”.
“Không sao ạ”.
“Vậy chờ tôi một chút”.
Bà lập tức bấm điện thoại, nói mấy chữ “Mang lên đây”, tiếp theo cả một đoàn người tay xách nách mang bao nhiêu thứ, từ đồ chơi, quần áo, bỉm, tất tần tật chất đống trong nhà Hà Phương. Cô mới mang thai hơn 5 tháng, còn chưa có ý định sắm đồ mà Trần Nguyệt Hoa đã mua nhiều như vậy, khiến cô há hốc miệng, chẳng biết làm sao.
Trần Nguyệt Hoa thì cứ nhìn chằm chằm bụng cô: “Có thể cho tôi xem ảnh siêu âm được không?”.
Hà Phương lập tức từ chối: “Không ạ”. Sau đó cô lại nói: “Tuần tới mẹ cháu bận, không đưa cháu đi siêu âm được. Nếu bác muốn thì cứ đến đây, cùng đi siêu âm”.
Trần Nguyệt Hoa không tin nổi nhìn cô, sau đó cuống lên gật đầu: “Được chứ, được chứ. Sang tuần tôi sẽ đến. À không, cuối tuần này tôi lại đến”.
Hà Phương mỉm cười, không phản đối.
Cô không thể quên đi những gì bà đã làm với mình, nhưng cũng hiểu Đình Việt phải đứng giữa mẹ và vợ chắc chắn sẽ rất giày vò khó xử. Hơn nữa, máu mủ của gia đình anh, cô không chối bỏ được, cho nên Hà Phương mới quyết tâm đặt xuống tự tôn của bản thân. Không chỉ vì anh, vì con, mà còn vì sự nhẹ lòng của cô nữa.
Sống một cuộc đời không hận ai, không ai oán trách, có thể thản nhiên mà bước tiếp mới là điều cô mong muốn, mà Đình Việt có lẽ cũng vậy.
Đến khi cô mang bầu đến tháng thứ 7 thì anh cũng hoàn thành chuyển giao kỹ thuật vi phẫu cho các bác sĩ ở bệnh viện X. Đình Việt xin nghỉ một tuần để đưa Hà Phương đến Maldives, nơi mà lúc trước đã đặt vé đến một lần nhưng chưa đi được, cô lúc này đã bắt đầu nặng nề ục ịch, nhưng nhắc đến bờ biển xinh đẹp kia, ánh mắt vẫn sáng lên, sung sướng thơm liên tiếp mấy cái lên má anh:
“Bác sĩ Việt, anh mau xếp đồ, chúng ta đi thôi”.
Đình Việt cười cười, xoa xoa chiếc bụng căng tròn của cô: “Ngồi đợi anh ở đây, anh xếp đồ xong sẽ ra ngay”.
“Vâng”.
Hai người đến Maldives vào ngày hôm sau, thời tiết mùa này khá đẹp. Trời xanh mây trắng nắng vàng, rất thích hợp để dạo biển. Mà Hà Phương sau một thời gian chỉ quanh quẩn ở trong nhà, bây giờ được ra ngoài thì cô háo hức đến mức cứ chạy quanh bờ cát, thích thú đùa nghịch với những con sóng và những chiếc vỏ ốc biển. Mái tóc màu đỏ rượu của cô đã dài hơn, da thịt cũng trắng hơn, khi ánh nắng mặt trời từ trên cao chiếu xuống, những hạt cát lấp lánh có lẽ cũng chẳng xinh đẹp rực rỡ như mắt cô, sóng biển ngông cuồng cũng chẳng bì được với Hà Phương.
Trong cuộc đời này, cô là duy nhất. Không phải người phụ nữ hoàn hảo, nhưng là người con gái tốt đẹp nhất trong lòng anh. Đình Việt chẳng rõ đã yêu cô từ khi nào, là lần đầu tiên ngồi cùng chuyến xe, hay là ở trên bản A Tứ? Hoặc giả như là lúc cô đứng ngồi bên bờ suối trong vắt, ngửa mặt lên trời đón từng cơn gió từ phương nam thổi đến, đôi mắt trong veo lạnh nhạt, khóe miệng cong cong hỏi anh: Bác sĩ Việt, anh có muốn ngủ với tôi không?
Kỳ thực, lúc đó trong lòng anh đã có câu trả lời. Anh muốn ngủ với cô, không chỉ một lần, mà còn là vĩnh viễn, là mãi mãi…
– HOÀN NGOẠI TRUYỆN –
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!