Cậu Bạn Đặc Biệt - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
216


Cậu Bạn Đặc Biệt


Chương 5


Đêm thứ 5…

Gió khẽ lùa qua mái tóc dài dài bồng bềnh. Nhỏ ngồi cạnh cửa sổ ngắm thành phố về đêm thật ra chẳng phải ngắm hay nhìn gì cả mà nhỏ đợi hình ảnh của một chàng trai, nhỏ chưa bao giờ thấy cậu xuất hiện bản tính tò mò của nhỏ bùng phát. Nhưng…

– Con ơi xuống ăn cơm!

– Con không đói, con hơi mệt hôm nay con không họp mặt gia đình được đâu._ Nhỏ đứng ở cầu thang trả lời. Nhỏ bước ngược về phòng mình, chợt giật thót khi cậu đã ở trong phòng từ bao giờ. Trong vài giây mà nhỏ vắng mặt ư? Ngạc nhiên thật

– Cậu đến… đến nhanh thế?

– Đang leo lên lúc mà mẹ cậu gọi ăn cơm đấy! Không ăn à? Định giảm cân sao? Bệnh đó._ Cậu nói như một ông cụ non. Nhỏ cười đáp trả

– Không, làm gì có tui đâu có mập.

– Vậy sao không ăn cơm mệt à?_ Vừa nói cậu vừa cúi xuống áp trán lên trán nhỏ. Khoảng cách thật gần, thật gần chỉ vài cm thôi nhỏ có thể cảm nhận được cả hơi thở của cậu nó không ấm. Mặt nhỏ đỏ lên

– Không sốt. Sao mặt mày đỏ lên thế?_ Cậu ngu ngô hỏi, đúng là ngốc mà. Nhỏ gạt tay mặt nhăn nhó

– Đừng động đến tôi!_ Cậu nhún vai. Nhỏ ngồi xuống giường

– Hôm nay… có chuyện gì không?_ Bất giác cậu hỏi, mà nhỏ cũng quên mất chuyện hồi sáng giờ cậu hỏi mới nhớ

– Có vài chuyện vặt vảnh ấy mà._ Nhỏ nằm ì xuống giường

– Có cần người nghe không?_ Cậu cũng nằm xuống bên cạnh nhỏ

– Hồi sáng… tôi gặp Lâm

– Theo cậu là tốt hay xấu?

– Nó không hay lắm. Anh ta đòi quay lại và…_ Nhỏ kéo dài, quay sang nhìn cậu mặt đối mặt, cậu hơi nghiêng đầu như thể ý nói “tôi đang nghe”

– và… làm chuyện đồi bại với tôi._ Nhỏ thở dài nhìn lên tường nhà. Chính nhỏ cũng không hiểu tại sao lại nói chuyện đó với cậu, lí do hồi sáng nhỏ nghĩ không đúng cho lắm

– Sao cậu thoát được?_ Cậu hỏi nhỏ bật dậy

– Đấy…. đấy chính là điều tôi muốn kể cậu đấy! Tự dưng có một lũ chuột xuất hiện thi nhau cắn anh ta khiến hắn đau điếng buông tôi ra, nhân cơ hội bỏ chạy tôi còn đá hắn một cái nữa!

– Ồ… trời đang phù hộ cậu đấy!_ Cậu cười tim nhỏ khẽ lạc nhịp thật đẹp

– Nhưng… lúc ấy tôi… có cảm giác có cậu.

– Muốn đi chỗ nào khuây khỏa chứ?_ Cậu hỏi một câu trớt quớt

– Ờ… ờ…_ Nhỏ nói khẽ gật đầu như trong mê muội rồi chợt bừng tỉnh

– Ơ mà đi đâu?

– Rồi sẽ biết!

Dứt lời cậu nắm tay nhỏ, chạy lại cửa sổ. Ôm ngang eo nhỏ một luồn điện nhẹ chạy ngang khiến nhỏ giật thót, một cách thành thạo cậu tuột xuống bằng sợi dây thừng được treo sẵn gần đó. Nhỏ dám chắc cậu đã trốn đi bằng đường này cả chục lần. Cảm giác thật YOMOST!!!~~~

– Oa thật đã!_ Nhỏ nhảy cẫng lên vì sung sướng.

Cậu cười nắm lấy tay nhỏ đi lượn lờ quanh các khu phố nhỏ trong thành phố. Chỉ là 1 thành phố nhỏ bé thôi mà hiện tại nhỏ có cảm giác như cả thế giới đang thuộc về nhỏ và… cậu. Đúng là dạo phố vào ban đêm theo lời cậu thì thích thật, đó giờ nhỏ chưa thử cảm giác này. Cả khu phố tắt đèn chìm vào giấc ngủ chỉ còn vài bóng đèn đường nho nhỏ vàng vọt dọc đường đi, chỉ còn vài cửa hàng là còn bán. Thực ra nhỏ rất có tâm hồn ăn uống, thấy gì nhỏ cũng muốn ăn muốn thử nên dĩ nhiên những cửa hàng còn “OPEN” thì có mặt nhỏ

– Không sợ mập sao?

– Hả? Mới lúc nãy cậu còn nói tui đừng giảm cân mà…_ Nhỏ vừa ăn dĩa bắp xào vừa tỏm tẻm nói

– Ờ quên

– Mà cậu không ăn gì sao từ nãy đến giờ cậu không hề ăn gì cả? Giữ body à?_ Nhỏ vừa hói vừa cười nhưng cũng hơi thắc mắc chút ít

– Ờ thì lúc trước tớ cũng thích ăn lắm nhờ vậy mà tớ quen được cô gái đó đấy! Ờm nhưng mà nói đi nói lại cũng không đúng là cô ấy thích ăn nên lây sở thích cho tớ thôi

– Ồ vì tình yêu mà có thêm sở thích à? Thật vĩ đại! hì hì!^^_ Nhỏ cười tít mắt, cho muỗng bắp xào cuối cùng vào miệng nhai

Cậu dắt nhỏ đến một cây cầu nhưng đều đặc biệt là cây cầu được khóa đầy ở trên nói đúng hơn là khóa tình yêu. Chắc vì thành phố bé quá nên không ai biết đến cây cầu này. Nhỏ lướt tay trên các ổ khóa lạnh ngắt, nhỏ từng ước được đi đến đây với Lâm nhưng chỉ là đã từng, quay sang cậu

– Sao cậu lại dắt tôi đến đây? Chẳng phải nơi đây chỉ dành cho các cặp yêu đương à?

– Không có gì! Cậu đừng hiểu lầm! Tôi chỉ đang thực hiện một điều ước của cậu thôi

– Cậu biết?

Cậu gật đầu

– Tôi từng ước với Lâm._ Nhỏ nói, cậu đang đi bỗng khựng lại. Điều nhỏ nói sai à? Hay điều ước thực sự là nhỏ đến đây với ai?

Nhỏ ngồi xuống cầu, thả chân xuống nước nghịch. Cậu cũng ngồi xuống bên cạnh nhỏ. Một cơn gió bấc thổi qua, bất giác nhỏ rùng mình vì lạnh

– cậu lạnh?

– Hơi hơi.

– Dựa vào đi sẽ bớt lạnh hơn._ Vừa nói cậu vừa nhìn sang chỗ khác tay vỗ vỗ vào vai của mình. Nhỏ dòm cậu, chớp chớp mắt nhưng rồi dựa vào. Ấm áp.

– Cậu… Không hai ta từng quen nhau phải không?_ Nhỏ hỏi thật nhỏ nhưng đủ khiến cậu nghe

– Ừm tớ nói rồi mà

– Không! Ý tôi là… chúng ta từng rất thân không phải… thân quá mức bình thường phải không?_ Nhỏ bối rối nhưng vẫn hỏi, giương đôi mắt long lanh lên nhìn cậu

– Sao cậu hỏi vậy?

– Cậu chưa trả lời tôi!

Cậu cũng không trả lời nhìn buâng quơ qua chỗ khác né tránh ánh mắt của nhỏ

– Này!_ Nhỏ chọt chọt

– Sao?

– Tôi trả lời cậu trước hồi cậu phải trả lời tôi đấy nhá!

– Trả lời gì nào?_ Cậu đánh trống lảng rõ ràng là đánh trống lảng nhỏ bực mình

– Ax… Cậu xạo quá!

Cậu lại cười nụ cười khiến nhỏ xao xuyến 1 phần vì nó rất đẹp 1 phần vì nó rất quen. Nhỏ thở dài.

– Đi nữa không?

– Còn nữa à?

– Tất nhiên! rất nhiều thành phố nơi tôi sống mà

– Dĩ nhiên là đi rồi!

Cậu lại dẫn nhỏ đi đến một nơi chả biết là ở đâu nhưng mà cứ như ảnh trên mạng những bãi cỏ dài muốt lên đến tận ngang người nhỏ chen vào giữa như một cô công chúa nhỏ, những con đường xanh một màu của cỏ lau đến tận đầu các bông lau vừa to vừa đẹp lạ lùng rồi đến những con kênh xanh trong veo vẻo nhìn đến tận đáy hồ, các chú cá thi nhau bơi. Cậu và nhỏ lại ngồi xuống đất lót bên dưới là những đôi dép

– Cậu có thể mặc đầm cho tớ xem không?

– Sao?_ Nhỏ trố mắt

– Không gì!

– Tại sao cậu muốn vậy?

– Tớ chưa thấy cậu mặc đầm bao giờ chỉ thấy cậu mặc quần short và quần jean thôi. Chỉ hơi tò mò tí ấy mà cậu không thích thì thôi

– Ừ không thích thật! Tôi từng rất thích giờ tự dưng hết rồi

Im lặng. Mọi thứ chìm vào im lặng. Một lúc lâu sao cậu lên tiếng

– Muốn bắt cá không?

– Hả? Bắt được sao?

– Chắc là được. Bắt xong rồi thả là được chứ gì.

– Ui trời vậy cũng nói được

– Nói cho biết nhá ở dưới có nhiều loài cá ngộ lắm í hành động cũng ngộ nữa

– Ngộ là sao?_ Nhỏ trố mắt

– Thì cứ thử đi rồi biết!

Nói xong cậu lôi xềnh xệch nhỏ xuống nước, bỏ lại đôi dép trên bờ. Làn nước trong xanh mát lạnh len lõi vào chân, tự dưng không biết sao đàn cá nhỏ đủ màu cứ quay quẩn quanh đó liên tục rỉa chân nhỏ, cảm giác nhột nhột khó tả

– Hi hi ngộ quá!

– Thế nào đã không? Một trải nghiệm thú vị chứ hả?_ Nhỏ gật đầu cười tít mắt.

Một lúc lâu….

Sau một hồi đùa nghịch dưới ao, nhỏ lên bờ cậu cũng lên theo ngồi bệch xuống đất. Nhìn lên bầu trời vô tận hàng ngàn vì sao, bất giác nhỏ nói

– Chỉ là tôi muốn biết ta từng là gì của nhau._ Một câu chẳng vô đâu, nhỏ biết điều ấy

-…._ Im lặng. Nhỏ nhìn cậu ánh mắt đượm buồn khiến nhỏ cũng muốn rung động theo

– Sao cậu chẳng trả lời?

-…

– Haizzz không muốn nói thì thôi….._ Nhỏ thở dài

– ” Biết đâu bất ngờ đôi ta chợt rời xa nhau, Ai còn đứng dưới mưa ngân nga câu ru tình… Và môi hôn rất ướt,dư âm giấu trong mưa. Cơn mưa kéo dài… “_ Đột nhiên cậu hát trong trẻo ngọt ngào làm sao. Nhỏ biết bài này là của Bích Phương, nhưng cậu hát nó cũng chẳng thua gì gặp tiếng cậu tựa tựa con gái nữa. Nhỏ gục đầu vào vai cậu, ngủ thiếp từ bao giờ…

************

“Reng… reng… reng…”_ Chiếc đồng hồ reo ing ỏi, nhỏ mơ màng tỉnh giấc. Không biết khi nào đã nằm trên giường được đắp chăn kĩ càng. Nhỏ cảm thấy thật mệt mỏi, đầu nhức ong ong không nhẽ là do thiếu ngủ cũng phải thôi 4,5 ngày nay nhỏ đều thức khuya với cậu mà…

Tự dưng lòng nhỏ dâng trào cảm giác lo lắng không biết cậu có bị như vậy không. chợt nhỏ choáng váng nhẹ xô bể đồ trên chiếc bàn gần đó “Loang choang” khiến mẹ nhỏ chạy lên, mặt mày hốt hoảng

– Con sao thế?

– Mẹ…_ Nhỏ ngất đi

Trưa…

Nhỏ nheo mắt nhìn những tia sáng chiếu qua khung cửa phảng phất trên gương mặt xinh đẹp của nhỏ. Nhỏ đang nằm trong bệnh viện. Đầu nhỏ vẫn còn hơi nhức nhưng suy nghĩ bây giờ trong đầu của nhỏ là làm sao gặp được Hoàng khi mình không có nhà. Lồm cồm bò khỏi giường bệnh thì mẹ nhỏ từ cửa bước vào

– Con làm gì thế?

– Con đi cho thoải mái tí ạ.

– Con nằm đi đừng đi lung tung

– Mẹ con muốn về

– Sao lại về bác sĩ bảo phải nằm đến ngày mai để theo dõi tình hình

– Sao thế con bị thiếu ngủ thôi mà…

– Cái tật làm cú đêm cho con chừa nằm yên đi!_ Mẹ nhỏ ra lệnh nhỏ đành ngoan ngoãn nằm xuống giường. Ngày mai? Vậy đồng nghĩa với việc nhỏ hông gặp cậu đêm nay! Mọi suy nghĩ dồn dập kéo đến khiến nhỏ khẽ đau đầu

– Mẹ về nhà con có muốn đem cái gì đến không?

– Dạ lấy cho con quyển tập Hóa đi mẹ

– Ừm vậy mẹ đi con nhớ ăn cháo rồi uống thuốc mẹ để trên bàn đấy._ Nói rồi bà bước ra khỏi cửa chợt nhỏ kêu lại

– Mẹ! Mẹ… lấy cho con… chiếc chuông gió trên phòng nữa nhe mẹ!

– Sao lại là chiếc chuông gió?

– Thì mẹ cứ lấy đi.

– Ừ nhớ ăn cháo đó

– Vâng… con biết rồi

Mẹ nhỏ đóng cửa lại cũng là lúc những suy nghĩ của nhỏ lại thi nhau làm rối bời nhỏ. Nhỏ chẳng hiểu sao lại lấy chiếc chuông gió nhưng… nhỏ có cảm giác rằng chỉ cần có chiếc chuông gió là cậu có mặt. Mà chính nhỏ cũng không hiểu sao lại muốn cậu có mặt chẳng nhẽ nhỏ bắt đầu cần cậu hay nói đúng hơn là… thích cậu. Nhỏ nhìn ra ngoài cửa sổ từ tầng 3, những bãi bông lau con kênh xanh xanh càng gợi về cậu. Nhỏ sợ… sợ đêm nay không gặp cậu nhỏ chấp nhận rằng mình thiếu ngủ để mà nói chuyện với cậu nhỏ cũng chả biết chuyện này có thể kéo dài bao lâu.

Nhỏ cũng thắc mắc vì sao cậu chẳng chịu gặp nhỏ ban ngày vì ba mẹ cấm vì bận đi học hay đơn giản là có bí mật nào đó. Nhỏ cũng muốn biết rằng cậu từng là gì với nhỏ, nhỏ cố gắng nghĩ nhưng lại đau đầu nhỏ có cảm giác cậu từng là 1 người quan trọng với nhỏ biết từng sở thích tính tình của nhỏ và cảm giác này cứ mơ màng sao sao ấy làm nhỏ không thể kiểm soát hết được. Thở dài nhìn mông lung xa xăm về phía ngọn đồi xa xa nơi mà câụ từng nói có nhà cậu ở đấy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN