Cậu Bạn Đặc Biệt - Chương 8 - End
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
224


Cậu Bạn Đặc Biệt


Chương 8 - End


– Hoàng ơi, Hoàng!_ Nhỏ bậc dậy. Là giấc mơ. Nhỏ đã nhớ ra mọi thứ, đột nhiên kí ức lùa về như 1 cuốn phim chậm nhưng… tại sao cậu lại mất! Rồi trong cuốn nhật kí gì mà “chỉ có cách đó” Cách đó là cách gì?

Nhỏ thở dài nhìn mông lung. Lại nhìn sang chiếc hộp để trên bàn, còn tờ giấy nhỏ chưa đọc. Lấy tờ giấy ra không gì khác ngoài bức thư tỏ tình mà nhỏ gửi cậu, nhỏ rất giận vì sau bữa đó là sự từ chối của cậu chẳng hiểu sao lại như vậy. Gấp tờ giấy lại.

Nhỏ lại phát hiện ra một cục giấy được vò nát trong góc hộp. Tò mò nhỏ gỡ nó ra

“Tớ cũng thích cậu nữa đồ ngốc!

Tớ từ chối cậu chỉ vì muốn cậu tập trung thi Học kì thôi. Bây giờ làm bạn gái tớ nhé!”

Nhỏ bật khóc

– Sao sao có thể như vậy?

Vây mà nhỏ đã giận giận rất lâu vì cậu từ chối nhỏ. Nhỏ tưởng cậu không thích nhỏ, nên nhỏ luôn né tránh cậu không nói chuyện với cậu nữa nhưng không ngờ cậu lại muốn tốt cho nhỏ. Tự cốc đầu mình

“Cạch”_ Cửa phòng mở, mẹ nhỏ bưng tô cháo vào

– Con tỉnh rồi sao?

– Vâng._ Khẽ quẹt giọt nước mắt

– Con khóc à?

– Bụi bay vào mắt thôi mẹ.

– Mẹ về đã thấy con ngất ngoài vườn. sao thế con?

– Dạ đâu có gì. Con chỉ cố nhớ 1 số chuyện cũ thôi.

Hôn nhẹ lên trán nhỏ

– Được rồi con ăn cháo đi mẹ ra ngoài._ Nhỏ chợt sựt nhớ ra

– mẹ. Chủ cũ căn phòng này có quan hệ gì với con vậy?

Mẹ nhỏ chợt khựng lại quay sang nhìn nhỏ

– Con biết gì à?

– Con biết được là cậu bạn tên Hoàng từng học chung với con và… cậu ấy đã chết

Mẹ nhỏ thở dài, ngồi xuống giường, vuốt mái tóc mượt mà của nhỏ

– Con phải bình tĩnh nghe mẹ nói

– Dạ.

– Lúc con bị tai nạn mù mắt rồi bệnh tim tái phát cậu bạn này đến đòi thay tim và mắt cho con nhưng gia đình mẹ và cậu ấy đều không đồng ý cả bác sĩ cũng vậy.

– Sao nữa mẹ

Mẹ nhỏ chợt nghẹn lại

– Nhưng… ngày hôm sau người ta phát hiện… cậu ta tự sát trong phòng với 1 tờ giấy ghi rằng tặng mắt và tim cho con. Thực ra mẹ cũng chẳng biết phải làm sao

– Sao… sao… có thể vậy được!_ Nhỏ bàng hoàng nghe từng câu từng chữ mà mẹ nhỏ phát ra

– Mẹ nói đi nói nãy giờ là mẹ chỉ nói dối

– Không! Đây là sự thật con ạ. Gia đình họ không nhận tiền của nhà mình nên mẹ đành mua nhà của họ để họ sang Mĩ.

Nhỏ òa khóc thực sự đau đớn. Nhỏ không hề biết rằng cậu yêu nhỏ như vậy. Đối với cậu tình yêu của nhỏ quá bé chỉ bằng 1 giọt nước so với tình yêu của cậu_ 1 đại dương bao la. Vậy mà… nhỏ quên mất quên mất sự tồn tại của cậu, cậu hi sinh vì nhỏ không đáng. Nhỏ bây giờ chỉ biết khóc. Đôi mắt của nhỏ là đôi mắt của cậu. Ánh sáng của nhỏ bóng tối của cậu. Và hơn hết nhỏ đang sống trên tình yêu của cậu,1 tình yêu mãnh liệt.

**********

Sau khi thăm mộ cậu nhỏ đứng dậy. Nhỏ nhìn lên di ảnh thực sự thì nhỏ chẳng biết phải làm gì ngoài khóc. Nhỏ quay mình bước đi, nhỏ biết rằng cậu không chịu hưa với nhỏ sẽ bên nhỏ mãi mãi nhưng lúc nào cũng theo dõi nhỏ. Phải không Hoàng?

Em thấy con đường

Em thấy đại dương

Em thấy mọi thứ

Chỉ là…

…. Em không thấy anh….

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN