Cậu Bạn Đặc Biệt - Chương 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
237


Cậu Bạn Đặc Biệt


Chương 6


Đêm thứ 6…

Chiếc chuông gió bị một cơn gió nhẹ thổi qua reo lên những âm thanh êm dịu .Nhỏ đang đắm chìm trong giấc ngủ, chợt cảm nhận được một thứ gì đó rất thân thuộc vuốt lấy mái tóc bồng bềnh của mình, mở nhanh đôi mắt to tròn sợ rằng thứ đó sẽ biến mất

– Hoàng!

– Xin lỗi tớ làm cậu thức

– Không sao, tôi sợ… sợ cậu không tới! Sao cậu biết tối ở đây?

– Bí mật! Tớ thực sự xin lỗi đã làm cậu bị bệnh dẫn đến thiếu ngủ. Chắc… từ mai tớ sẽ không đến nữa

– ĐỪNG!_ Nhỏ bất giác hét toáng lên, nhỏ không hiểu sao mình lại phản ứng thái quá như vậy. Cậu hơi ngạc nhiên

– Cậu đừng đi tôi tôi không sao cả! Cậu đi thì tôi sẽ…buồn chết mất

– Nghe đây rồi sẽ có ngày tớ không còn ở đây nữa cậu không được buồn đến chết đấy nghe chưa._ Cậu sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nhỏ mặt đối mặt cậu nói một cách nghiêm túc. Mặt nhỏ chợt đỏ, hất nhẹ tay cậu ra

– Đừng có mơ!

Cậu nhún vai

– Muốn đi đến nơi này không?

– Đi đâu?

– Bí mật!_ Lại bí mật nhưng nhỏ vẫn gật nhẹ đầu, cậu lôi tay nhỏ đi. Cậu dắt nhỏ đi bằng cửa sau nơi mà chẳng có ai. Vượt qua các con đường dài, cậu dừng lại trước một khu vườn không là khu rừng. Nó không âm u mà rất đẹp. Nhỏ như bị hút hồn trước sự lung linh của nó.

Nhỏ bước trên con đường mòn nhỏ không biết có tự bao giờ, những cành cỏ dại ven đường khẽ vươn người hứng những hạt sương làm ướt chân nhỏ. Vào trong nhỏ mới thật sư choáng ngợp hàng nghìn chú đom đóm bay tứ tung khắp nơi chẳng cần đèn cũng thấy ánh sáng mà đi

– Sao?

– Wow thật đẹp!_ Nhỏ thì thào thực sự thì nhỏ cũng chẳng biết nói gì hơn ngoài thốt lên những từ như vậy. Giang tay ra bắt những chú đom đóm bé nhỏ. Dưới chân là vô vàn hoa dại Cậu cũng đang choáng ngợp trước vẻ đáng yêu của nhỏ như cô công chúa.

– Này!_ Nhỏ chọt chọt vào cậu

– Hả? Sao?

– Gì mà cứ thơ thẩn ra đấy!

nhỏ nằm í ra bãi cỏ dùng tay nghịch những bông hoa bé tí

– Không có gì! Muốn nhìn thấy mọi thứ chứ?

– Là sao?_ Chưa kịp để nhỏ hiểu mô tê chi sất là một bàn tay che ngang mắt nhỏ mọi thứ tối mịt lại lại còn ôm nghang eo nhỏ nữa chứ. Chỉ còn cảm giác như đang bay, thật phiêu!

– Mở mắt ra đi!_ Cậu vừa nói vừa gỡ cánh tay ra khỏi đôi mat to tròn của nhỏ

– Oái! Cậu… cậu làm cái quái gì thế?_ Nhỏ la táng loạn vội ôm chầm lấy cậu. Hiện tai nhỏ và cậu đang ở trên một cái cây to ơi là to mà cũng cao ơi là cao

– Bình tĩnh đi… Nhìn đi này chẳng phải mọi thứ rất đẹp sao? Đừng nhìn xuống dưới nhìn tớ này._ Cậu trấn an nhỏ, 4 mắt nhìn nhau nhỏ mở to đôi mắt long lanh của mình nhìn chằm chằm vào đôi mắt đượm buồn nhưng cũng đẹp không kém

-…rồi nhìn đây này._ Cậu dịu dàng xoay đầu nhỏ. Cả khu rừng nhìn từ trên cao chìm trong màn đêm thật lộng lẫy. Nhỏ ngồi mê mẩn chẳng thốt lên lời

– Còn có cái này cho cậu xem

– Gì thế?_ Nhỏ tò mò

Cậu đưa ra một chiếc lá mà đặc biệt là chiếc lá có một cái kén từ một con sâu. Mà sâu là sinh vật nhỏ chúa ghét chuyện là ngày xưa do bị sâu bắn dẫn đến nhỏ bị dị ứng sưng mình mẩy mấy ngày trời gặp mấy con sâu lúc nhúc xanh lè khiếp chết đi được.

– á! Đưa thứ đó ra khỏi tôi liền ngay và lập tức!

– Nhìn đi đặc biệt…_ Chưa kịp nói hết câu là cậu lãnh lấy hậu quả là một cái cốc cực đau lên đầu

– Đặc biệt cái con khỉ!

– đau quá!

– Đáng đời!

– Nhìn cái đi có chết ai đâu!_ Cậu đau quá sinh gắt gỏng. Nhỏ mặt trụ ụ, nhăn nhó, chu môi nói chung là đủ 50 sắc thái đành lòng cam chịu nheo mắt nhìn cái kén. Nhưng nó bắt đầu nứt ra từ từ một con bướm còn non nớt tung cảnh bay tà tà. Nhỏ trố mắt trước khoảnh khắc hiếm có ấy

– Hiếm lắm đấy!

– Ờ…_ Nhỏ giả vờ lạnh nhạt nói như thể chẳng có gì là đặc biệt nhưng trong lòng thì thực sự như nở hoa

– Khuôn mặt đáng ghét mà

– Xì!

Sau một hồi chỉ chọt đủ thứ trên trời dưới đất nhỏ ngủ trên vai cậu từ khi nào, nhưng lại bị cậu đánh thức

– Dậy đi ngủ chảy ke ra áo hết cả rồi này

Nhỏ mơ màng nheo mắt nhìn nhưng vẫn đủ để tỉnh táo nhận ra cậu nói của cậu

– Gì chứ?_ Nhỏ la hét

– đây này!_ Vừa nói cậu vừa chỉ chỉ vào vai. Ừ thì có ke nhưng cậu có cần thẳng thắn quá vậy không. Nhỏ nhăn mặt dùng tay chà qua chà lại

– Chùi gì kì thế? Chây chét ra thì có!

– Quá đáng lắm rồi nhe!

Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại nhỏ cũng không hiểu vì sao hôm nay cậu lại gọi nhỏ dậy mọi hôm thì sẽ đưa nhỏ về nhà chả nhẽ… nhỏ mập lên sao? “Nếu vậy thì chết mất! Mập lên bao nhiêu kí mà người ta phải gọi mình dậy chẳng ẵm mình nổi? Hay là do đường xa quá nên ẵm mình về không được?”_ Đắm chìm trong những suy nghĩ miên man nhỏ giật mình bởi cậu

– Xuống thôi!_ Cậu xòe bàn tay ra trước mặt nhỏ. Nhỏ gật gật đầu

Bước đi chậm rãi trên con đường mòn, nhỏ chợt thấy thấp thoáng phía xa xa là một thứ gì đó trắng trắng có cả cây thánh giá nó tựa tựa như một ngôi mộ! Sự tò mò dâng cao nhỏ bước lại thì bị cậu nằm lấy bàn tay nhỏ giật mạnh

– Cậu đi đâu đấy?

– Đằng kia._ Nhỏ chỉ tay về phía ngôi mộ

– Có gì đâu mà xem!

– Đó là thứ gì vậy? Chẳng phải ngôi mộ sao? sao nó lại nằm ở đó?

– đừng tò mò nữa về thôi

– Nhưng… tôi muốn biết!_ Nhỏ giật tay ra khỏi tay cậu dứt khoát nói

– Cậu chẳng sợ sao? Giữa khu rừng đen tối như vậy tự nhiên có ngôi mộ cậu chẳng sợ ma à?

– Tôi… tôi…_ Nhưng sự dứt khoát của nhỏ chả được bao lâu thì bị cậu kéo đi xềnh xệch cho đến khi ngôi mộ khuất hẳn và chìm vào màn đêm.

*****

Về đến bệnh viện cũng là lúc cây kim chỉ 2h45 còn 15p nữa là cậu phải rời đi như thường lệ. Nhỏ ngội xuống giường, cậu lại gần nhỏ nghiêm túc 1 cách bất thường

– Này, từ nay cậu phải ăn uống học bài đầy đủ, đừng vì sợ lên kí mà không ăn hãy là cô gái của ngày xưa ăn nhiều, ham chơi và lạc quan biết chưa?

nhỏ không hiểu sao tại sao hôm nay ngay lúc này nhỏ trong lòng nhỏ dâng trào cảm giác rằng cậu sắp rời đi và… đi mãi mãi.

– Cậu làm gì nói như thể sắp đi xa vậy hả?_ Nhỏ cười xề xòa chứ lòng thì vô cùng bất an

– Đâu có!

– vậy thì tốt! Hứa với tôi cậu sẽ không bao giờ rời xa tôi nhé!_ Nhỏ đưa ngón út lên, lẽ ra cậu phải đưa ngón út lại và ngoéo vào nó để thực hiện “nghi thức” hứa nhưng cậu lại dùng cả bàn tay nắm lấy tay nhỏ như thể không muốn hứa. Nhỏ thở dài cũng chẳng biết nói gì nữa.

5p sau…

Thời gian trôi hai người vẫn im lặng, tự dưng nhỏ cũng muốn biết thân thế của cậu, nhỏ và cậu từng là gì của nhau? Nhỏ muốn biết tất tần tật mọi thứ, nhỏ muốn mọi sự thật được đem ra ánh sáng.

– Nhà cậu ở đâu thế?_ Nhỏ đưa mắt nhìn cậu lại nhìn ra cửa sổ

– Thì tớ nói cậu rồi mà

– Nhưng… đâu có rõ ràng cậu chỉ nói “ngọn đồi đằng kia” thôi

– Thì tại nó nằm ở ngọn đồi kia xa quá làm sao tớ chỉ thẳng cho cậu được

– Nhưng số nhà cũng được vậy

– Cậu không ăn cháo cho buổi chiều à?_ Cậu nhìn tô cháo nguội ngắt trên bàn nhưng nói đúng hơn cậu đang đánh trống lảng

– Cậu lại đánh trống lảng!_ Nhỏ chỉ vào mặt cậu. Lần này nhỏ sẽ chẳng dưới cơ cậu nữa nhỏ sẽ tra hỏi cho bằng được, bằng được mới thôi nhỏ chắc chắn thế, nhưng nhỏ biết câụ sẽ né tránh nhỏ ngẩm nghĩ 1 hồi rồi thốt lên.

– Hay mình chơi oản tù tì đi! Ai thua phải nói sự thật cho người thắng.

– Không chơi đâu!_ Rồi cậu cười hì hì như đã biết tỏng âm mưu của nhỏ. Tức mình nhỏ phóng xuống giường

– Lần này tôi sẽ không để cho cậu đi nếu cậu chưa trả lời câu hỏi của tôi! Mặc kệ rằng ba mẹ cậu ra sao hay ba mẹ tôi nghĩ gì khi có một thằng con trai qua đêm trong phòng này với tôi. Có 2 lựa chọn 1 là trả lởi tất tần tật mọi câu hỏi của tôi 2 là ở đây và gáng chịu phiền phức!_ Nhỏ dứt khoát nói 1 tràng khiến cậu không kịp phản ứng

– Tha cho tớ đi mà… please._ Cậu nhìn đồng hồ chỉ 2h59p, rồi nhìn sang tạo ra 1 khuôn mặt đáng thương. Nhỏ lắc lắc đầu

– no, no, no. Câu hỏi thứ nhất Cậu từng là Không tớ từng thích cậu đúng không?

Lắc đầu

– Câu hỏi thứ hai: Ta có từng là gì của nhau không?_ Nhỏ bỗng dịu giọng

Lắc đầu_ Hơi thất vọng đối với nhỏ

– Câu hỏi thứ 3:… hết rồi!_ Nhỏ im bặt sau câu trả lời lúc nãy của cậu. Nhung trong lòng vẫn cứ bứt rứt chẳng hiểu sao, tay vẫn nắm chặt chiếc áo của cậu chưa chịu buông

– À không còn nữa tại sao cậu lại quay lại gặp tôi, không phải mục đích của cậu là tim bức thư sao, nhưng tại sao cậu lại dắt tôi đi khắp nơi kể chuyện cho tôi nghe làm tôi có cảm giác… ta từng rất quan trọng của nhau. Tại sao?_ Mắt nhỏ bỗng long lanh như có nước đúng nhỏ sắp khóc nhưng vẫn đang kìm nén cảm xúc

– Tớ phải đi.

– Không! Tớ không cho cậu đi cậu chưa trả lời tớ! Hức hức._ Nhỏ òa khóc vào người cậu. Khẽ vuốt lên mái tóc mượt mà của nhỏ. Trời đất bỗng tối sầm lại. Nhỏ chẳng buồn ngủ nhưng vì sao lại ngủ thiếp đi, trong cơn mơ nhỏ còn cảm nhận rõ một nụ hôn nhẹ như gió thoảng trên trán nhỏ và cả câu nói của cậu

– Tạm biệt, tình yêu của tớ!

Chiếc chuông gió lại reo.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN