Cậu chủ lưu manh và ôsin quái quỷ - Chương 11: Đại tiệc đãi mèo con.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
99


Cậu chủ lưu manh và ôsin quái quỷ


Chương 11: Đại tiệc đãi mèo con.


Dưới nắng vàng rực rỡ phảng phất chút gió mát lạnh. Một cô gái đứng bên kia đường mái tóc ngang lưng tuỳ gió thổi bay, làn váy trắng cũng bay nhẹ theo gió. Cả người cô nhìn thật trong trắng và đơn thuần. Chiếc balo ở phía sau lưng khiến cho cô trở lên nhỏ bé hơn nhiều. Người con gái đó chẳng ai khác chính là Quỳnh Trâm.
Cô đứng đó chờ người tới đón mình, đôi vai cô đã cứng ngắc vì đeo balo nặng. Chẳng biết tới bao giờ mới có người tới đón cô đây. Đang muốn tìm một chỗ nào ngồi tạm xuống nghỉ chân thì cô nghe thấy tiếng gọi.
– Này em ơi!
Cô nhìn ra thấy một chiếc ô tô đỗ cách cô không xa. Anh lái xe mở cửa kính thò đầu ra ngoài gọi.
– Anh gọi em?- Cô chỉ tay vào mình hỏi lại. Chỉ sợ nhận nhầm thì mất mặt lắm.
Anh lái xe gật gật đầu, tay còn đưa ra vẫy cô tiến lại gần. Quỳnh Trâm nghĩ chắc đây là người tới đón mình nên không ngần ngại tiến đến.
– Em có phải là Phạm Quỳnh Trâm không? – Anh lái xe hỏi.
– Vâng.- Cô biết mình đoán đúng mà, đây là người quản gia bảo đến đón cô đi.
– Vậy lên xe đi, anh đưa em tới nhà của cậu chủ.
Anh lái xe cởi mở, nở nụ cười thân thiện với cô. Đương nhiên cô cũng sẽ đáp lại nụ cười ấy rồi mở cửa xe vào trong. Khi cô đã yên vị trên ghế thắt dây an toàn đàng hoàng thì anh lái xe quay lại nhìn cô hỏi.
– Em đã sẵn sàng chưa?
– Gì ạk?- Cô chưa hiểu ý tứ của câu “sẵn sàng” kia là gì?
– Bỏ đi, không có gì đâu.- Anh lái xe quay ra chép miệng một cái, khởi động xe rồi chuyển động bánh.
Chiếc xe lăn đều, êm du trên con đường cao tốc. Cửa kính xe được hạ xuống, nắng vẫn vàng chiếu vào khuôn mặt cô, gió vẫn thổi làm bay làn tóc rối. Cảnh vật hai bên đường trôi theo tầm mắt. Trong xe tiếng nhạc nhẹ nhàng văng vẳng, anh lái xe tốt bụng cho cô vài viên kẹo bạc hà. Cô bóc kẹo ra cho vào miệng, hương bạc hà mát lạnh xông lên mũi giúp tinh thần cô thoả mái hơn chút. Dù sao đi chăng nữa cô cũng cảm thấy căng thẳng mà, giống y như lần đầu tiên chạm mặt Khải Minh sau 10 năm xa cách. Cảm giác này biết diễn tả sao nhỉ?
Vui sướng?
Thương nhớ?
Xa lạ?
Giận hờn?
Đều có đầy đủ tất cả dư vị của cảm xúc.
Cô khẽ thở dài một cái, hương bạc hà phả ra quẩn quanh chóp mũi cô.
Qua gương chiếu anh lái xe nhìn thấy Quỳnh Trâm thở dài liền hỏi.
– Em có chuyện gì àk? Sao lại thở dài?
– Không có gì đâu ạk! – Cô nhã nhặn trả lời.
– Muốn nói chuyện với anh một chút cho đỡ buồn chán không?
Đây là lầm đầu tiên anh chủ nói chuyện với ôsin của cậu chủ. Cô gái lần này cũng khiến anh khá để ý, không giống với những người lần trước.
Người ta có lòng thì mình cũng phải có ý chứ! Quỳnh Trâm biết được đạo lí này nên cô không ngại cùng anh lái xe trẻ tán gẫu vài câu. Anh quả là người vui vẻ và có tính hài hước khiến cô cười thật nhiều căng thẳng cũng bớt đi không kém.
~30 phút sau
Quỳnh Trâm cò đang ôm bụng cười mắc nẻ vì câu truyện cười vừa nghe thì chợt phát hiện xe đã dừng lại rồi.
– Dịch vụ taxi và kể truyện cười tới đây là kết thúc. Xin quý khách vui lòng xuống xe và nhớ không được để quên đồ đấy.-
Vài câu nói tếu táo bông đùa của lái xe làm Quỳng Trâm biết mình đã tới nơi rồi. Mở cửa xuống xe cô vui vẻ quay lại nói:
– Cảm ơn anh. Hẹn một ngày gặp lại.
Mỉm cười thật tươi nhìn kĩ gương mặt anh lái xe này. Vui tính a, cô sẽ không quên đâu.
Trước khi cô quay bước đi thì anh lái xe gọi cô quay lại, dúi vào tay cô vài cái kẹo bạc hà, gương mặt anh trầm trọng hơn nặn ra từng chữ.
– Tạm biệt! Chúc em bình an vô sự.
Ngắn gọn một câu, anh phóng xe đi ngay. Nhìn qua chính gương chiếu hậu anh âm thầm than thở trong lòng. Một cô gái đơn thuần thế kia mà rơi vào tay cậu chủ thì… Trời ơi thảm hại vô cùng. Anh phải đi nhanh nếu không anh sợ bản thân mình xúc động quá lại quay trở lại kéo cô gái kia đi thoát khỏi ma chưởng của cậu chủ. Anh đã được biết kết quả của bao nhiêu ôsin trước của cậu chủ rồi, chỉ sợ cô gái này cũng sẽ chung số phận thôi…
Cô gái tội nghiệp! Cô gái đáng thương! Mong em được yên ổn.
( Anh này dễ xương quá nhỉ😂)
Quỳnh Trâm đứng lặng một hồi suy nghĩ, từ sáng tới giờ anh lái xe kia cứ nói những câu mập mờ không rõ nội dung. Tóm lại là anh muốn ám chỉ cho cô biết điều gì đây. Hay là muốn nói về Khải Minh, không lẽ anh ta đáng sợ như lời đồn, thậm trí còn quái ác hơn nữa. Cô hơi run, vì bản thân mình mà lo lắng cho tương lai phía trước.
Aizzz….. Nhưng cô hiểu rõ đã bước chân tới đây thì không thể quay lại nữa rồi, đành phải đi tiếp thôi.
Cô nhìn về ngôi nhà phía trước. Không được coi là biệt thự nhưng cũng phải đứng ở hạng căn hộ cao cấp nhỉ? Đúng là người có tiền, đi tới đâu rải tiền tới đó. Cô bước tới gần cổng. Nhịp tim hơi hỗn loạn ra tăng nhịp đập ” thình thịch” các dây thần kinh như bó cứng lại suy nghĩ của cô. Bàn tay chầm chậm ấn chuông kêu vang. Từng nhịp chuông lại khiến cô thở hắt ra. Thì ra cô đang rất rất căng thẳng nha.
Ba hồi chuông kết thúc mà cổng vẫn im lìm. Cô quay lưng dựa vào cổng thở dốc:
“Ôi…ôi…á….bịch”
Cánh cổng tự động đẩy vào trong, không còn điểm tựa liền hững chân, Quỳnh Trâm ngã vào phía trong, chân tay chổng cả lên trời. Cô xuýt xoa than thở:
– Rõ là mở cổng mà mình không biết, hại bản thân ngã một cú đau điếng.
Đứng dậy phủi bụi trên người, bây giờ cô mới để ý tới căn nhà đẹp này; ” 3 tầng sang chảnh, bể bơi gara có đủ” nhìn vẻ ngoài như vậy đã biết được độ giàu có của nhà Khải Minh rồi.
Đi theo con đường cạnh hồ bơi là tới cửa nhà, lần này cô không rõ cửa nữa mà trực tiếp mở cửa ra. Căn nhà tối om, thứ ánh sáng duy nhất chính là từ cửa lớn mà cô vừa mở ra chiếu vào phòng. Cô nghĩ thầm có gì đó là lạ, tối thế này thì đi sao đây?
Không biết thế nào cô cứ phía trước mà tiến, đi được vài bước thì cô đạp phải cái gì đó vướng chân, chưa định hình được điều gì thì.
“Ùm…”
Cả một xô nước lạnh đổ xuống đầu cô.
Ông trời! Cả người cô co lại, nước lạnh làm da đầu cô tê dại.
Bẫy? Trăm phần trăm là vậy rồi.
“Tách…tách…tách”
Nước trên người cô rơi xuống hoà vào âm thanh công tắc bóng đèn mở. Trước mặt Quỳnh Trâm hiện lên hai dàn đèn sáng rực ở giữa là đường đi. Con đường đầy ánh sáng như dụ mời cô ” đi vào đây”. Hừm!!! Cô biết thừa con đường trải hoa hồng phẳng lặng nhưng thực chất là đầy chông gai hiểm trở. Ngẫm lại cô thấy đúng rồi, Khải Minh này quả thật là nhân vật khó chơi. Ngay ngày đầu tiên cô tới đây anh ta đã bày trò tiếp đón cô “long trọng” thế này rồi, bảo sao những người giúp việc trước không chịu nổi quá ba hôm.
Quỳnh Trâm quyết định nhờ vào thứ ánh sáng kia, cô đi sang bên rìa phải. Từng bước một cô thấy khá ổn vì không có gì khác lạ, khá tự tin cô bước đi bình thường hơn. Mắt thấy cách phòng khách không còn bao xa cô cười thầm tự đắc thì ra trình độ của anh ta chỉ vậy thôi, thế mà hồi nãy cô còn đề cao anh ta quá.
“Rầm…”
Quả thật là bây giờ không biết ai mới là người cười tự đắc đây? Âm thanh vừa rồi đã chứng minh một điều rằng Quỳnh Trâm lại va phải bẫy nữa rồi. Có gì đâu, trong lòng cô tự đắc quá chân cứ bước không thèm chú ý cuối cùng là mắc phải dây chắn đường, cả người ngã nhoài ra đất cùng lúc đó cả xô chứa hạt gì mềm mềm trơn trơn đổ xuống khiến cô muốn chống tay đứng dậy cũng không nổi.
Hai lần! Chính xác lần này đã là lần thứ hai cô bị ngã ở nhà anh ta chỉ trong chưa đầy nửa tiếng. Cô khẽ nghiến răng, chịu đựng đủ rồi thì phải phát tiết ra.
– Dương Khải Minh…!!!!
Đã đủ to!
Đã đủ chấn động!
Đã đủ để nghe thấy!
Tiếng hét vừa kết thúc, một tràng cười giòn giã vang lên. Căn nhà cũng đồng thời được bật điện lên sáng choang.
Hiện trường! Một mảng hỗn độn, Quỳnh Trâm còn nằm trên sàn nhà vẻ mặt tức giận, đầu óc ướt nhẹt rối tứ tung, nói có bao nhiêu thảm hại liền có bấy nhiêu đi.
– Hahaha, mới vào cửa thôi đã dám gọi cả họ tên của cậu chủ rồi sao?
Tiếng cười của Khải Minh vang khắp căn nhà, anh tiêu sái đường hoàng đi từ cầu thang lầu hai xuống. Một mạch tới ghế sôpha ngồi, rút kính râm từ trong túi áo ra ngắm nghía, không cả liếc Quỳnh Trâm lấy một cái.
(Yul: anh lúc nào cũng ngắm vuốt em cho anh biết thành thụ bây giờ^=^. Khải Minh:*Lườm*. Yul: *Xách dép chạy*)
Tư thế ung dung của Khải Minh càng làm Quỳnh Trâm tức giận hơn, cô chật vật bò dậy phát hiện ra xung quanh mình thật nhiều hạt nở tràn ngập, hèn chi lại trơn đến vậy. Cẩn thận đứng lên di chuyển suýt ngã mấy lần thì cô mới tiến đến được chỗ Khải Minh ngồi.
Anh ngước mắt nhìn từ chân cô gái trước mặt mình. Di chuyển ánh mắt lên, váy ướt hết tóc tai cũng rối loạn, gương mặt…. hửm? Không phải là…
– Chậc chậc…. Cứ tưởng đại tiệc này tôi sẽ dành cho ai cơ. Hoá ra lại là đại tiệc đãi mèo con. Em hài lòng chứ?
Lời nói tràn ngập ý cười, không ngờ trái đất nhỏ thật, quanh đi quanh lại vẫn gặp nhau. Cái này có tính là oan gia ngõ hẹp không nhỉ?
“Mèo con a, chúng ta đúng là khắc nhau, coi như em lần này không may mắn khi gặp phải tôi rồi, một tuần đủ để tôi chơi trò mèo vờn chuột với em” ý nghĩ hay ho hình thành trong đầu Khải Minh.
– Thì ra anh là cậu chủ của tôi?- Quỳnh Trâm biểu hiện khá bất ngờ.
– Đúng a. Nhưng chỉ là một tuần thôi, vì sau một tuần em sẽ chẳng còn là ôsin của tôi nữa đâu.- Một mạch nói thẳng vấn đề.
– Tại sao? Tôi không nghĩ mình sẽ bỏ việc sớm thế. Hay anh muốn đuổi tôi đi? – Cô hỏi lại không chút do dự.
– Tôi không đuổi mà tự em sẽ đi.- Anh khẳng định cô cũng sẽ giống như những người trước đó thôi, tự động chạy chối chết khỏi căn nhà này. Có điều cô hơn họ là chịu được “đại tiệc” của anh thôi. Nếu là người khác đã sớm bỏ đi rồi.
– Anh chắc chắn?- Cô khoanh tay nghi hoặc hỏi lại.
– Em đang khiêu khích tôi đấy àk?
– Đúng vậy. Tôi chỉ sợ anh không chịu nổi tôi liền tìm cớ để đuổi việc tôi thôi, còn muốn tôi tự đi thì KHÔNG BAO GIỜ.- Tự nhận mình đang khiêu khích rồi lại khẳng định quyết tâm của mình, nói ra những điều này trước mặt tình địch chắc chỉ có mình cô mà thôi.
– Cứ chờ xem.- Anh tiến tới nói nhỏ vào tai cô. Trò vui còn ở phía trước ngại gì mà không chờ đợi.
Cô khẽ rùng mình không biết là vì nước lạnh hay là vì câu nói của anh đây.
Anh khẽ cười lướt qua cô đi thẳng trên con đường ngập tràn ánh đèn mà vừa nãy cô đã bỏ qua,nhìn anh ta đi rất tự nhiên cô nhịn không được bật thốt ra khỏi miệng.
– Đường đó không có bẫy à?
– Hahaha. Em có thấy ai ngu ngốc tự dặt bẫy trên đường mình đi chưa?
Câu này ám chỉ cô ngu ngốc nên mới không đi.
– Anh biết tôi sẽ không đi trên con đường này?- Dù biết mình hỏi hơi ngốc nhưng cô vẫn muốn hỏi.
– Em thật thông minh.- “Nhưng lại không tránh khỏi bẫy của tôi” anh nhếch khoé môi trong lòng bổ sung vế còn lại.
Biết mình bị nói móc cô tuỳ ý nghĩ nói bừa.
– Nhỡ tôi chọn đường khác để đi thì sao?- Hồi nãy cô chọn đường bên phải, còn đười bên trái nữa.
– Em đi thử thì biết.- Anh nhướng mày vẻ thách thức nhìn sang đường bên trái.
Cô đâu ngốc mà đi để vấp phải bẫy nữa. Nhưng cô rất tò mò nên cũng ngoái đầu nhìn về phía đường bên trái. Quả nhiên cũng có một sợi dây ngáng ngang đường và sợi dây nối. Ngước mắt lên nhìn theo sợi dây nối thì ôi thôi….trên trần nhà toàn là túi bột màu xanh, đỏ, tím, vàng… đủ loại, đảm bảo rơi xuống sẽ nhuộm cả người cô thành con tắc kè hoa mất.
Ông trờ a…. Sao lại ban cho anh ta trí tuệ hơn người để làm ra những trò quái quỷ như vật chứ? Thật hên là cô không chọn bên trái để đi nhưng chỉ cần nhìn tác phẩm của anh ta là cô đã nổi máu điên rồi. Cô bắn ánh mắt sắc bén về phía Khải Minh thì anh chỉ nhún vai một cái rồi đeo kính râm bước ra ngoài. Cô biết lúc anh ta quay đi môi đã mím chặt lại nhịn cười.
Anh ta cười cô ngu ngốc!
Đáng giận mà.
“Ách…xì” thật đúng lúc a cả người cô run lại, phải mau chóng đi thay quần áo thôi, nước đổ xuống người cô là nước lạnh mà, có thể bị cảm.
Nhìn xung quanh nhà cô chọn đại một phòng ở lầu một. Cô phải nghỉ ngơi để lấy sức chống đỡ tên lưu manh lắm trò kia.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN