Cất thanh xuân vào ngăn kéo bí mật - Cất cậu vào thế giới riêng của tớ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
132


Cất thanh xuân vào ngăn kéo bí mật


Cất cậu vào thế giới riêng của tớ


11.
Sự thật là 5 phút lúc sắp hết giờ thi là 5 phút nhanh nhất lịch sử nếu có thể đo bằng vận tốc thì chắc chắn phải nhanh hơn 300 km/h. Còn 5 phút trôi qua như hàng ngàn thế kỉ thì sao? Chính là 5 phút trước khi kết thúc tiết học. Mặc cho bà giáo già ngồi trên bảng viết viết xóa xóa mấy công thức không có chút rung động với tâm hồn con người, tôi nằm bò dài trên bàn như con lười chậm chạp ngáp ngắn ngáp dài ngáp tròn ngáp méo.

-” Còn mấy phút nữa thì hết tiết?” Tôi huých tay cậu bạn ngồi bên cạnh

-” Cậu hỏi lần thứ 7 rồi đấy? Người ta bảo quá tam ba bận mà cậu bảy bảy bốn chín luôn à ?” Cậu ấy khẽ cau mày đáp rồi lại chăm chú làm bài tập.

À đúng rồi, dạo này cậu ấy như được tưới một thùng ” hóa chất” vào người khiến cơ thể hồi sinh đến mạnh mẽ. Cô giáo cưng muốn bồi dưỡng học sinh để vào trường tốt nhất của tỉnh đã dày công ôn ngày ôn đêm cho những gà bông của cô. Đúng, phải nhấn mạnh vào “những” vì ngoài cậu ấy ra còn có cả cô bán hotgirl xinh đẹp nữa. Cho nên bây giờ nếu bạn mà thấy cậu ấy đến lớp mà không mang theo hai quầng thâm thì chắc chắc mắt bạn có vấn đề.

Cuối cùng tiếng chuông cứu vớt những sinh linh bé nhỏ cũng vang lên một cách réo rắt. Thật êm tai nha ~ Thế mà có những người vẫn dán mông vào ghế không biết thế sự là gì ngồi gõ gõ máy tính. Tôi dứt khoát không nhịn được mà can thiệp:

-” Cân bằng sai be bét, công thức thì dùng ngược, cậu phải làm như này này.” Nói rồi tôi dùng ngón tay thon dài chỉ chỉ chỏ chỏ cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của cậu ấy.

Cậu ấy ngẩng đầu 45 độ chếch về phía đông bắc nhìn tôi bằng nửa con mắt! Này, đừng coi thường tôi nhá, tôi chống nạnh nhìn thẳng cậu ấy, giọng đanh thép lên tiếng:

-” Cậu kiểm tra phương trình xem, không sai tớ bé!”

Thấy thái độ có vẻ tự tin là mình là Biết Tuốt của tôi thì cậu ấy cuối cùng cũng chịu nghe lời và quả thật lúc cân bằng phương trình cậu ấy làm sai một số khiến cả buổi không giải ra đáp án. Tôi phủi mông đứng lên ra về thì cậu ấy kéo tay tôi lại, cười cợt khoe chiếc răng khểnh khiến hàng hà cơ số con gái phải mê :

-” Đi cùng đi! Hôm nay buổi cuối trước kì nghỉ Tết mà.”

-” Chị nghi lắm. Mọi khi đến rước người yêu về dinh cơ mà sao hôm nay lại quan tâm tới thường dân là tui thế?”

-” Phải gần dân không chúng nó tạo phản cả lũ à? Đi!”

Con đường hàng ngày tôi đi vãn chỉ có từng ấy km, từng ấy cái cây, từng ấy ngôi nhà san sát đường, từng ấy cửa hàng mà sao hôm nay đi với cậu ấy tôi lại thấy mọi thứ trở nên mới lạ hơn, thân yêu hơn. Trong đầu tôi nhớ đến câu thơ ” Yêu nhau yêu cả đường đi”. A, bậy nào!

Tết sắp đến. Năm nào cũng vậy, cứ đến Tết là cả bầu không khí như rạo rực hẳn lên, tôi nghĩ chắc chỉ có trẻ con mới thích Tết thôi. Tết được lì xì, được ăn bánh kẹo thỏa thích, lại được đi chơi tới tận tối mịt mà không bị mắng và đặc biệt được xả rác bừa bãi không cần phải dọn. Nhưng chúng ta luôn cần những con người cần cù, chăm chỉ làm việc ngày đêm, bận rộn lo toan sắm sửa Tét, chính là những con người mang tên “người lớn”. Bó mẹ tôi cũng tất bật bận tối mắt tối mũi bán hàng rồi chở hàng bán. Nhà tôi là đại lí tạp hóa lớn nhất trong khu dân cư này. Bố tôi là tổng giám đốc, mẹ tôi là giám đốc kiêm thu ngân còn tôi á? Nhân viên vệ sinh !

Từ xa đã thấy bố mẹ tôi đang dỡ hàng để xếp vào trong kho, hai con người này vì tích chút tiền mà không chịu thuê thêm nhân viên, có thể bán hàng cũng có thể giúp khuân vác đồ. Thấy vậy tôi định giúp đỡ một tay thì đã có một tay khác chen vào. Cậu ấy cứ thế giúp bố tôi chuyển hàng xong lại giúp mẹ tôi xếp hàng, nhìn bóng cậy ấy đi tới đi lui khiến tôi sinh ra cảm giác cậu ấy như một người than trong nhà.

-” Nè, uống chút nước đi. Mẹ mình bảo cậu cầm về cho hai cô chú nhà cậu. Tết là không thể thiếu bánh chưng được đâu.”

-” Tết năm nay không biết có được trông nồi bánh không?” Cậu nhìn xấp lá dong rồi lại thở dài như một ông cụ già than vãn cái chân đau.

-” Phét này! Tôi đập một phát lên trán cậu ” Năm nào cậu chả trốn đi đốt pháo không thèm trông bánh khiến mẹ cậu quát ầm lên.”

Cậu ấy chán nản nhìn tôi, uể oải nói:

-“Tiếng lành đồn gần tiếng dữ đồn xa. Tết đi bắn pháo không? Được rồi, cậu ở nhà để thiếu gia đây qua đón!”

-“…” Tôi còn chưa lên tiếng mà . Không dân chủ!

Và đó là cái Tết cuối cùng vui vẻ nhất mà tôi được ở bên cậu ấy, cùng cậu ấy đốt pháo cho trẻ con, cùng nhau cười đùa, và đó là thời gian rực rỡ nhất, rực rỡ như pháo hoa trên bầu trời năm ấy.

12.

Cậu có nhớ lời hứa chúng ta đã hứa không? Đã bao nhiêu lời hứa với tớ rồi sao cậu cứ nuốt lời vậy? Câu trả lời này ai sẽ cho tớ? Cậu có biết cậu nợ tớ không chỉ là những lời hứa?
….
Cầm trên tay giấy báo điểm và thông báo trúng tuyển, tôi mừng rỡ muốn hét lên cho thỏa thích, cuối cùng thì ước mơ của tôi, hi vọng của tôi, tương lai của tôi và quan trọng hơn là lời hứa giữa tôi và cậu ấy cuối cùng cũng thành hiện thực rồi.
Tôi hồi hộp gọi điện thoại cho cậu ấy, không biết giờ này tâm trạng cậu ấy có giống tôi lúc này không và không biết tôi có phải là người đầu tiên cậu ấy muốn chia sẻ niềm vui này không.
Khi những tiếng tút tút kéo dài đến chạnh lòng tôi có một dự cảm không lành, chẳng lẽ cậu ấy không đỗ? Không thể nào, tôi gạt ngay ý định đó ra khỏi đầu. Đến một đứa đầu óc lơ mơ cũng lọt dduwwojc vào trường đó cơ mà dẫu điểm của tôi không thể vào lớp chọn. Nhưng cậu ấy là ai chứ? Là người mf tôi coi là lẽ phải là lẽ sống là người tôi sùng bái nhất.

Ngày nhập học, tôi cô đơn.
Ngày khai giảng, tôi không buồn làm quen bạn mới. Không ngừng tìm kiếm cậu ấy từ trong đám đông với một tia hi vọng rằng cậu ấy sẽ đến.
Ngày đầu tiên nhận lớp, thật bất ngờ. Cô bạn gái của cậu ấy học cùng lớp tôi. Kể từ lần học chung đó tôi rất ít khi gặp cậu ấy, hoặc cậu ấy cố ý không nhìn thấy tôi. Gặp cậu ấy ở đây không biết nên cười hay khóc dù sao chúng tôi cũng là tình địch đấy, theo tôi là thế.
Im lặng cho đến thời gian ra chơi, tôi quyết định hỏi thăm cậu ấy từ cô bạn này.
-” Cậu với Duy có liên lạc với nhau không?”
Tôi thấy mứt cô ấy thoáng nét ngạc nhiên nhưng sau đó lại mỉm cười nhìn tôi trả lời đại khái:
-” Cậu ấy đi du học rồi. Đến với xứ sở sương mù có các cô gái thân hình nóng bỏng và xinh đẹp rồi.”
Xứ sở sương mù? Là nước Anh sao? Cách xa bao nhiêu km vậy? Hình như rất xa rất xa thế giới của tôi. Ai nói khoảng cách không là vấn đề?
Cậu ấy nói đi là đi, nói xa là xa, không thèm chào tạm biệt với tôi. Đến một lời nhắn cũng không có, cậu là người không tim không gan không phèo phổi đúng không? Nếu đã đi thì đừng quay lại, đừng nhìn mặt tôi, đừng coi tôi là bạn nữa. Đồ đáng ghét!!! Chả biết từ bao giờ mặt tôi ướt đẫm nước mắt, vội vã chạy ra sau trường và tôi đã ở đó cho đến khi trường không còn một bóng người thẫn thờ nhìn mặt trời ngả về đằng tây. Ở đó bây giờ sao đã sáng chưa?
….
Ngày thi…
Tôi hồi hộp đi đi lại lại xung quanh cậu ấy, miệng lẩm nhẩm mấy công thức cho đỡ quên, mắt lại tranh thủ ngó vài dòng thơ, trông tôi không khác gì sắp đi tranh cử tổng thống .
-” Cậu cứ đi đi lại lại như thế tớ nhét cậu vào túi bây giờ. Thả lỏng, hít thở, nhe răng cười một cái xem nào. Đúng rồi, mặt nhăn như đít khỉ vậy.”
Cậu ấy cười cái mặt cười còn khó coi hơn khóc của tôi, rồi lấy một cây bút bi lẩm bẩm gì đó như thần thú ,nói:
-” Đưa tay đây, tớ sẽ ban cho cậu ít thông minh của tớ vào ngôi sao này.”
Ngôi sao nhỏ bé nằm trên mu bàn tay của tôi như một phép màu kì diệu. Thoát khỏi phòng thi đáng sợ đó, tôi tìm cậu ấy để so đáp án như mọi khi thì không thấy cậu ấy đâu. Lúc đó chỉ đơn giản nghĩ cậu ấy mệt nên về trước. Tôi không ngờ rằng đó lại là lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau.

13.

Ba năm, 36 tháng, 144 tuần,1095 ngày thật sự rất ngắn. Ngày qua ngày, xuân qua đông đến, quãng thời gian cấp ba của tôi trôi qua chỉ có học và học. Lí do tôi vùi mặt vào đống sách vở giấy tờ với đủ các kiểu chữ hình vẽ chỉ có một, đó là tôi muốn có học bổng du học sang nước Anh. Nói tôi mơ mộng hão huyền cũng được, điên rồ cũng đường, bồng bột cũng chả sao. Chả phải tôi học ở cá trường này đã một điều cực kì hoang đường rồi sao?!
Bao nhiêu thời gian tôi dành trọn cho việc học, tham gia một ít hoạt động ngoại khóa để cho hồ sơ lí lịch đẹp một chút, tham gia các kì thi lớn nhỏ khiến tôi không có thời gian chơi bời với bạn bè. ĐÔi lúc sẽ có cảm giác mất mát, như con chim nhỏ lạc đàn nhưng luôn luôn hướng về mục tiêu duy nhất đó là bay sang phương Tây.
Cậu có từng hi vọng rằng sẽ gặp lại tớ vào một ngày nào đó trên con phố trải dài những bông tuyết vào ngày đông không? Nếu cậu không về, tớ sẽ bay đến bên cậu, cậu chỉ việc ở yên chỗ đó thôi. Mỗi lần nhìn ngắm những ngôi sao nhỏ trên bầu trời tôi lại nhớ về nụ cười của cậu ấy, ánh mắt mỗi khi ngái ngủ và giọng nói ấm áp, tất cả như chưa hề tan biến. Có lẽ tôi là người rất không biết nói dối, tôi nhớ cậu thật nhiều. Cậu thì sao?
Bên đó tuyết rơi có nhiều không?
Ngày tôi rời xa quê hương, xa vòng tay gia đình, bạn bè, thật là một ngày khó khăn. Một cô bé 18 tuổi chưa tròn được nhận học bổng đi du học tại trường Đại học London, một con đường mới với bao nhiêu chông gai gập ghềnh phía trước. Không biết cuối con đường sẽ chờ đợi bạn điều gì, điều nên làm giờ này là tôi phải làm tốt mọi việc.

Một năm sống và học tập tại đây, tôi luôn tìm kiếm cậu trên mảnh đất xứ người này. Không một tin tức, cậu bốc hơi lên sao Hỏa thật sao? Nếu không thì cậu đang ở đâu? Cuối cùng thì tôi cũng nhạn được tin tức của cậu ấy vào một ngày tuyết rơi. Những bông tuyết nhìn tưởng chừng rất đẹp đẽ nhưng chạm vào bàn tay là có thể tan nhanh chóng chỉ còn lại những giọt nước lạnh lẽo. Tôi nhìn bức thư mới gửi tới, một màu trắng lạnh lẽo đến buốt tim. Phong thư ghi ngắn gọn, rõ ràng, dấu câu đầy đủ, nội dung thì tôi ngàn lần nghi ngờ.
Để làm sáng tỏ nghi vấn, tôi lên vội chuyến bay về nước. Có lẽ nước Anh không phải nơi dành cho tôi, nơi đó không có cậu ấy, không có những ngày đông ấm áp, chỉ còn có những bông tuyết trắng xóa trên mái nhà và những con người xa lạ.
Đáp máy bay, tôi bắt chuyến xe đến địa điểm ghi trong bức thư: Nhà tang lễ.
Cậu ấy ở đây. Suốt từng ấy năm, tôi tìm cậu ấy. Suốt từng ấy năm, tôi nhớ cậu ấy. Nỗi nhớ của tôi, tình cảm của tôi, thanh xuân của tôi, đang nằm ngay ngắn trong chiếc hộp gỗ xung quanh có các bông hoa hồng trắng thật chói mắt. Cậu ấy không thích hoa, loài hoa duy nhất cậu ấy thích là hoa lưu ly. Forget me not, xin đừng quên tôi. Đó là ý nghĩa loài hoa ấy, cậu ấy nói với tôi như vậy con người khi xinh ra không ai muốn làm hạt cát trên sa mạc, họ muốn trở thành một điều gì đó , thứ gì đó khiến mọi nguwofi nhớ tới họ, không bao giờ quên mất rằng họ đã từng sống trên thế gian này.
Khuôn mặt tôi nhớ không xanh xao như này, nụ cười đã tắt hẳn trên khuôn mặt điển trai, cậu ấy gầy đi, yếu dần đi vì căn bệnh quái ác đeo bám không buông: ung thư. Cậu ấy không hề đi du học như mọi người nói, cậu ấy ở đây điều trị bệnh. Cậu gan lắm, giỏi chịu đựng thì hay lắm sao? Giấu tớ khiến cậu vui vẻ lắm sao? Tôi như chết lặng, không nghe thấy bất cứ âm thanh nào, mắt cũng dần nhòe đi và tôi nhìn thấy cậu ấy đang mỉm cười tặng tôi một hình ngôi sao may mắn.
Cậu đem may mắn cho tớ để rồi ai đem may mắn cho cậu?
Tôi tỉnh dậy thì biết mình đang ở bệnh viện, cái mùi này bây giờ có lẽ là mùi tôi ghét nhất. Mẹ tôi thấy tôi tỉnh liền đưa cho tôi một hộp thủy tinh to đựng các ngôi sao đủ mfu sắc lấp lánh. Ở giữa là tấm ảnh ông già noel là cậu ấy đang phát quà cho tôi.
” Xin lỗi cậu, lại thất hứa với cậu rồi. Kiếp sau tớ sẽ bù đắp cho cậu, yêu thương cậu, chiều chuộng cậu, chăm sóc cậu suốt cuộc đời. Tớ hứa đấy, ngoắc tay nhé!”
Đồ tồi! Tôi khóc nấc lên khi nhìn thấy dòng chữ này sau tấm ảnh cũ. Kiếp sau không đủ, kiếp sau, kiếp sau nữa nữa tôi mới tha cho cậu.
2014 ngôi sao, 2014 ngày cậu chịu đau đớn , 2014 ngày tôi nhớ về cậu.
2014 cậu có biết ý nghĩa con số này là gì không?
Tớ đã nói với cậu một lần rồi đấy.
2014=爱你一世 ài nǐ yí shì: Yêu em mãi
HOÀN.
Cảm ơn mọi người đã đón đọc.
Động Hoa Hoa luôn mở cửa chào đón các bạn <3 <3 <3

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN