Cậu Ấy Đang Lén Lút Học Tập - Chương 14: Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
64


Cậu Ấy Đang Lén Lút Học Tập


Chương 14: Chương 14


Tay trái tay phải Bùi Lĩnh đều cầm một chai nước, cầm giống như nâng tạ đi đến sân bóng rổ thì thấy mọi người đều đã tản đi hết.
“Sao vậy?” Cậu chỉ đi một chuyến mua nước thôi mà giống như xuyên qua một trận bóng rổ vậy.
Trương Gia Kỳ nhìn anh Dã không biết có nên nói là cậu vừa đi, lớp 4 miệng tiện nói cậu giống như con gái ê a gọi bậy bị anh Dã chửi sau đó thì không chơi nữa hay không.
“Không, không có gì cả nhỉ?” Trương Gia Kỳ không chắc lắm, nhìn anh Dã.
Tần Trì Dã cầm cặp sách trên ghế, không trả lời vấn đề này mà là nói: “Nước.”
“Coi mình là đại gia thật đấy à.” Bùi Lĩnh bĩu môi đưa nước qua, “Có cần mở giùm cậu luôn không?”
Tần Trì Dã liếc mắt nhìn cổ tay mảnh khảnh của Bùi Lĩnh một cái rồi dời đi.

Hắn nhận lấy bình nước, vặn ra, hỏi lại: “Cần mở giùm cậu luôn không?”
Bùi Lĩnh: …Đây là xem thường ai đấy hả!
“Vậy cậu vặn đi.” Bùi Lĩnh đưa chai nước trên tay mình cho Tần Trì Dã.
Sức lao động của trùm trường, không dùng thì phí.
Tần Trì Dã: …
Trương Gia Kỳ ở bên cạnh ngó qua ngó lại.

Vừa rồi anh Dã tức giận như vậy, giống như muốn lao vào đánh người thế mà bây giờ lại thế này? Đấu võ mồm với Bùi Lĩnh lại còn vặn nắp chai, còn nữa: “Tôi thì sao? Cậu không phải đi mua nước à, sao không có của tôi?”
Bùi Lĩnh nhìn Trương Gia Kỳ, đúng tình hợp lý nói: “Đánh cậu một trận, đổi lấy tôi làm cổ động viên tạm thời cho Tần Trì Dã, giờ còn đòi mua nước?”
Học thần vẫn cần mặt mũi nha! Tưởng sai được học thần là dễ hả?! Nghĩ gì vậy.
“Cậu đúng là đồ keo kiệt.” Trương Gia Kỳ la to.

Cậu ta ăn đòn, còn không được nước uống sau đó còn tận mắt nhìn thấy anh Dã vặn chai nước của Bùi Lĩnh rồi trả lại.
Bùi Lĩnh cũng không khách khí, nhận lấy nhấp một ngụm nước lại còn chẹp chẹp thưởng thức.
“Đi đây.” Bùi Lĩnh thấm giọng chào tạm biệt.

Nếu không chơi nữa thì cổ động viên cũng dẹp tiệm.

Đi được hai bước, cậu nhớ tới gì đó lại quay đầu, lấy phiếu ăn từ trong túi ra, “Tần Trì Dã, thẻ của cậu.”
Tần Trì Dã bình tĩnh tự nhiên nhận phiếu ăn cất đi.
Trương Gia Kỳ trợn mắt há hốc mồm.
Vừa nãy Tần Trì Dã tìm Bùi Lĩnh nói chuyện, Trương Gia Kỳ bị bạn học trên sân bóng kéo lại hỏi Bùi Lĩnh là ai, căn bản không chú ý tới cuộc nói chuyện của hai người ngoài sân bóng, không biết mua nước thế mà còn dùng tiền của Tần Trì Dã.
“Anh Dã, phiếu cơm của anh hả?” Đầu óc Trương Gia Kỳ như chập mạch.
Tần Trì Dã liếc mắt nhìn Trương Gia Kỳ, ý bảo nói nhảm à.

