Cậu Ấy Đang Lén Lút Học Tập - Chương 55: Chương 55
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
28


Cậu Ấy Đang Lén Lút Học Tập


Chương 55: Chương 55


“Mấy đứa cứ chơi vui vẻ nhé, cần gì cứ nói, đừng khách sáo.” Bùi Hồng Hào nói.
Mọi người đương nhiên nói được ạ.

Lần này tới nhà Bùi Lĩnh chơi mà bây giờ càng thấy giống tiệc nướng cắm trại ngoài trời hơn, vô cùng dễ chịu.

Thời tiết giữa tháng 10 vô cùng mát mẻ, gió nhẹ, ánh nắng ấp ấp rất phù hợp để vui chơi bên ngoài.
Mọi người càng thêm thỏa thích, thoải mái hơn.
Tiểu Bồi Tiền cũng lái hết mấy chiếc xe nhỏ của mình ra đây.

Nhóc không sợ người lạ, bộ dáng đáng yêu ngoan ngoãn, tròn tròn bụ bẫm cho nên rất được các bạn nữ trong lớp yêu thích.

Ai nấy cũng đều muốn chụp ảnh chung với Tiểu Bồi Tiền.
“Chị chụp chụp với em được không em trai?”
Tiểu Bồi Tiền lấy ngón tay chọc chọc vào má mình, “Em là em trai của anh hai~”
“Em đúng là em ruột anh trai em mà.” Bạn nữ cười tủm tỉm, “Đều đẹp trai giống nhau.”
Tiểu Bồi Tiền gật gật đầu, vui vẻ dứt khoát nói, “Được nha chị gái xinh đẹp.”
Các bạn nữ khác đã học xong “mật khẩu qua cửa” để được chụp ảnh chung với em trai.

Chỉ cần khen Bùi Lĩnh hoặc là nói hai anh em giống nhau là em trai sẽ rất vui vẻ, lúc chụp ảnh cười vô cùng xán lạn lại còn tự chia sẻ đồ chơi của mình.
“Em còn nhiều đồ chơi lắm, để em đi lấy choa~” Tiểu Bồi Tiền ngồi lên tàu hỏa, quay đầu nói: “Chị gái giúp em treo cái mông của xe xe lên được không?”
Đây là đang nói toa thứ hai của tàu hỏa.
“Để chị để chị.” Mấy người Hoàng Đồng Huyên chen lấn tranh nhau giúp Tiểu Bồi Tiền.

Nhìn chú gấu con lái xe rời đi, mấy cô gái cảm thán, “Em trai của Bùi Lĩnh đáng yêu quá à.”
“Đúng đó đúng đó, dễ thương quá trời làm tớ cũng muốn có em trai.” Một cô gái phát biểu.
“Tuyệt đối đừng!!! Không phải em trai nào cũng đáng yêu giống như em trai Bùi Lĩnh đâu!!” Một bạn nam có em trai nhưng không phải vô cùng đáng yêu phát biểu.
Mọi người líu ríu trò chuyện.

Lúc trước đầu bếp trong nhà muốn nướng thịt giúp nhưng Bùi Lĩnh nói không cần.

Nhiều người nhiều chuyện tìm chút việc để hoạt động nếu không chỉ ngóc mỏ chờ ăn thì không có gì thú vị.

Thế là bây giờ thành ra mọi người tự động nướng thịt.
Thịt đã được ướp sẵn gia vị, còn có hải sản đã rửa sạch sẽ.

Đồ chấm cũng đã được đầu bếp chuẩn bị xong xuôi.

Các bạn học mang găng tay xâu thịt giống như chơi đồ hàng vô cùng đắc ý.

Lò nướng đã có sẵn, đặt thịt lên không bao lâu mùi thơm đã xộc lên, không khí khắp nơi đều là mùi thịt.
Có thể là do nhiều người ăn nên cái gì cũng ngon.
“Thơm quá thơm quá, cho tớ cái cánh gà đi.”
“Để mực cho tôi.”
“Ui thịt bò mềm quá ngon quá.”
“Mày nướng cháy hết rồi kìa, để tao.”

Thi nhau trổ tài nghệ.
Tô Hạ nói chuyện với người khác, trong tay cầm một xiên thịt nướng, bên cạnh là bàn bánh ngọt.

Cậu ta nhìn cuộc sống như vậy không khỏi lộ ra vẻ ghen tị.

Cậu ta nhìn Bùi Lĩnh trong đám đông.

Bùi Lĩnh chưa từng có phút nào cố ý trò chuyện lấy lòng ai.

Rõ ràng vô cùng nhàn hạ, ngẫu nhiên lại nói một câu nhưng Bùi Lĩnh lại có khả năng khiến mọi người cảm thấy thoải mái.
Giống như lúc ở trên xe điện vậy.
Khả năng này…
Nếu nhà cậu ta giàu cũng có thể làm được.

Tô Hạ nhìn Bùi Lĩnh đúng lúc Bùi Lĩnh quét mắt qua, cậu ta hoảng hốt cúi đầu xuống.
“Tô Hạ, cậu muốn ăn gì không?” Bùi Lĩnh nhận ra có một đôi mắt vẫn luôn nhìn mình, lúc quay đầu phát hiện là Tô Hạ.

Đây chính là nhân vật chính của thế giới này, đương nhiên phải đối xử tốt với nhân vật chính rồi!
Tô Hạ a một tiếng, trong lúc bối rối tìm được cớ, ra vẻ xấu hổ nói: “Tớ muốn đi vệ sinh.”
“Trong phòng khách, lầu một có toilet.” Mặc dù là nhân vật chính nhưng đi vệ sinh sẽ không cần cậu đi theo đâu đúng không.

Bùi Lĩnh thật sự là lười nhúc nhích, cộng thêm đợt cánh gà tiếp theo chuẩn bị ra lò cho nên nháy mắt ra dấu với Tiểu Bồi Tiền.

“Hiểu không?”
Tiểu Bồi Tiền gật gật đầu rồi ngửa cổ lộ ra khuôn mặt múp míp, “Cưa cưa, có đáng yêu không nha?”
“Đáng yêu, em không làm nũng càng đáng yêu.

Để yên như vậy lấy hai cái cánh gà cho anh, xông lên!” Bùi Lĩnh cổ vũ em trai.
Tiểu Bồi Tiền nhận được mệnh lệnh, nắm chặt tay, “Xông nha~” rồi lon ton chạy tới chỗ nướng thịt lãm nũng.
Chỗ nướng thịt.
“Em trai tới rồi hả? Em trai nghiêng đầu dễ thương quá à.”
“Em có muốn ăn cánh gà hông? Hay là muốn thịt thịt nè? Lấy lạp xưởng luôn nha?”
“Mấy cậu làm gì đột nhiên õng eo vậy, có thấy ghê tởm không hả?” Có bạn nam cảm thán.
Tiểu Bồi Tiền tròn mặt, “Anh trai lớn, anh không thể nói như vậy với chị gái xinh đẹp được nha!”
“Có nghe thấy chưa hả? Lớn như vậy rồi mà còn không thông minh bằng tiểu Tiền Tiền.”
“Cậu như vậy xứng đáng độc thân cả đời.”
Bạn nam vừa nói: “Đừng có mà kéo nhau công kích cá nhân.” Vừa hung hăng đưa cánh gà đã nướng chín cho em trai, “Cầm đi, coi chừng phỏng.”
“Em đừng chạy, coi chừng té đấy nhé.” Bạn nữ nói.
“Em biết rồi, cảm ơn anh trai cảm ơn chị gái.” Tiểu Bồi Tiền nói ngọt, nói xong đi hiến vật quý cho anh trai mình ăn.

Hai anh em chẳng phải làm gì – à, Tiểu Bồi Tiền còn ra làm nũng.

Toàn bộ hành trình Bùi Lĩnh chỉ việc dựa vào em trai nuôi ăn được đợt thịt thứ nhất, đắc ý.
Bùi Lĩnh nằm trên ghế tắm nắng, ăn thịt nướng, xoa đầu em trai.

Cuối tuần sao mà dễ chịu.

Trong phòng khách.
Tô Hạ bước vào phòng khách càng luống cuống hơn.

Cậu ta còn đang do dự không biết có nên đổi giày không, Lý Văn Lệ đang ở phòng khách xem tivi thấy vậy cười tươi cởi mở: “Không cần thay giày đâu, cháu cứ bước vào đi.

Có chuyện gì vậy?”
“Dì ơi cháu muốn tìm toilet ạ.”
“À ở bên kia.” Lý Văn Lệ chỉ vào một hướng.
Tô Hạ nói cảm ơn xong thì đi qua.

Lúc rửa tay, cậu ta hít một hơi thật sâu, nhìn mình trong gương tự nhủ.

Gia đình của Bùi Lĩnh rất giàu, không cần phải ghen tị, chỉ cần vận dụng mối quan hệ thật tốt thì Bùi Lĩnh chỉ là người trợ lực.
May mắn chuyện của Tống Minh Minh không liên lụy đến cậu ta.

Tô Hạ vừa nghĩ đến lập tức sợ run.
Bây giờ cậu ta chỉ cần giữ gìn mối quan hệ với Bùi Lĩnh thật tốt, làm bạn bè là tốt lắm rồi.

Đây là bước đầu tiên.

Cuối cùng Trương Gia Kỳ và Tần Trì Dã cũng tới.
Tần Trì Dã nhìn thoáng qua Bùi Lĩnh trong đám người, nhìn cậu đang ngồi trên ghế, trên tay cầm một chiếc cánh gà đang tự gặm xương.

Mặt mặt linh động, còn liếm môi dưới một cái.
Chỉ cần nhìn qua thôi cũng cảm nhận được cái cánh gà vô cùng thơm ngon rồi.
“Này này, mấy cậu ăn hết rồi hả?” Trương Gia Kỳ lôi kéo Chu Hiện gia nhập trận doanh.
Cuối tuần Hứa Văn Hàn phải đến lớp học thêm cho nên không thể tới.

Trương Gia Kỳ và Chu Hiện cùng nhau đi tìm anh Dã cho nên mới bị muộn.

Mặc dù Chu Hiện học lớp khác nhưng lại nổi tiếng quen biết rộng, lại nói nhiều cho nên hòa nhập rất nhanh.
Tần Trì Dã xuất hiện chưa được bao lâu thì hai người Bùi Hồng Hào và Lý Văn Lệ, vốn muốn để không gian cho các bạn nhỏ chơi, đột nhiên xuất hiện.
“Cháu chào chú, cháu chào dì.” Tần Trì Dã chào hỏi.
Bùi Hồng Hào gật đầu, “Chào cháu-” đang muốn tỏ vẻ muốn nói thêm gì đó thì Bùi Lĩnh ở bên cạnh ho khụ khụ.
Bùi Hồng Hào: …
Đã hiểu.
“Mấy đứa chơi vui vẻ nhé.” Bùi Hồng Hào không còn cách nào khác, nói với các bạn học, “Chú với dì có hẹn phải đi ra ngoài, thời gian có hơi gấp.”
Đã gấp lại còn một hai phải nhìn Tần Trì Dã xong mới đi.

Bùi Lĩnh âm thầm móc khéo cha mình.
“Hẹn gì cơ? Sao anh không nói cho em biết?” Lý Văn Lệ trực tiếp hỏi.
Bùi Hồng Hào cười ha hả nói: “Bất ngờ mà.

Hôm nay em ăn mặc đẹp thế này, hai ta ở phòng khách xem tivi thì chán lắm.

Để tụi nhỏ tự chơi đi, chúng ta cũng đi chơi.

Lâu rồi anh với em chưa có thế giới hai người.”
“Nhiều người như vậy, anh đúng là…” Lý Văn Lệ không nói hết lời.

Hai vợ chồng anh đưa em đẩy, chẳng qua là thật sự vui vẻ cho nên thoải mái vẫy tay, “Cô chú đi nhé.”
Cặp vợ chồng rời đi.
Các bạn học ở lại đều tỏ ra ghen tị.
“Dì với chú tình cảm ghê.”
“Bùi Lĩnh à, cha mẹ cậu-” Bạn học vừa mới lên tiếng đã ngừng lại, nghĩ mình đã mạo phạm.
“Cha tôi và dì đúng là tình yêu đích thực.” Bùi Lĩnh cười tủm tỉm xoa bóp đôi má Tiểu Bồi Tiền, “Hai anh em mình là đồ tham ăn, đúng không?”
Tiểu Bồi Tiền gật đầu, phồng má lên, “Anh hai, anh muốn ăn gì nữa không?”
“Thêm tôm đi.” Bùi Lĩnh ra lệnh.
Tình cờ Tần Trì Dã cũng đang cầm tôm, thuận tay đưa cho Bùi Lĩnh, “Cậu ăn đi.”
Tiểu Bồi Tiền tức giận nhảy nhảy tại chỗ.

Đây là công việc của mình mà, sao cái anh trai này lại cướp công của mình chứ!
Tần Trì Dã nhìn chằm chằm nhóc béo bên cạnh mình, nhíu mày, “Em cậu bị sao vậy?”
“Em trai tôi muốn cậu lột tôm giúp đó.” Bùi Lĩnh nói vô cùng hùng hồn.
Tần Trì Dã nhướng mày, “Tôi? Lột tôm cho cậu?”
“Không được à?” Mèo Bùi Lĩnh làm mặt vô tội.
Tần Trì Dã nói một cách không tình nguyện, “Phiền phức quá, cậu đừng ăn cho rồi.” nhưng mà vẫn ngồi xuống lột vỏ tôm.
“Cảm ơn cậu ~” Âm cuối của Bùi Lĩnh bay lên.

Tiểu Bồi Tiền chống má, tức giận ngồi ở một bên.

Nhóc trừng mắt nhìn chằm chằm vị đại ca này như muốn nhớ thật kỹ sau đó bị anh trai nhét một con tôm vào miệng.
“Hai má phồng lên như con ếch vậy.” Bùi Lĩnh nói.
Tiểu Bồi Tiền lơ mơ được ăn tôm anh trai đút cho lập tức vui vẻ trở lại, nhưng đôi mắt vẫn liếc anh trai kia.
Tần Trì Dã: …Em trai của Bùi Lĩnh có phải muốn ăn đòn không?
Đừng tưởng hắn không đánh trẻ con.
Ăn xong đồ nướng thì mọi người cùng nhau chơi “kịch bản sát nhân”, board game, còn có đua xe bằng xe của Tiểu Bồi Tiền.

Tần Trì Dã liếc nhìn nhóc béo đang canh giữ Bùi Lĩnh cẩn thận trước sau như một, chỉ vào tàu hỏa, “Tôi muốn cái này.”
“Không được.” Tiểu Bồi Tiền tức giận nói, “Em muốn đi xe này.”
Tần Trì Dã ỷ chân dài bước một bước ngồi vào tàu hỏa.

Tiểu Bồi Tiền tủi thân tròn mắt nhìn anh trai.
“Để anh dẫn em đi, chúng ta cùng nhau chơi.” Bùi Lĩnh ôm em trai, vừa mới ăn xong đúng là bồi tiền.
Tần Trì Dã cười khẩy.

Bùi Lĩnh cũng chuẩn bị xe, vừa mới xong thì thảy Tiểu Bồi Tiền vào toa thứ hai.
“Cưa cưa ~” Tiểu Bồi Tiền bị sốc.
Tiểu Bồi Tiền xoa đầu em trai mình, “Đây là kế hoạch, em phụ trách cản trở cậu ấy, gây sự để anh chiến thắng.”
“Đã nhận được, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.” Tiểu Bồi Tiền lập tức không tủi thân nữa.

Ngón tay múp múp ra hiệu ok, hung hăng nhìn vị đại ca trước mặt, đôi tay nhỏ bé túm lấy quần áo gây sự.
Tần Trì Dã: “…”
Nhóc béo này giữ một lúc thì chắc sẽ buông ra thôi.
Nhưng trên thực tế, vì khoang sau có nhóc béo cho nên Tần Trì Dã lái xe vô cùng cẩn thận.

Cuối cùng Bùi Lĩnh giành chiến thắng, cầm lấy một chiếc cupcake làm bài phát biểu chiến thắng của mình, “Khụ khụ, cuộc tranh tài hôm nay tôi đã thắng bằng chính sức lực của mình, xin cảm ơn sức lực của tôi, em trai Tiểu Bồi Tiền!”
Mọi người thi nhau vỗ tay.
Tần Trì Dã: …Nói mà không biết ngại.
“Một nửa chiếc cúp dành cho em trai của tôi.”
Tiểu Bồi Tiền cao hứng nhảy nhảy tại chỗ, vỗ tay bốp bốp bốp, “Tuyệt quá nha, anh hai ơi chúng ta chiến thắng đại ma vương rồi nha~”
Tần Trì Dã đen mặt, không kìm lòng được cũng đưa tay xoa mặt nhóc béo.
Thằng nhóc thúi này, chẳng trách lại béo lùn chắc nịch.
Đã đến lúc trở lại trường.
Trong lúc mọi người thu dọn đồ đạc thì xe cũng được đưa đến.

Bùi Hồng Hào và Lý Văn Lệ không ở nhà, Bùi Lĩnh đang chơi không nhận điện thoại cho nên hãng xe gọi điện đến nhà.

Dì giúp việc trong nhà nghe thấy có chuyển phát nhanh nhưng lại là gói quà khổng lồ, tưởng phu nhân lại mua mấy thứ linh tinh cho nên bảo người đưa vào.
Sau đó thì trước mặt tất cả bạn học, một chiếc xe tải lớn chở xe chiếc xe thể thao đến tận cửa.
“Ngài Bùi, hai chiếc xe ngài đặt đã được đưa đến.”
Tất cả bạn học: Mẹ nó!
Bùi Lĩnh: …Cha cậu nói sắp đến rồi, không ngờ lại là “sắp” kiểu này.
Màu sắc nổi bật, hình dáng cũng lóa mắt.
Dưới tất cả con mắt hâm mộ của bạn học, Bùi Lĩnh khiêm tốn lại bình tĩnh nói: “Lần trước dự sinh nhật người khác, cha tôi thấy họ có một chiếc ô tô cho nên nhất quyết mua cho tôi, còn phải mua hai cái.

Tôi không từ chối được.

Tôi còn chưa mười tám nữa, thế mà cứ nhất quyết phải mua về cho tôi xem trước.”
Các bạn học khác: …Phong cách nhà giàu gì thế này.
Trong tâm trạng bàng hoàng kinh ngạc, mọi người đi tàu điện ngầm về trường học, thỉnh thoảng lại nhìn Bùi Lĩnh rồi thở dài thườn thượt.

Cảnh tượng vừa rồi mà nói trên tàu điện ngầm chắc sẽ bị người qua đường gán cho cái loại “thích làm màu”.
Thì…!Cuộc đời này người chiến thắng chính là Bùi Lĩnh.
“Không, những thứ này đều là do cha tôi kiếm được.” Bùi Lĩnh nói nghiêm túc, “Học sinh chúng ta có trách nhiệm học hành thật tốt.”
Những bạn học khác nghe xong cũng gật đầu.

Đó là tiền bạc do cha mẹ họ làm ra, nhiệm vụ của họ đó là học tập thật tốt.

Trong tương lai, dựa vào bản thân để kiếm thân, tự mua một chiếc xe thể thao thì mới là hết xảy.
“Đúng vậy.”
“Đúng đó.”
“Hầy, ngày mai có thành tích thi tháng rồi, tớ căng thẳng quá.”
Bùi Lĩnh gia nhập câu chuyện, “Tôi cũng vậy.

Lần này phát huy có chút thất thường, không biết thành tích ngày mai thế nào.”
Tô Hạ đã sớm biết Bùi Lĩnh không phát huy tốt.

Vừa nãy nhìn thấy xe thể thao đã kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ lòng ghen tị của cậu ta, bay giờ nghe vậy mới bớt một chút.
Chỉ có mình Tần Trì Dã nhìn thấy Bùi Lĩnh trong lúc nói phát huy không tốt thì chân lại đang đung đưa.
…Lại diễn nữa đi.
Thứ Hai.
Màn hình điện tử ở cổng chính Anh Hoa.
Điểm kiểm tra tháng của tất cả các lớp được hiển thị trên màn hình.
Lý Hữu Thanh lớp 11-1 vô cùng tự tin đứng trước màn hình điện tử, chờ xem tên vị trí thứ nhất-
“Đậu má, Bùi Lĩnh?!!!”
Có người đã kinh ngạc trước cả Lý Hữu Thanh.
Bùi Lĩnh, lớp 11-2, hạng nhất toàn khối.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN