Cậu Bạn Đặc Biệt
Chương 7
Nhỏ tỉnh giấc thì thấy ba mẹ nhỏ đang đứng thu dọn đồ đạc. Nhỏ nhìn dáo dác quanh phòng, chiếc chuông gió đã biến mất! Nhỏ hoang mang
– Mẹ, chiếc chuông gió con đâu?
Mẹ nhỏ vừa thu dọn đồ đạc vừa trả lời
– Thì nó vẫn nằm đó mà
– Nó biến mất rồi!
Chả nhẽ là cậu đem đi luôn rồi sao? Tại sao cậu lại đem nó đi? Nó đã nằm đó mấy ngày sao cậu không lấy mà giờ lại lấy mất! Vậy đồng nghĩa với việc… cậu cũng biến mất luôn sao? Đúng rồi cậu không hứa với nhỏ rằng sẽ gặp nhỏ mãi mãi…_ Nhỏ ngồi thụng xuống mặt mày buồn bã, mẹ nhỏ lo lắng
– Con bị làm sao vậy?
– Con không sao đâu chỉ hơi mệt tí thôi._ Nhỏ cố nặn ra 1 nụ cười cho mẹ yên tâm
– Được rồi để mẹ lấy thêm mấy ngày thuốc cho con.
– Vâng
Quay lại vấn đề nhỏ nhìn ra phía “ngọn đồi xa xa”, “Liệu cậu có còn quay lại?”
*********
1 ngày…
1 tuần…
1 tháng….
Đúng như những suy nghĩ của nhỏ cậu không còn quay lại nữa
************
1 ngày chủ nhật đẹp trời. Những tia nắng ấm áp len lỏi qua khe lá áp thẳng xuống đất.
Nhỏ quyết định hôm nay sẽ đi tìm cậu, bởi vì… nhỏ nhớ cậu, nhớ thật nhiều
Lục trong tủ ra chiếc đầm màu kem phong cách vintage. Đã lâu nhỏ không mặc nhưng không hiểu vì sao bây giờ nhỏ lại lôi nó ra hay đơn giản vì cậu từng muốn thấy nhỏ mặc đầm
Sau khi thay xong trông nhỏ cứ như công chúa thật xinh, ngắm mình trong gương nhỏ mỉm cười rồi với tay lấy chiếc túi và chiếc điện thoại bước xuống nhà. Trước khi ra khỏi nhà nhỏ còn không quên viết lại mảnh giấy nhỏ nhỏ xin phép mẹ ra ngoài (vì mẹ nhỏ đi chợ về trễ)
Đầu tiên nhỏ sẽ đến “ngọn đồi xa xa” nơi mà cậu nói nhà cậu ở đấy. Nhỏ thực sự không biết rõ “ngọn đồi xa xa” ấy là ngọn đồi nào trong vô vàn ngọn đồi kia nhưng nhỏ sẽ tìm dù sao thì hôm nay cũng rãnh. Nhỏ đón chuyến xe bus đi sang ngọn đồi gần nhất.
Trưa…
Trời nắng nóng như lửa nhỏ đành mang thất vọng về nhà thật không hiểu nổi ngọn đồi ấy nằm chỗ nào mà đi đến đâu người ta cũng lắc tay không biết Hoàng. Cũng có vài nhà có con trai tên Hoàng bằng tuổi cậu hhưng không phải cậu. Đang trong bước đường cùng chợt nhỏ nhớ ra ngôi mộ nằm trong khu rừng đom đóm biết đâu nó giúp ích cho nhỏ. Mặt mày sáng rực lên nhỏ chạy như bay đến khu rừng đom đóm
Đến nơi nhỏ bước men theo con đường mòn mắt không ngừng dòm khắp nơi. Cũng có vài người qua lại, thường là cặp tình nhân đến đây tâm sự và chụp hình kỉ niệm và trong số người đó chẳng có Hoàng. Mắt nhỏ sáng lên, ngôi mộ đây rồi.
Bước nhanh lại, ngôi mộ được tráng gạch bông có vẻ đắt tiền nhưng cỏ dại mọc đầy, ly hương đóng toàn bụi không biết bao lâu rồi chưa ai đến thăm mộ. Nhỏ nhìn lên tên, bàng hoàng nhận ra hai chữ “Trịnh Hoàng” thực ra nhỏ sẽ không tin vào mắt mình nếu bênh cạnh không phải là hình cậu. Khuôn mặt cậu vẫn thế nụ cười tỏa nắng trên môi nhưng sao… Nhỏ nghẹn ngào bật khóc, mặc dù nhỏ gặp cậu chưa bao lâu nhưng vẫn đủ để nhỏ thích cậu, nhỏ chưa kịp nói thích cậu nữa mà… Nhỏ khóc nấc lên mọi người qua lại chỉ biết nhìn nhỏ lắc đầu tội nghiệp
Sau một hồi trấn an mình nhỏ cầm giỏ xách định bước đi thì có một người trên tay cầm nhang và chổi đến như thăm mộ
– Cháu là…
– dạ bạn của Hoàng
– Cháu đến thăm nó à?
– Vâng. Mà bác là…
– Chú của nó thôi. Ba mẹ nhỏ quá đau lòng trước cái chết của nó nên qua Mĩ rồi nhờ bác lâu lâu đi thăm mộ 1 lần nhưng hổm rài bác bận
– Dạ._ Nhỏ hơi sụt sịt
– Tội nghiệp thằng nhỏ, còn nhỏ mà đã… haizzz…
– Sao Hoàng chết vậy bác?
– Bác cũng không rõ ba mẹ nó tuyệt đối im bặt mọi thông tin bác chỉ biết nó chết cách đây gần 2 tháng
– Sao? 2 tháng?_ Nhỏ giật mình vì nhỏ gặp Hoàng mới cách 1 tháng nay mà
– Ừ trên mộ có ghi ngày mất đó cháu._ Bác vừa nói vừa dùng chổi lau lau. Nhỏ nhìn lên mộ, dòng chữ “Từ trần ngày X/Y/ZZ” nhỏ giật mình chẳng phải ngày đó là ngày nhỏ nhận được mắt và tim từ một người sao, nhưng nếu Hoàng mất vào ngày này thì người mà hổm nay nhỏ gặp là ai là Hoang hay là… Nhỏ bệt xuống đất, nhỏ đang quay cuồng trong hàng vạn suy nghĩ thì chợt nhớ đến câu nói của mẹ nhỏ trước khi chuyển nhà “Người này có quan hệ với con đấy” quan hệ? quan hệ gì?
– Này cháu
– À dạ dạ! Thôi con chào bác con về._ Chưa kịp để bác ấy nói thêm gì là nhỏ chạy nhanh về nhà
Vừa chạy vừa miên man trong suy nghĩ đến nhà mẹ nhỏ đã đi đâu mất. Phóng lên lầu lên căn phòng của nhỏ, nhỏ lại nhớ đến bức thư tỏ tình của “cô gái” mà cậu nói. Lục tung cả căn phòng nhưng vẫn không thấy đâu, như một sư kì diệu nhỏ chợt thấy trên chậu xương rồng có một ngăn tủ nhỏ. Bức lại gần kéo ngăn tủ nhỏ ra là một tờ giấy bé tí được gấp gọn gàng, nhẹ nhàng mở nó ra. Nhỏ nheo mắt nhìn, nó như bản đồ kho báu không kìm được tò mò nhỏ đi theo những gì tờ giấy chỉ
“Tử cửa sau bước ra vườn 3 bước –> quẹo trái 5 bước –> vòng qua cái cây bước 4 bước –> X”_ Dưới chân nhỏ giờ là một bụi cỏ nhỏ mọc trông rất không tự nhiên. Dùng chiếc xẻng để trong kho nhỏ đào bới chỗ đó lên. Thấp thoáng bên dưới là một cái hộp bằng sắt, nhỏ dùng tay nhấc nó lên, phủi phủi lớp đất trên mặt hít thở một hơi thật sâu nhỏ bật nắp ra. 1 quyển sổ, 1 tờ giấy gấp kĩ càng, và vô vàn những thứ linh tinh khác như 1 bông hoa khô,… Lật sơ qua quyển sổ hình như là nhật kí vì có ghi Ngày, tháng, năm.
Thật ra nhỏ không thích xen vào sự riêng tư của người khác nhưng… sự tò mò của mình nhỏ không ngăn nổi. Lật mấy trang đầu không có gì đặc biệt chỉ là kể về đời sống thường ngày của cậu nhưng qua khỏi trang giữa là sự xuất hiện đặc biệt của một cô gái
“Ngày… tháng… năm…
Hôm nay mình gặp được một cô gái. Cô gái rất đặc biệt và rất xinh tóc để đuôi gà mắt long lanh. Mình đang ăn nhưng không vô định bỏ thì bị cô gái kêu lại mắng đúng thật là buồn cười từ nhỏ giờ chưa ai dám mắng mình như thế, cô ấy con kể về sự “đau khổ” mà mình đang trải qua. Cô ấy thật thú vị.
***
Ngày… tháng… năm…
Mình đã gặp lại cô ấy, thật may mắn lại còn được xếp chung lớp và ngồi cạnh nhưng… thật ra là do mình sắp đặt ngại thật!
***
Ngày… tháng… năm
Giờ mình mới biết cô ấy có nhiều điểm thú vị hơn nữa như có tâm hồn ăn uống cực kì, rất lạc quan yêu đời, và đặc biệt giỏi Âm Nhạc. Cô ấy dạy mình đàn guitar, piano và tặng cho mình 1 chiếc chuông gió có âm thanh là bản sô nát số 9″
Lật thật nhanh đến trang cuối
“Ngày… tháng… năm
Cô ấy bị tai nạn, mất trí nhớ và mù cả mắt. Nhờ sự giúp đỡ của mọi người cô ấy nhớ lại mọi thứ nhưng quên mình. Mình thực sự không biết phải làm sao chỉ biết hằng ngày tặng cho cô ấy bông hoa dành dành trắng, nếu mình xuất hiện cô ấy sẽ bị nhức đầu mình thực sự rối ren”
Tai nạn? Mù mắt? Hoa dành dành được tặng hằng ngày? Chả phải là hoàn cảnh của mình nhưng hoa dành dành là do Lâm tặng không lẽ anh ta nói dối?
“Ngày… tháng… năm…
Hôm nay cô ấy gặp được 1 anh chàng khá đẹp trai anh ta tự nhận mình tặng hoa cho cô ấy mình lại chẵng biết phải làm sao nhảy ra đấm cho anh ta vài cái hay… im lặng
***
Ngày… tháng… năm…
Nhìn cô ấy đỡ buồn khi có anh ta biết đâu không có mình cô ấy vẫn vui vẻ đành chon cách im lặng vậy”
Lại không đủ kiên nhẫn để mà đọc tiếp nhỏ lật lên vài trang sau
***
“Ngày… tháng… năm…Anh ta là đồ lừa đảo dối trá anh ta lừa gạt cô ấy chỉ vì tiền cô ấy thực sự sốc khi nghe đoạn đối thoại giữa anh ta và cô người yêu khác, mình rất muốn ôm chặt lấy cô ấy
***
Ngày… tháng… năm
Cô ấy đã suy sụp hoàn toàn khi nhận được tin bệnh tim tái phát phải phẩu thuật ngay nếu không phải… chết. Nhưng cô ấy là người thứ 5 làm sao chờ được
***
Ngày… tháng… năm…
Phải rồi chỉ còn cách đó!”
Và đó cũng là trang cuối cùng trong quyển nhật kí cách đó là cách gì và cô gái đó là ai? Nhỏ cố nhớ lại tường tận chi tiết thì cơn đau đầu lại xuất hiện khiến nhỏ ngất đi giữa vườn.
*******************
“- Tính tiền._ Một cậu con trai đứng dậy bước đi bỏ lại một tô phở còn nguyên y
– Tên kia!_ Một cô gái chỉ vào anh ta la lớn. Anh ta quay lại nhìn
– Gì?
– Không thấy tô phở còn y nguyên ăn kiểu gì đấy
– Tôi ăn sao thì kệ tôi
– Ơ hay anh cậu không thấy 1 tô phở là 35k ba mẹ anh làm việc cực khổ mới có được lại còn @#$^&*^*%_ Tiếp theo là một tràng kể lể rằng bên Châu Phi còn hàng tá người chết đói quanh ta cũng có vài người nhịn ăn sáng… v…v…
– Cậu đói?
– Ừ._ Cô gái áy náy gật đầu bụng đang sôi ùng ục
– Không có tiền?
– Ừ
– Ăn không?
– Ăn
– Vậy ngồi xuống đi
– Nhưng tôi không có tiền
– Tôi bao
– Ô vậy à? Cảm ơn cậu!_ Cô gái cười tít mắt
15p sau…
3 tô phở được “xử” trong chốc lát trong sự ngạc nhiên của chàng trai
– Cậu đói đến vậy
– Ừ từ sáng giờ có gì bỏ bụng._ Cô gái lau lau miệng
– Huống chi tui không ăn là không làm việc được. sáng giờ làm bể cả đống chén nên tui bị đuổi việc luôn rồi còn phải bồi thường nữa._ Mặt cô gái trụ ụ
– Ba mẹ cậu đâu sao để cậu nhịn ăn nhịn uống đến “xử” 3 tô phở thế hả?
– Tui làm mất tiền ba mẹ, ổng bả nói tui phải trừ tiền đi học lại
– Bao nhiêu?
– Khoảng 3 triệu
– Một ngày đi học bao nhiêu?
– 5k tính luôn tiền ăn sáng thì 25k
– Gì? Biết bao giờ mới đủ
– Chưa đâu còn tiền bổi thường làm vỡ ly vỡ bát hư hao thiệt hại khi tui đi làm thêm nữa._ Cô gái thở dài. Chàng trai nhìn cô gái nở một nụ cười tỏa nắng đến ấm áp
– Sao… sao… lại cười?
– Tại muốn cười thôi._ Chàng trai nhún vai
– Mà cậu tên gì?_ Chàng trai hỏi
– Hỏi tên để tìm tui đòi tiền à? Tui không có tiền đâu!
– Không hỏi làm quen
– Vậy hỏi làm gì không gặp nữa đâu. Phù hiệu của cậu khác tui hai trường cũng xa, tui không còn gặp lại nữa đâu
– nếu chúng mình có duyên
– Trên đời này làm gì có duyên”
—oOo—
“- Xin xới thiệu với các em đây là bạn mới lớp ta
– Chào các bạn mình tên Hoàng. Có gì chỉ dẫn mình thêm!
– Oa đẹp trai quá!_ G1
– Giống mĩ nam Hàn._ G2
– #$%^*(_ G3
– Em tự chọn chỗ ngồi đi
– Vâng._ Hoàng bước xuống chiếc bàn gần cuối nơi có một cô gái đang mân mê với cây viết bi có vẻ nghiên cứu
– Này tớ ngồi đây được không?
– Ờ ngồi đi… Ơ nhưng_ Cô gái ngẩng mặt lên
– Cậu đến đây làm gì đòi tiền tôi à? Tui không có tiền đâu!_ Lại câu nói cũ. Hoàng cười
– Tớ đã nói nếu chúng mình có duyên mà.”
—oOo—
“- Oa Hoàng được điểm 9,5 luôn_ G1
– Cao nhất lớp rồi_ G2
– Không chừng là nhất trường cơ đấy chứ có ai làm văn mà được 9,5_ G3
– Các cậu nói quá rồi._ Hoàng cười cười
– Nói quá nói quá rồi._ Cô gái nhái lời Hoàng
– Này nói gì thế?
– Không có gì!_ Cô gái mân mê bài kiểm tra được điểm 6,o tròn trĩnh của mình rồi sựt nhớ ra
– Này chỉ tui học Ngữ Văn được không?
– Bồi dưỡng gì đây?
– Bồi dưỡng?_ Cô gái chu môi
– Được thôi tôi sẽ tặng cậu 1 thứ rất đặc biệt!
– Thứ gì
– Khi nào dạy tôi đi
– Kèm dạy lại tôi Âm nhạc
– Hả?
– Chẳng phải cậu rất giỏi sao?
– Ok lun
– 2, 4, 6 dạy Ngữ Văn. 3, 5, 7, CN học Âm nhạc
– Sao CN lại học Âm nhạc tui phải được nghỉ chứ?
– Vậy thì thôi
– Được rồi được rồi”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!