Trương Gia Kỳ ngậm miệng, đúng là anh Dã.
Thật ra dùng phiếu cơm của anh Dã cũng không phải chuyện gì đặc biệt.

Anh Dã hào phóng, có đôi khi cậu ta quên mang phiếu ăn, đi nhà cũng không thành vấn đề tùy tiện cầm lấy quẹt.

Giống như hôm nay chơi bóng mệt mỏi, quẹt phiếu ăn của anh Dã mua nước cũng không có gì, đương nhiên là cậu ta chạy mua nước.
Mỗi một chuyện tách ra thì đều là chuyện hết sức bình thường gộp lại thì đều vô cùng kỳ quái.
Đầu tiên là anh Dã đáp ứng Bùi Lĩnh, đánh cậu ta đổi Bùi Lĩnh làm cổ động viên, lại thêm mua nước, còn có vừa rồi còn vặn nắp chai cho Bùi Lĩnh-
Kỳ lạ, quá kỳ lạ.
Mặc dù nói là cá cược nhưng không phải với ai anh Dã cũng chơi như vậy.
Trương Gia Kỳ đi theo phía sau lẩm bà lẩm bẩm, lúc này cậu ta còn không biết chuyện giữa trưa hôm qua lúc trò chơi kết thúc Bùi Lĩnh mở một tài khoản nữ.
Bùi Lĩnh trở lại ký túc xá, Chu Hiện không có, Hứa Văn Hàn thì đang học bài.

Cậu chưa từng thấy qua Hứa Văn Hàn ở ký túc xá mà không học tập.

Không tiện quấy rầy bạn bè, nhưng một người vô cùng nhàm chán, Bùi Lĩnh mang tai nghe bắt đầu lướt điện thoại.
Không bao lâu thì Chu Hiện quay về.

Còn chưa nhìn thấy bóng người mà âm thanh đã ồn ào đi trước: “Bùi Lĩnh, người anh em, vừa rồi có phải cậu đi đánh nhau trên sân bóng rổ không?” Lúc nói chuyện đã vọt tới mép giường Bùi Lĩnh.
“?” Bùi Lĩnh tháo một bên tai nghe, lộ ra vẻ mặt mờ mịt, “Tôi? Tôi làm sao?”
Chu Hiện thấy Bùi Lĩnh nguyên vẹn, di động còn đang mở One Piece, trước ánh mắt của Bùi Lĩnh, vò đầu, “Không có gì, cậu không bị đánh à? Tớ vừa nghe lớp 4 nói gì mà sân bóng, muốn đánh cậu.”
“Muốn đánh tôi á?” Bùi Lĩnh lên tinh thần, đặt điện thoại xuống, tháo tai nghe, rửa tai lắng nghe.
Không phải ngày mai mới có điểm thi à? Sao chưa gì lại muốn đánh mình rồi? Không đúng, nếu muốn đánh cậu thì cũng phải là bọn trong lớp, liên quan gì đến lớp 4?
Chu Hiện bị nét mặt “ai muốn đánh tôi nói cẩn thận một chút” của Bùi Lĩnh làm cho sợ tới mức có hơi lui lại nửa bước.

Không biết đây là cái tâm lý gì nữa, nhìn Bùi Lĩnh giống như rất chờ mong người khác đánh cậu ta vậy – chắc là không phải đâu nhỉ?
“Tớ vừa mới ăn ở căn tin xong thì tổ đội chơi game.

Nghe lớp 4 nói, nói cậu làm phiền ở sân bóng, muốn đánh cậu một trận, nếu không phải anh đại Tần che chờ cậu-” Chu Hiện tạm ngừng, “Cậu với anh đại quan hệ rất tốt à?”
Bùi Lĩnh cảm thấy vô nghĩa, “Tôi với Tần Trì Dã là bạn học, bàn trước bàn sau, bạn học bình thường.”
“À à.”
“Ai nói tôi ồn ào?” Bùi Lĩnh hỏi.
Chu Hiện: “Hình như là Lý Minh, Vương Tuyên Hạo, dù sao lớp 4 chơi bóng cũng là mấy đứa đó.

