Cậu Bạn Đặc Biệt
Chương 4
Nhỏ lại gặp cậu trong căn phòng của nhỏ, thái độ của nhỏ đã khác thay vì khó chịu nhỏ cảm thấy vui vui lạ thường. Nhỏ thu dọn sách vở đi học ngày mai, cậu bước lại. Lật lật mấy trang tập phía sau toàn la cờ caro chi chít
– Cậu vẫn còn chơi à?
– Ừm tôi vẫn còn nhớ chơi đỉnh của đỉnh luôn ấy nhá!
– Me too.
– Cậu chơi giỏi không mà bày đặt me too?
– Thì cứ đấu thử đi há!
– Được sợ gì.
Nhỏ giở cuốn tập Sinh ra phía sau đưa cho cậu cây viết xanh, nhỏ viết đỏ
– Cậu O tôi X. Chấp cậu trước luôn
– Mà ai 5 con trước thì thắng đúng không
– Có vậy cũng không biết con bày đặt Me với Too._ Nhân cơ hội nhỏ trách móc
Nhỏ đánh đến con thứ 5 chợt cậu reo lên
– Win
– Chỗ nào đâu
– Đây 5 con trước còn gì?
– Nhưng nó đâu có thẳng hàng
– Lúc nãy cậu đâu có giao luật sao tớ đánh vậy.
Nhỏ đúng nhưng cậu cũng đúng chứ bộ. Nhỏ giận tía tai, “Chát”_ Nhỏ vỗ vào lưng cậu một cái rõ thốn. Cậu đứng dậy chạy quanh phòng, nhỏ cũng sung nên rượt theo. Bên ngoài thì cũng giận nhưng trong lòng vui vui ngộ ngộ. Sau một hồi làm “Tom và Jerry” cậu dừng lại giơ tay ra làm dâu hiệu stop
– Mệt quá cho cậu 1 cơ hội phục thù đấy.
Nhỏ mặt sáng rưc nhỏ chắc lần nảy sẽ thắng đâu
– Cậu ra luật đi_ Cậu nói
– 5 con thẳng hàng
– Chắc chưa?
Nhỏ hơi lưỡng lự rồi buông một câu chắc nịch “Chắc”. Nhỏ chăm chú vào bàn cờ, tuy nhi6en cách đánh của cậu có gì đó lạ lạ không ổn. Nhỏ chặn chính giữa 4 con của cậu nghĩa là mỗi bên 2 con vậy mà cậu cứ nối tiếp ra. Cậu la lên
– Cậu lại để tớ thắng
– Đâu chỗ nào?
– Thì đây 5 con thẳng hàng
-Ơ…ơ..Nhưng nó cách nhau mà
– Lúc nãy cậu đâu có nói
Nhỏ tức tối lại bị cậu xỏ mũi dắt đi nữa. Nhỏ giựt lấy cât viết trên tay cậu nhét vào balo
– Dẹp dẹp không chơi nữa
Cậu cười bước lại gần chiếc chuông gió nghịch nhẹ. Nhỏ thoáng nhìn cậu vô tình thôi lướt qua trong vài giây. Cậu tuy không menly như các hình mẫu trong mơ của mấy đứa con gái trong lớp. Nhưng điều đó không đủ để khẳng định cậu không đẹp. Làn da trắng, đôi mắt hơi buồn cùng hàn mi dài cong vuốt với nụ cười tỏa nắng trông rất yêu. Nhỏ chợt choáng váng nhức đầu vô độ, hình như khi nhìn cậu vớ cảm giác này với khoảng cách này gợi lại kí ức bị mất của nhỏ. Nhỏ vịn tay xuống thành giường ngất đi. Trong cơn mê, nhỏ nghe thật rõ tiếng cậu, trong trẻo ngọt ngào làm sao.
– My, My dậy đi con
Nhỏ thức giấc trong tiếng kêu của mẹ mình. Hơi nhức đầu, chắc là do dư âm của tối hôm qua. Nhỏ kiếm tìm hình ảnh cậu nhưng không thấy cũng phải thôi sáng rồi cậu phải về nhà nữa. Ơ nhưng nhỏ thấy mình nằm trên giường nhưng hôm qua nhỏ ngất dưới nền nhà mà chả nhẽ cậu ẵm nhỏ để lên giường. Mặt nhỏ chợt đỏ.
– Thay đồ ra ngân hàng rút tiền cho mẹ
– Con mới dậy mà mẹ…
– Đi liền cho mẹ, Chủ nhật phải vận động chứ.
Nhỏ uể oải ngồi dậy, bước vào nhà tắm. Xong xuôi nhỏ bước ra, nhỏ mặc 1 chiếc áo dài ngang đầu gối, rộng phùng phình với chiếc quần legging màu đen, năng động. Nhỏ quải chiếc túi xéo màu đen. Bước ra khỏi nhà nhỏ cẩn thận đóng cưa lại.
Không khí nơi đây thật thoáng đạt thoải mái. Sau khi rút tiền xong nhỏ về nhà chợt
– My, Tiểu My!
Ai gọi nhỏ thế nhỉ? Hay là nghe nhầm cũng phải thôi giữa cái thành phố ồn ào này nghe nhầm là điều bình thường. Nhỏ nhún vai bước tiếp, nhưng có bàn tay níu nhỏ lại
– Tiểu My, em tránh mặt anh à?
Là Lâm, sao anh ta lại ở đây, mình đã chuyển đi nơi khác rồi mà. Nhỏ giựt tay lại, mặt tỏ ra khó chịu
– Chắc em thắc mắc sao anh tìm được em đúng không? Anh tìm em lâu lắm rồi hỏi thăm mọi người quen của em, cuối cùng công lao của anh cũng được đền đáp
– Tôi chỉ thắc mắc tại sao anh lại dai như đỉa thế hả?
– Em đừng nói vậy mà. Mình quay lại nhe em làm lại từ đầu nhe em. Anh xin lỗi._ Lâm nắm lấy tay nhỏ
– Quay lại? Anh đừng làm tôi nực cười thế! Cô gái mà anh dùng tiền của tôi để mua đồ cho nó đâu? Nó đâu rồi hay đá anh một cái đau đớn nên mới tìm đến tôi?
– Em nói đúng anh là kẻ phản bội đáng ghét. Nhưng anmh biết hối lỗi rồi em tha thứ cho anh nhe em người ta nói “đánh kẻ chạy đi không ai đánh kẻ chạy lại” mà em.
– Không! Quá trễ cho 1 lời xin lỗi._ Nhỏ lạnh lùng giật tay ra quay mặt, thì bị thứ gì đó từ sao bụm lấy miệng. Phải rồi là từ Lâm mà thứ đó là gì. Nhỏ mơ màng trôi vào giấc ngủ.
Một lúc lâu sau…
Nhỏ mơ màng tỉnh dậy. Tay bị trói ở đằng sau, trước mắt nhỏ là một khu hẻm ổ chuột tồi tàn, và Lâm đang đứng hút thuốc gần đó. Thấy nhỏ tỉnh, Lâm bước lại.
– Em tỉnh rồi sao?
Nhỏ quay quắt sang chỗ khác, không trả lời
– Anh hỏi em lại lần nữa, em có cho anh cơ hội quay lại không?
– KHÔNG!_ Nhỏ hét vào mặt cậu
– Được thôi, em không cho anh cơ hội thì anh sẽ tự tạo cơ hội
Dứt lời, Lâm đè nhỏ xuống mặc cho nhỏ có la hét
– Buông ra thằng khốn! Buông tao ra!
Theo bản năng nhỏ sẽ ngồi dậy vùng chạy nhưng bị Lâm đè xuống khiến nhỏ chẳng nhúc nhích được gì. Lâm hôn lên môi nhỏ, tay thì vạch áo nhỏ ra lộ làn da trắng muốt. Lâm hôn xuống nữa, xuống nữa, tay không ngừng cố gắng tháo chiếc áo của nhỏ. Thật bẩn thỉu, theo nhỏ nghĩ một cảm giác như bị thứ gì đó dơ bẩn chạm vào người. Nhỏ vùng vẫy trong tuyệt vọng cứ ngỡ mình sẽ xong phim ngày hôm nay, thứ trinh trắng của một người con gái sẽ mất trong tay một thằng con trai đáng khinh, rẻ mạt. Như có một phép màu, Lâm la lên
– Á!
Có vài con chuột không biết đâu ra xuất hiện mà liên tục chui vào áo và cắn Lâm. Nhỏ không thích chuột nhưng hôm nay ngay lúc này nhỏ cảm thấy yêu chuột hơn bao giờ hết, đúng là 1 vị cứu tinh của nhỏ. Nhân cơ hội nhỏ lùi ra sau, choàng tay ra trước dùng miệng xé mấy miếng băng keo trên tay rồi vùng chạy, không quên lấy chiếc túi xách và đá cho Lâm một cái.
Nhỏ phóng như bay về nhà, sau khi đưa tiền cho mẹ nhỏ lao vào toilet để tắm rữa sạch sẽ. Để những thứ dơ bẩn đó theo nước cuốn trôi. Nhỏ bước ra, nhỏ suy ngẫm về chuyện lúc nãy. Thật may mắn, như có ai đó phù hộ cho mình. Loài chuột đâu có hiếu chiến như vậy mà gặp ai cũng cắn, Lâm cũng đâu chọc ghẹo gì nó mà đã cắn Lâm sao không cắn luôn nhỏ nhiều chuột thế cơ mà.
Tóm lại, trong cái rủi có cái may và điều nhỏ quan tâm bây giờ là có người chia sẻ với nhỏ. Ai đây? Mẹ nhỏ à? Không đời nào, chuyện nhỏ quen với Lâm mẹ nhỏ còn chưa biết giờ tự dưng đùng một cái kể chuyện Lâm làm vậy với nhỏ thì chắc nhỏ sẽ phải chịu giáo huấn mấy giờ liền vì tội quen bạn trai sớm mất. Nhỏ thì không hề viết nhật kí, tâm hồn lãng mạn thơ mộng vậy chứ trong đầu không có khái niệm hai từ “Nhật kí” nên ý tưởng này cũng coi như bỏ. Vậy chứ còn ai? Nhỏ đang nghĩ đến Hoàng sao? Tại sao lại nghĩ đến chàng trai đó, nhưng cũng đâu có gì vô lí. Một người bạn bằng tuổi mình, nói chuyện hợp ý lại vừa biết chuyện nhỏ với Lâm thì quá chuẩn rôi còn gì. Đúng vậy việc còn lại là nhỏ phải chờ đến đêm. Ôi sao thời gian trôi qua lâu quá!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!