“Trường học của mọi người có hoạt động gì sao?” Nữ streamer hỏi.
Bùi Lĩnh: “Không phải, cha em nghĩ em đang phải chịu nhiều áp lực nên mời các bạn cùng lớp đến nhà chơi.”
Các bạn nữ cùng lớp nghe xong tự nhiên nhớ tới chuyện Tống Minh Minh.
Tuần trước Bùi Lĩnh chịu rất nhiều áp lực, thậm chí còn gặp chuyện xấu hổ.
Có mấy người muốn nói lại thôi, Bùi Lĩnh nhìn ra được, nói: “Chuyện này còn không phải vì chuẩn bị có thành tích thi tháng sao? Đến lúc đó muốn chơi cũng không được.”
“Lần trước cậu thi lợi hại như vậy, lần này chắc cũng không kém đâu.”
“Đúng đấy, đúng đấy.”
“Tớ thì thảm rồi.
Nếu lần này kết quả thi tháng của tớ không đạt yêu cầu, cha mẹ tớ nói sẽ mời gia sư, không được ở trường nữa.”
“Tan học về nhà còn phải học nữa sao? Đây cũng quá-“
Chủ đề câu chuyện tự nhiên chuyển hướng.
Mọi người lại bắt đầu thảo luận về kết quả của kỳ thi tháng, trọng tâm vẫn là Bùi Lĩnh.
Bùi Lĩnh làm động tác “đừng nhìn tôi” rồi nói, “Lần này tôi cũng không chắc lắm, hình như còn có chút phát huy thất thường.”
“Mới là lần đầu thôi, không sao đâu.” Một bạn nữ an ủi.
Nữ streamer cũng nói: “Mấy em còn nhỏ, chỉ là một lần thi tháng mà thôi, lần sau cố gắng là được.” vừa vặn điện thoại của cô cũng vang lên, là người tới đón cô đã đến cho nên nữ streamer vẫy tay với đám Bùi Lĩnh, “Chị đi trước nhé, tạm biệt.
Mấy em cố lên!”
Mấy người còn lại nói chuyện trên trời dưới đất, một lúc sau đoàn người còn lại cũng đã đến.
Lần này có sáu bạn học nam.
Mọi người đã hẹn trước cho nên vừa thấy bóng dáng các bạn nữ trên xe đã vẫy tay ra hiệu.
Hai bên gặp nhau vô cùng vui vẻ, trên tay một bạn nam còn xách theo một giỏ trái cây.
“Sao mấy cậu lại mang quà đến?” Hoàng Đồng Huyên ngạc nhiên.
Lớp trưởng nói: “Là Tô Hạ đề nghị đó.
Cậu ấy nói chúng ta đi tay không đến nhà Bùi Lĩnh chơi cũng không tốt lắm nên bọn tớ bàn nhau mua một giỏ trái cây.”
“Chúng tớ không mang gì hết, chết chắc rồi.” Bạn học nữ cảm thấy bị thua kém.
Bùi Lĩnh cầm lấy giỏ trái cây nói: “Cảm ơn cậu.” sau đó nói với các bạn không mang quà: “Mời mọi người đến nhà tôi chơi, đã nói là không cần mang gì rồi.
Mọi người chơi vui vẻ là cha tôi đã vui lắm rồi.”
Lớp trưởng đếm người thấy còn thiếu một vài người so với tối qua.
Lúc hỏi thăm trong nhóm, có hai người hôm nay có việc đột xuất không đến được, còn một người đang trên đường đến.
Mọi người ngồi trên xe nói chuyện, Bùi Lĩnh tháo giỏ trái cây ra rồi hỏi những người khác có ăn không.
Tô Hạ khách khí xua tay từ chối nhưng mắt vẫn dừng ở giỏ trái cây đã tháo ra kia thêm vài giây.
Bùi Lĩnh thấy vậy đưa giỏ trái cây ra trước mặt Tô Hạ, “Cậu thích ăn gì thì lựa đi.”
“Được, cảm ơn cậu.” Tô Hạ cầm lấy một quả chuối.
Thật ra cậu ta không muốn ăn gì cả.
Giỏ trái cây này là giỏ trái cây cao cấp, sáu người bọn họ hùn tiền cùng mua, chủ yếu là muốn lát nữa tới nhà họ Bùi có thể tăng độ thiện cảm trước mặt cha mẹ Bùi Lĩnh.
Không ngờ Bùi Lĩnh lại tháo dỡ sạch sẽ ngay trên xe.
Bạn học cuối cùng cũng đến, Bùi Lĩnh nói với bác tài xế, “Có thể đi rồi ạ.”
“Vâng, thưa cậu chủ.”
Xe lập tức khởi động.
Các bạn học xung quanh sửng sốt vì cái xưng hô này, mặt mũi ai nấy vô cùng đặc sắc.
Bùi Lĩnh tỏ vẻ bất lực, nói: “Mấy cậu muốn cười thì cứ cười đi, tôi cũng từng kháng nghị rồi nhưng mà-“
Rồi cậu làm biểu tình mèo con nhún vai bất đắc dĩ.
Mọi người lập tức bật cười.
Bầu không khí vô cùng thoải mái sôi nổi.
Bởi vì Bùi Lĩnh đã tự nói đùa cho nên mọi người cũng nhao nhao phát biểu về cái xưng hô này: “Trước kia tớ nghe nói lúc Bùi Lĩnh học lớp 10 đã có biệt hiệu là Bùi thiếu.”
“Không ngờ lại là thật.”
“Cậu chủ ha ha ha ha ha.”
Hoàng Đồng Huyên cũng đã nghe bạn thân Từ Điềm Điềm nói qua.
Lúc đó Từ Điềm Điềm còn phàn nàn, nói Bùi Lĩnh ỷ thế hϊếp người, bạn trai Tống Minh Minh của cô cứ gọi Bùi Lĩnh là Bùi thiếu, nếu không gọi thì Bùi Lĩnh sẽ tức giận quát tháo om sòm.
Bây giờ mới thấy, hình như không giống những gì Tống Minh Minh kể cho lắm.
“Cha mẹ tôi ly dị khi tôi còn bé.
Lúc tôi lên cấp Hai, cha tôi và dì kết hôn.
Khi đó tôi đang thời kì nổi loạn, bắt người trong nhà phải gọi là cậu chủ.” Bùi Lĩnh nói đến đây thì đưa tay ôm mặt giống như đang xấu hổ, “Để-xác lập địa vị.”
Trong lòng Hoàng Đồng Huynh không ngừng hét a a a a, Bùi Lĩnh đáng yêu quá.
Những người khác cũng vậy.
Ban đầu họ còn chế giễu xưng hô Bùi thiếu này nhưng bây giờ lại nghĩ hình như cũng có chút đáng yêu.
Ai mà không có thời kì nổi loạn chứ.
Có bạn nam còn an ủi Bùi Lĩnh, tự động vạch trần những chuyện ngu ngốc năm cấp Hai mà mình đã làm qua.
Bầu không khí trên xe vô cùng sôi nổi, tiếng vỗ tay cười đùa vang lên không ngớt.
Trước khi đến ai nấy đều lo lắng sẽ lúng túng xấu hổ nhưng không ngờ lại vui vẻ thế này.
Dọc đường đi mọi người thi nhau chụp ảnh đăng vào nhóm lớp để những ai không đi tha hồ mà tiếc nuối.
Còn chưa tới nơi mà không khí giống như đã mở tiệc rồi.
Hoa viên Khoa Hải được chia làm sáu khu, mỗi khu đều rất lớn.
Gia đình Bùi Lĩnh ở khu Một, cũng là khu được xây dựng sớm nhất, tốt nhất, giá trị nhất không thể chê vào đâu được.
Đến cửa chính, đoàn người lại bắt gặp nữ streamer vừa nãy.
Đối phương và bạn của cô hình như đang tranh cãi với bảo vệ.
“Xin chào, biển số xe này của ngài chưa được đăng ký không thể chạy vào.”
“Sao lại không thể vào? Nhà bạn tôi đúng là ở Khoa Hải, không sai được.” Người bạn của nữ streamer có hơi xấu hổ cứng rắn nói.
Chương trình phát sóng trực tiếp của nữ streamer vẫn đang phát.
Cô do dự không biết có nên tắt đi không nhưng độ nổi tiếng đang dần tăng cao, bão bình luận cũng rất nhiều.
Cô suy nghĩ một chút quyết định không đóng, chỉ là nói với bạn mình: “Nếu không cậu xác nhận lại với bạn cậu một chút.”
Bởi vì đây cũng không phải là bạn của cô mà là một người bạn của bạn thân của cô.
Bạn thân cô nói là có quen người ở Khoa Hải, hiện tại xem ra người có nhà cũng không phải vị này, mà là bạn của người này-mối quan hệ không biết lượn quanh mấy vòng.
Người con trai có hơi tức giận, nói: “Tôi nói có là có, cô không tin tôi à?”
“Không phải, ý của tôi là cậu xác nhận lại một chút thông tin cụ thể đi.” Nữ streamer vẫn rất tốt bụng nhắc nhở.
Do xe phía trước chắn ngang đường nên chiếc xe điện bấm còi báo hiệu.
Người con trai kia quay lại thấy đó là một cái xe điện thì mắng lời thô tục.
Xe thể thao của hắn còn chưa vào được, xe điện kia muốn làm cái gì.
Mà nữ streamer kia cũng nhận ra, ra hiệu xin lỗi nói: “Nếu không thì chúng ta để bọn họ đi trước đi.”
“Bọn họ vào làm gì.”
Bảo vệ nhận ra chủ nhân của chiếc xe điện lập tức chạy lại, lễ phép nói: “Chào buổi sáng, ngài Tiểu Bùi.
Để tôi mở cửa phía bên này, xin ngài chờ một lát.”
“Được, cảm ơn anh.”
Xe điện của Bùi Lĩnh tiến vào bằng một cửa khác.
Người bạn của nữ streamer tận mắt thấy xe điện được vào, có chút tức giận, “Cái xe nát của bọn họ có thể vào sao tôi lại không được vào? Có phải anh-“
“Thật xin lỗi, vừa mới tiến vào là chủ nhân của tiểu khu chúng tôi.
Biển số xe của ngài thật sự không có đăng kí cho nên không có cách nào đi vào.
Nếu ngài còn ở đây dây dưa, chúng tôi sẽ lập tức báo cảnh sát.” Bảo vệ nói vô cùng thỏa đáng.
Nữ streamer cũng cảm thấy nóng mặt, hòa giải nói để bọn tôi xác nhận lại thông tin.
Cô nhìn giao diện phòng phát sóng, bão bình luận đang nổ tung.
[Xác nhận không phải là diễn viên.]
[Cậu chủ nhỏ, tôi cũng muốn khóc trên xe điện]
[Có mắt không thấy Thái Sơn, tui sai rồi, vừa rồi tui không nên nói streamer thuê diễn viên]
[Tận mắt chứng kiến, còn vô cùng kịch tích, trâu bò thật]
[Vừa mới đi tra một chút, xe điện là tài sản của khu Một.
Khoa Hải phân khu nhưng cổng lớn lại không đánh đấu, khắc nghiệt quá]
[Khu sớm nhất của Khoa Hải mới là số một, mấy khu về sau đều không là gì]
[Cậu chủ nhỏ ngồi xe điện, ai chơi thì chơi còn mình thì không lái siêu xe ha ha haha]
Nữ streamer nhìn thấy khu Một mới phản ứng lại hỏi: “Ở đây có phải là khu Một không?”
“Đúng vậy.” Bảo vệ gật đầu.
Bảo vệ khu Một được huấn luyện bài bản, lương cao, đẹp trai, cao ráo.
Người bạn kia cũng ý thức được bọn họ tìm nhầm, trở về đi đến khu Sáu.
Chỉ là tuyệt đối không ngờ rằng một đứa nhỏ như vậy, nhìn còn chưa trưởng thành đã có nhà ở khu Một..
–
“Đậu móa!”
“Đậu moá!”
“Đậu móa móa!!”
Xe điện lái vào cửa chính của nhà họ Bùi, bạn học trên xe phát ra âm thanh cảm thán.
Biết Khoa Hải là một chuyện nhưng thật sự đứng ở nơi này mới biết khác biệt như thế nào.
Gia cảnh của học sinh Anh Hoa nói chung là nhà giàu có tiền nhưng vẫn có một bức tường ngăn cách giữa người giàu và người siêu giàu.
Trong mỗi lớp có thể có khoảng vài chục gia đình điều hành công ty, hàng chục phụ huynh là giám đốc điều hành cấp cao và hàng chục phụ huynh là tầng lớp trung lưu.
Nhưng người giàu thật sự thì đếm cả lớp chỉ có một hai ba người, càng đừng nói đến Bùi Hồng Hào còn cực kỳ phô trương.
Vô cùng sốc.
Tô Hạ liếm đôi môi khô khốc.
Cậu ta đã sống hai kiếp, lần đầu tiên đặt chân đến địa bàn của một người giàu có như vậy tay chân có chút luống cuống.
Những bạn học khác cũng không khác nhiều lắm.
Ở trên xe ai nấy nhìn nhà Bùi Lĩnh, có tượng khắc có suối phun, chỗ nướng thịt đã chuẩn bị xong.
Bãi cỏ xanh, lều hóng mát, bàn ăn, khu vực nghỉ ngơi, còn có cả lều vải.
“Cha mẹ ơi, nhà cậu cũng quá lớn rồi đó.”
Bùi Lĩnh: “Cha tôi khá là thích khoe khoang.”
“Cậu nói như vậy cha cậu sẽ không giận đấy chứ?”
“Không sao, bởi vì tôi cũng thích khoe khoang, Bùi thiếu mà.” Bùi Lĩnh cười nói.
Mọi người còn đang sốc vì biệt thự nhà họ Bùi lại vì hai câu đơn giản của Bùi Lĩnh mà lập tức sôi nổi trở lại, ha ha ha cười nói: “Bùi thiếu khoe khoang, không tầm thường chút nào!”
“Cười chết tớ, trước kia tớ còn cảm thấy cậu còn rất lạnh lùng nữa chứ.”
Bùi Lĩnh cảm thấy có chút tiếc hận, vô cùng chân thành nói: “Tôi vốn là muốn lạnh lùng.” Làm sao-thôi quên đi, không nhắc đến cũng được.
“Anh hai ơi!!!”
Tiểu Bồi Tiền đã chờ thật lâu, nhìn thấy anh trai và bạn bè của anh trai tới rồi vô cùng cao hứng mở cửa tàu hòa chạy ra.
Trên tàu hòa còn trang trí thêm mấy cái khinh khí cầu.
Hôm qua Lý Văn Lệ đi dạo phố, ra cửa hàng tiêu tiền thuận tay mua quà cho con trai.
“Em trai của tôi, Bùi Tiềm.”
“Trời ơi em cậu đáng yêu quá.”
“Trước kia tớ nghe nói, mỗi thứ Sáu tan học em cậu lại tới đón cậu.”
Lúc mọi người ngồi trên xe điện, vì Bùi Lĩnh nói về việc thiết lập lại địa vị gia đình ai nấy đều nghĩ đến ân oán của nhà giàu, nói chuyện cũng chú ý một chút.
Nhưng không ngờ rằng quan hệ một nhà người ta vẫn rất tốt.
Em trai Bùi Lĩnh thì vô cùng dính Bùi Lĩnh, Bùi Lĩnh cũng vô cùng thân thiết với em trai.
“Đi thôi, vào trong rồi nói chuyện.”
Bùi Lĩnh nói với các bạn, còn Tiểu Bồi Tiền lái tàu hỏa nói với mọi người, “Em còn có rất nhiều xe xe, có thể cho mọi người mượn chơi nha ~”
Lý Văn Lệ và Bùi Hồng Hào đã đứng chờ ở cửa từ sớm.
Mọi người nhao nhao chào hỏi giới thiệu lẫn nhau, Bùi Hồng Hào vô cùng hào sảng nói: “Đều là bạn cùng lớp của Bùi Lĩnh cả, mấy đứa cứ chơi thỏa thích nhé.
Cần thì thì nói chú, đừng khách khí.”
Mọi người rối rít nói được ạ.
Bùi Hồng Hào nhìn một vòng, có hơi không thoải mái, nói: “bạn học họ Tần kia sao không đến?”
“Bạn học họ Tần nào ạ?” Bùi Lĩnh biết rõ còn cố hỏi trêu chọc cha mình.
Bùi Hồng Hào: …
Đối với con trai mình ông cũng đành bó tay.
“Thì cái thằng mà vừa gặp hôm thứ Sáu, cái thằng mà trông cũng đẹp trai đấy.”
Bùi Lĩnh im lặng nhìn cha mình.
Trái tim Bùi Hồng Hào đông cứng, chỉ có thể đổi giọng nói: “Cũng tạm được, cũng đẹp trai bình thường thôi, không so được với cha của con.”
“Đây là chuyện đương nhiên.” Bùi Lĩnh cho cha mình chút mặt mũi.
Lúc này Bùi Hồng Hào mới như mở cờ trong bụng, cũng không so đo nữa, cái thằng họ Tần kia có là gì đâu chứ.
“Cậu ấy đang trên đường đến, nói là đang mua hoa hồng gì đấy-“
Bùi Hồng Hào lập tức trợn mắt, “Còn mua hoa hồng?”
“Là mua trà nhài, nói là muốn đưa cho dì dưỡng nhan.” Bùi Lĩnh cười tươi khoe hàm răng trắng, giống như hai anh em tốt đụng vai cha mình, “Cha đừng biểu hiện rõ ràng như vậy, bọn con còn chưa có thành đâu.
Cha cứ vậy con xấu hổ lắm.”
Bùi Hồng Hào, “…Truyện cười vừa rồi là con đang huấn luyện cha mình đấy hả.”
Rồi miễn cưỡng trả lời, “Cha biết rồi.”
Tiểu Lĩnh nhà ông tốt như vậy, họ Tần kia bị cái gì sao không có mắt nhìn và quyết đoán gì hết.
Không được.