Cậu hỏi làm gì?”
“Không sao, hỏi một chút thôi.” Ngữ khí Bùi Lĩnh nhẹ nhàng, mở ra phần ghi chú, gõ vào Lý Minh, Vương Tuyên Hạo lớp 4 mắng mình, còn muốn đánh mình.
Chu Hiện nhìn thấy tất cả: …
Cậu mang thù không cần bằng phẳng như vậy đâu, tôi còn chưa đi mà.
“Bùi Lĩnh, hai đứa bọn nó to cao lắm, cậu không phải đối thủ đâu.

Dù sao cũng chưa đánh cậu thật, thôi bỏ qua đi.” Chu Hiện nhắc nhở.
“Tôi còn chưa nói là muốn đánh người nha?” Bùi Lĩnh thuận miệng nói: “Tôi lại không phải là Tần Trì Dã.”
Bức bình phong Tần Trì Dã lại bị hại.
Chu Hiện không xác định Bùi Lĩnh nói có bao nhiêu phần là thật, nhưng bây giờ cũng không có gì xảy ra nên cũng đành thôi.
Tiết tự học buổi tối, tất cả mọi người không có tâm trạng học bài.
Bùi Lĩnh vừa mới vào phòng học, cặp sách còn chưa buông, Từ Liễu ngồi cùng bàn đã hỏi trước: “Cậu đến rồi à?”
?
“Ngày mai là có điểm thi rồi, cậu căng thẳng không?” Ngay sau đó Từ Liễu lại hỏi.
Bùi Lĩnh không biết vì sao bạn ngồi cùng bàn của mình đột nhiên lại nhiệt tình như vậy.

Nhưng! Chủ đề này cũng không tẻ nhạt.

Bùi Lĩnh ngồi xuống, chậm rãi lấy sách ra, thành thật gật đầu, nói: “Căng thẳng chứ.

Hầy, lần này phát huy không phải rất tốt.”
Dùng xúc xắc điền bài thi thì phải là ông trời phát huy chứ liên quan gì đến cậu? Nhưng bây giờ Từ Liễu không có tâm trạng nói móc, cô khảy móng tay nói: “Lúc sáng tớ cảm thấy thi rất tốt.

Vừa nãy so một lượt đáp án, chết chắc rồi, hình như không phải đúng toàn bộ.”
“Cậu so với ai?” Bùi Lĩnh tò mò.
Từ Liễu nói tên mấy bạn học giỏi trong lớp, có chút lo lắng, không có tâm trạng đọc sách.
“Đều đã thi xong rồi, đừng suy nghĩ nữa.

Nếu lần này thi không tốt lần sau cố gắng là được.”

Từ Liễu: “Dù sao cậu cũng như vậy rồi, thôi quên đi, nói cậu cũng không hiểu.” Xoay người đi bàn trước tìm người khác.
Bùi Lĩnh: …Nói chuyện không hiểu.
“Hầy.” Bùi Lĩnh thở dài.
Tần Trì Dã và Trương Gia Kỳ vào từ cửa sau vừa vặn nghe được Bùi Lĩnh thở dài.

Trương Gia Kỳ giơ móng vuốt chọc lưng Bùi Lĩnh, “Làm sao vậy? Ai bắt nạt cậu?”
“Ngày mai có kết quả thi rồi…” Vui vẻ làm sao.
Trương Gia Kỳ hiểu lầm.

“À, cái này à.

Đừng sợ, không sao đâu, anh trai – tôi, tôi tôi nói là, tôi có kinh nghiệm rồi, cậu có kém cũng còn có tôi mà, dù sao cũng không thể kém hơn tôi được chứ đúng không?”
“Hẳn là không đến mức đó.” Bùi Lĩnh bảo trì khiêm tốn.
Tần Trì Dã kéo ghế ra ngồi xuống, mắt nhìn Bùi Lĩnh.

Một đôi mắt đen bóng, cất giấu xảo quyệt, nhưng không hề có khổ sở.
Không biết lại định làm cái quỷ gì.
Ngày hôm sau Tần Trì Dã đã biết Bùi Lĩnh làm cái quỷ gì.
Tiết đọc bài buổi sáng, bầu không khí trong lớp vô cùng căng thẳng, trong căng thẳng còn có sợ hãi, trong sợ hãi còn có chờ mong, trong chờ mong-
Cấm búp bê Matryoshka.
Cuối cùng cũng vượt qua tiết đọc Tiếng Anh buổi sáng, chào đón tiết Toán đầu tiên.

Chủ nhiệm lớp Triệu Ngọc bước vào, cầm trong tay xấp bài thi Toán đặt lên bàn giáo viên.
Cả lớp yên lặng.
“Đã có điểm.” Triệu Ngọc mở miệng, quét một vòng cả lớp, “Lần kiểm tra này, trong lớp có một bạn làm cô vô cùng kinh ngạc-“
Dưới lớp có người xì xào bàn tán, ai cũng biết ý chủ nhiệm là gì.

Lớp 2 có một vị thần tiên được điểm tối đa môn Toán.
“Cũng có người không phải vô cùng muốn thi, nộp giấy trắng.” Triệu Ngọc nói xong những lời này thì ánh mắt rơi vào bàn cuối.
Trong lớp lập tức biết đây là đang điểm danh phía sau, không cần đoán cũng biết nộp giấy trắng là Tần Trì Dã.

Từ Liễu thấp thỏm, không dám đối diện với ánh mắt của chủ nhiệm lớp.

Chắc là không phải nói mình đâu, mình thi vẫn được mà.

Nếu mà kém chắc là đang nói Trương Gia Kỳ và Bùi Lĩnh đúng không?
Hai người này đều là đổ xúc xắc.
“Được rồi.

Tô Hạ phát bài đi.” Triệu Ngọc lấy một xấp nhỏ bài thi ra để riêng, còn lại giao cho Tô Hạ, “Trong tay cô là top 10 môn Toán lớp chúng ta, một lúc nữa đọc điểm số, còn lại sẽ không đọc.”
“Chờ đến khi có đủ điểm đến buổi chiều sẽ sắp xếp chỗ ngồi lại lần nữa.

Top 10 sẽ được chọn trước.”
Các bạn học đều đã sớm biết tin này, ai ai cũng hâm mộ, bàn tán xôn xao, muốn đổi bàn cùng bàn cũng không đổi được.
Từ Liễu thì nhất định phải đổi, dù không phải mười hạng đầu cũng muốn đổi.

Dù sao Từ Liễu cũng không muốn ngồi với Bùi Lĩnh, quá ảnh hướng việc học tập của cô.
Tô Hạ cầm bài thi lần lượt phát ra.

Bạn học nhận được bài thi có người không quan tâm, cũng có người không cam lòng, biết top 10 chắc chắn không có mình.

Tô Hạ rất khẩn trương.

Nhìn bài thi trong tay càng lúc càng ít, vừa phát cậu ta thầm hi vọng đừng có mình đừng có mình.
Còn lại mấy bài.
Tô Hạ đi về phía cuối cùng, “Trương Gia Kỳ, của cậu này, Tần Trì Dã.” Quay người đến bàn thứ hai từ dưới đếm lên, trong tay Tô Hạ còn dư một bài.
Từ Liễu sửng sốt, cô thi được top 10 Toán của lớp rồi sao?!!!
“Từ Liễu, của cậu này.” Tô Hạ đưa tờ bài thi cuối cùng cho Từ Liễu.
Nụ cười trên mặt Từ Liễu đông cứng, trong lúc nhất thời đầu óc choáng váng.

Cô cầm lấy bài thi của mình xem kỹ.

Chữ Từ Liễu thật to trên giấy là tên cô, là do cô viết, nội dung bài thi cũng là của cô.

Đây là bài thi của cô.
Tại sao lại như vậy?
Tại sao không phải là Bùi Lĩnh?
Bài thi của Bùi Lĩnh đâu?
Có phải còn chưa phát xong không? Cô Triệu để lọt đúng không?
Từ Liễu mờ mịt nhìn Bùi Lĩnh, “Bài thi của cậu đâu?”
“Chắc là ở trên.” Bùi Lĩnh khiêm tốn trả lời.

Bạn ngồi cùng bạn của cậu không chịu nổi kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ, không thể biểu diễn kỹ nữ không vui chút nào.
Từ Liễu cầm bài thi của mình, thật ra cũng không tệ lắm.

Tối đa 150 điểm, cô được 92, so với thành tích môn Toán trước kia đã khá hơn nhiều, có tiến bộ.

Nhưng tưởng tượng Bùi Lĩnh dựa vào đổ xúc sắc có thể tiến vào top 10, quả thật không tin được.
“Bây giờ là top 10, cô gọi tên ai người đó lên lấy bài.” Triệu Ngọc bắt đầu đọc, gọi tên sẽ kèm theo điểm, “Lưu Mẫn, 107.

Lý Đình 110…”
Trương Gia Kỳ vịn mép bài thò nửa người lên bàn trên.
“Tổ tông ơi, cậu đổ xúc sắc vào được top 10, vận may nghịch thiên gì vậy nè!!!”
“Phục cậu luôn.” Giọng điệu đầy sự ngưỡng mộ và ghen tin với sự may mắn của anh em mình.

Tại sao cậu ta cũng lắc mà chỉ được 45 điểm?
Bùi Lĩnh: …!Kỹ nữ trước mặt Trương Gia Kỳ không hề có cảm giác thành tựu!
Người này thật sự nghĩ cậu đổ xúc sắc được vào top 10?
“Yên lặng.” Triệu Ngọc duy trì trật tự, tiếp tục: “Tô Hạ, 130, rất tốt, tiếp tục phát huy.” Còn một bài thi cuối cùng.
Toàn lớp châu đầu ghé tai, căn bản không khống chế nổi lòng hiếu kỳ.
“Ai vậy?”
“Là ai? Ai còn chưa cầm bài thi?”
“Ai được điểm tối đa vậy?”
Từ Liễu nghiêng đầu nhìn thấy mặt bàn trống trơn của bạn ngồi cùng bàn, hốt hoảng nuốt một ngụm nước bọt, cũng không dám trả lời người chưa cầm bài thi là bạn ngồi cùng bàn của mình.
Làm sao có thể?
Bùi Lĩnh thảy xúc xắc, cô tận mắt nhìn thấy mà.
“Bài cuối cùng, hạng nhất môn Toán lớp chúng ta, điểm tối đa.” Nét mặt Triệu Ngọc hơi xúc động, nhưng càng nhiều hơn là vui mừng, “Bùi Lĩnh, 150 điểm, lên nhận bài về đi em.”
“Mẹ nó!!!”
Trương Gia Kỳ kêu to nhất, gần như là buột miệng thốt ra.
Triệu Ngọc trừng mắt nhìn Trương Gia Kỳ mới kiềm chế lại, vỗ tay hải cẩu bốp bốp bốp bốp, “Má nó trâu bò.

Người anh em, cậu thảy xúc xắc được điểm tối đa? Tí nữa nhớ đi mua vé số.”
“Trương Gia Kỳ em còn muốn làm gì?” Triệu Ngọc đập bàn.

Trước mặt giáo viên dám bảo đi mua vé số?
“Không có gì, vừa rồi em giỡn mà cô.” Trương Gia Kỳ héo hon về chỗ ngồi.
Bùi Lĩnh ngồi ở bàn hai đếm ngược, đi ra lấy bài thi từ lối đi nhỏ, trải qua ánh mắt chăm chú của cả lớp, thong dong, bình tĩnh, phong thái học thần.
Rất tuyệt.
“Hỏi em thi thế nào, em nói làm không tốt lắm? Có phải muốn đùa cô không?”
Bùi Lĩnh khiêm tốn nói: “Đâu có đâu cô.

Lúc đó em viết nhanh quá, khúc cuối có hơi ngoáy một chút.” Cậu lật bài thi xem lại bài cuối, biểu tình khuôn mặt “không có cách nói láo”, nói: “Lúc đó em không chú ý, bây giờ nhìn lại chữ viết vẫn khá là xinh đẹp.”
Triệu Ngọc: …
“Đi xuống đi.”
Bùi Lĩnh cầm bài thi trờ về chỗ ngồi.

Từ Liễu liếc mắt, xác nhận là tối đa, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
Thời gian còn lại, giáo viên sửa đề thi thế nhưng cả lớp không có mấy người nghe vào.

Tâm tình của Tô Hạ bàn trước vô cùng phức tạp, còn có chút sợ hãi.

Rốt cuộc là chỗ nào xảy ra vấn đề? Vì sao mọi chuyện phát sinh không giống đời trước?
Bùi Lĩnh rõ ràng kiểm tra không tốt, vì sao lại lấy hạng nhất?
Nếu không giống như trong trí nhớ của cậu ta vậy những…
Tô Hạ hoảng sợ nguyên cả một tiết, trong đầu rối bời, không nhịn được mà phơi hết lên mặt.

Sau khi tan học, bạn ngồi cùng bàn nói: “Hạ Hạ sao cậu không vui? Cậu thi tốt mà, 130 lận, hâm mộ quá.”
“Không sao, tớ có tính là gì, Bùi Lĩnh còn được tối đa mà.” Tô Hạ không muốn tìm cớ, trả lời hời hợt.
Bạn cùng bàn cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được.

“Không nghĩ tới Bùi Lĩnh có thể thi được tối a.

Chẳng phải cậu ta đi học không nghe giảng à?” Nhìn thấy sắc mặt Hạ Hạ không tốt, vội vàng an ủi, “Không sao đâu, mới một môn toán thôi mà, hơn nữa lần thi này rất đơn giản.”
Đúng vậy, chỉ mới một môn thôi.

Ánh mắt Tô Hạ sáng lên, nói không chừng điểm các môn khác của Bùi Lĩnh không tốt sẽ kéo điểm tổng xuống.
Trong lớp hò hét ầm ĩ, mọi người đều vây xung quanh người được điểm nối đa.
“Mẹ nó đúng là tối đa.”
“Bùi Lĩnh lợi hại, cậu làm cách nào thế?”
“Đúng vậy, lợi hại thật đấy.

Bình thường cậu học thế nào?”
Cuối cùng cũng tới bước này!!!
Bùi Lĩnh phấn khởi gác chân dưới gầm bàn, giả vờ xua tay, nói: “Còn tạm được.

Lần này đề Toán là kiến thức cơ bản không có gì khó cả.

Tôi cũng không có phương pháp học tập gì đặc biệt, nghe giảng một chút là được rồi.”
Bạn học vây xem đang muốn thỉnh giáo phương pháp học tập: …
Bọn họ quên mất, trước đó Bùi Lĩnh ngủ trong tiết Toán còn bị chủ nhiệm lớp gọi vào văn phòng phê bình.
Tần Trì Dã ngồi hàng sau nghe âm thanh nhốn nháo ồn ào, cơ thể dựa vào lưng ghế, theo quán tính dựng ở trên tường.

Đôi chân thon dài buông lỏng, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể nhìn thấy được chân của Bùi Lĩnh đang lắc lư trước mặt.
Cao hứng quá nhỉ.
Làm ra vẻ!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN