Cậu chủ lưu manh và ôsin quái quỷ - Chương 19: Chị em tốt.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
104


Cậu chủ lưu manh và ôsin quái quỷ


Chương 19: Chị em tốt.


Ngọc Lan quay người lại nhìn Quỳnh Trâm, vừa hay cô chưa kịp thu lại gương mặt quỷ của mình nên đã bị Ngọc Lan nhìn thấy. Cô ấy lặng lặng quan sát Quỳnh Trâm. Ánh mắt một hồi sáng nên như nhìn ra điều gì đó.
– Cô chọc tới bọn họ à?- Ngọc Lan hỏi.
– Họ rất đáng sợ, em nào dám.- Quỳnh Trâm nhỏ giọng đáp, đầu cúi gằm xuống nghịch mấy đầu ngón tay.
– Vậy sao cô lại bị bọn họ đuổi bắt?- Ngọc Lan truy hỏi tiếp.
– Chính là….!!!- Cô cũng không biết giải thích sao nha. Chẳng lẽ lại nói là do cô vô tình phá tan chuyện tốt của cô ta, khiến cô ta không thể hôn môi Khải Minh. Aiiizzz. Chuyện này sao lại tìm cô trả thù chứ, tất cả là do con sâu dóm trên cây và do bọn họ trọn chỗ không thích hợp thôi, cô là người vô tội nha.
Ngọc Lan còn chờ đợi câu trả lời của cô gái trước mắt nhưng lại nghe thấy tiếng gọi quen thuộc từ phía xa vọng tới đây.
– Chị Ngọc Lan, chị đang ở đâu?
– Chị ở bên này!- Ngọc Lan nên tiếng.
Từ xa, một cô gái thân hình đầy đặn không được coi là quá béo, đôi mắt tròn tròn ngập nước, đôi môi hồng nhuận khẽ cắn, cô gái tiến tới gần. Quỳnh Trâm tự tin về trình độ giả ngây thơ của mình nhưng xem cô gái này xong thì tong lòng cô bật thốt lên thừa nhận: Cô gái này quá mức ngây thơ, rất dễ đánh lứa nha.
( Yul: Mấy soái tỷ của em xuất hiện rồi *bắn pháo tung hoa*)
– Không thấy chị, Anh Thi rất lo lắng nha.
Ôi ôi cái chất giọng trẻ con này nghe thật choáng váng hại người ta muốn yêu thương không rứt. Trần Anh Thi- một cô gái luôn dễ thương và ngây thơ như vậy đó.
– Được rồi, chị không phải đang ở đây sao? Không cần lo nữa.- Ngọc Anh vỗ vai trấn an cô em gái bé bỏng.
Anh thi gật gật đầu cười tươi nộ núm đồng tiền trên má. Chợt cô phát hiện phía sau chị Ngọc Lan còn có người đứng.
– Cô ấy là ai vậy?- Anh Thi hỏi chị, có chút gì đó quen thuộc lắm.
– Cô ấy vừa bị bọn người Thanh Trúc làm khó, chị giải thoát giúp nhưng cũng không biết cô gái này là ai?- Ngọc Lan quay lại nhìn Quỳng Trâm như muốn tìm hiểu câu trả lời.
– Em là Phạm Quỳnh Trâm, học sinh lớp A.- Cô cười thân thiện giới thiệu.
– A…em nhớ ra rồi. Đây là học sinh mới chuyển về lớp mình đó chị.- Anh Thi reo lên, chẳng trách cô thấy quen đến vậy.
Quỳnh Trâm cười khổ, thì ra trong lớp cũng có người để ý và nhớ tới sự tồn tại của cô. Cô gái tên Anh Thi kia làm cô tăng thêm vài phần yêu quý.
Ngọc Lan cũng nhớ ra cô gái trước mặt rồi, vẻ mặt đồng tình với Anh Thi.
– Quỳnh Trâm tớ bảo nhé! Lần sau cậu có đi đâu thì nên đi cùng bạn cậu. Nhỡ gặp chuyện gì rắc rối còn có người giúp đỡ mình.- Anh Thi thật lòng khuyên bảo. Giống như cô vậy luôn có chị Ngọc Lan đi cùng.
Lời khuyên của Anh Thi chạm xâu vào lòng Quỳnh Trâm. Chỉ có điều…
– Tớ không có bạn.- Quỳnh Trâm cúi thấp đầu xuống. Sự thật là cô không có lấy một người bạn ở đây, chỉ có một cậu chủ lưu manh mà thôi. Cô tránh anh ta còn không kịp nói gì đến việc đi cùng đây. Cầu anh ta không mang rắc rối đến cho cô là đuoejc rồi.
Anh Thi hồn nhiên lại rất thương người, cô tiến lại gần nắm tay Quỳnh Trâm.
– Không sao. Cậu không có bạn thì Anh Thi sẽ làm bạn của cậu. Chị Ngọc Lan cũng sẽ là chị của cậu, chúng ta là chị em tốt, sau này cậu không cần sợ bị người ta bắt nạt nữa.
Nhìn bàn tay nhỏ nhắn đang nắm lấy tay mình, Quỳnh Trâm ngước lên nhìn Anh Thi giọng nghẹn lại.
– Thật không?
– Đương nhiên là thật rồi.- Anh Thi gật đầu một cái, nở nụ cười má núm dễ thương. Cô rất thích Quỳng Trâm nha, làm bạn tốt lắm.
Cảm xúc dâng trào trong lòng Quỳnh Trâm. Cô chở nhận ra bản thân mình cũng có những khát khao, có mong ước được người bạn tốt. Và cô gái trước mắt này dã hoàn thành mong ước của cô. Cô đã có những người bạn thật rồi?
– Chị Ngọc Lan thấy sao?- Anh Thi quay sang hỏi, dù sao cũng cần hỏi ý của chị chứ.
(Yul: Nói xong rồi mới hỏi😂Anh Thi: Kệ người ta *quay mặt giận dỗi*)
Ngọc Lan không có trả lời mà chỉ im lặng gật đầu, âm thầm đánh giá Quỳnh Trâm trước mắt. Cô gái này tuyệt đối không giống như vẻ bề ngoài người ta nhìn thấy, từ việc cô chọc tới Thanh Trúc chứng tỏ lá gan cô không nhỏ chút nào. Nhưng khi nghe Anh Thi nói muốn làm chị em tốt của cô thì cô hiện rõ vẻ phấn khích không chút giả dối nào, cô hẳn không phải là người xấu đi. Có lẽ vì một lí do nào đó khiến Quỳnh Trâm phải đeo gương mặt này khi giao tiếp với người khác. Ngọc Lan thầm cười, nhận thấy Quỳnh Trâm có nhiều nét tương đồng với bản thân mình. Nếu đã không phải người xấu thì kết làm chị em cũng tốt mà.
” Reeng….”
Chuông vào lớp nhân vang. Anh Thi một tay nắm tay Quỳnh Trâm một tay nắm tay chị Ngọc Lan tung tăng đi vào lớp. Cô có bạn mới nha, vui quá đi.
Trên tầng 2 có ba ánh mắt dõi theo bước chân của ba người con gái kia.
– Quỳnh Trâm! Cô gái đụng phải cậu hôm trước kìa.- Vũ Thiên huých tay Khải Minh, từ hôm ấy anh đã tìm hiểu về cô gái này. Không ngờ cô lại học cùng lớp với bọn họ, hiệu trưởng cũng khéo sắp xếp nha, để cho họ gần nhau như vậy.
Khải Minh vẫn dõi theo ba người kia bước lên tầng đến khi bị cầu thang che khuất. Một màn mèo vờn chuột khi nãy anh cũng đã được xem rõ. Khá lắm đến cả Thanh Trúc cũng dám động vào. Anh nghĩ có lẽ cô không muốn đi dưới trời nắng êm dịu nhẹ nữa mà muốn đi trên con đường đầy bão táp mưa sa có thể vùi dập cô bất cứ lúc nào. Dấn thân vào rắc rối là điều cô muốn sao?
– Tớ muốn cùng chơi với cô gái đó.- Vũ Thiên liếm liếm môi tựa vào lan can, bộ dáng giống sói hoang chờ đợi đại tiệc tiểu bạch thỏ.
(Yul: Anh…đáng sợ!)
– Không được! Cô gái đó là của tớ.- Bá đạo tuyên bố. Khải Minh không muốn Vũ Thiên đem ôsin của mình ra làm trò tiêu khiển, chỉ có anh mới có quyền đó mà thôi thứ của anh không muốn bị người khác tranh cướp, nhất là cái tên không đứng đắn này. Nhưng nếu giữa cô và Thanh Trúc diễn ra tranh chấp thì anh rất vui vẻ đứng một bên vỗ tay cổ vũ nha.
(Yul: Anh….quá đáng!)
– Tuỳ cậu.- Vũ Thiên nhún nhún vai, Khải Minh đã nhắm trúng mục tiêu anh cũng không rảnh động vào làm gì. Tránh những tranh chấp không đáng kể, không động tới cô ta thì chuyển mục tiêu sang người khác vậy.
Tuấn Huy đứng ở giữa, đối với suy nghĩ của hai người bên cạnh anh rất hiểu. Bất quá vì một cô gái kia mà mất công suy nghĩ, đáng không? Anh chẳng thèm quan tâm, tiếp tục cúi xuống chăm chú vào bản nhạc của mình, thứ này tốt hơn nhiều so với cô gái kia.
(Yul: Anh…lạnh lùng!)
_______________________
Khải Minh tranh thủ thời gian trở về biệt thự gặp mẹ của mình. Vừa bước chân vào anh đã thấy luôn giúp việc đứng chào đón ở cửa.
– Mẹ tôi đâu?- Anh trực tiếp hỏi.
– Bà chủ trên phòng ạk!- Giúp việc e thẹn trả lời. Cô đang chờ cậu chủ khen mình, từ ngày ấy nhận được lời khen cô đã dùng đủ mọi cách, xài đủ loại kem để nâng nhan sắc của mình lên tầm cao mới. Cô vọng tưởng mình sẽ được cậu chủ nhìn tới. Ôi…!!! Giấc mơ màu hồng.
( Yul: Chị này ảo tưởng nặng nèk)
Ngược lại là Khải Minh chằng thèm để ý tới giúp việc nữa mà một mạch đi thẳng lên phòng mẹ luôn.
– Mẹ con có chuyện muốn nói.- Khải Minh đẩy cửa vào.
– Aizzz!!! Con trai yêu quý của mẹ, cuối cùng con đã về rồi. Mau mau tới đây bóp chân cho mẹ.- Bà Hoà rên rỉ ôm cái chán đau, chỉ vì tập khiêu vũ thôi đó. Chân bà đã sưng tấy lên rồi.
Khải Minh lặng lặng ngồi xuống vừa bóp chân cho mẹ làm một người con có hiếu vừa bàn vấn đề chính mà mình đến đây.
– Mẹ! Chuyện ôsin của con tới trường học là sao?
Nhắc tới chuyện này bà Hoa trừng con trai một cái rõ lâu.
– Còn không phải tại con sao? Bình thường con giỏi đuổi ôsin ra khỏi nhà lắm mà, sao lần này con lại không làm gì được con nhỏ đó thế.
Anh thừa nhận mình thất thố trước ôsin ting quái đó nhưng chuyện này liên quan gì tới chuyện đi học chứ.
Thấy vẻ mặt khó hiểu của con trai bà Hoa nói thẳng ra.
– Mẹ đã cùng con nhỏ đó trao đổi một điều kiện. Nếu con nhỏ đó làm ôsin cho con được một tuần thì mẹ sẽ cho nó chọn lựa bất cứ điều gì nó muốn. Còn không thì nó làm không công cho mẹ một năm. Vậy là sau một tuần con nhỏ đó tới tìm mẹ nói rằng muốn đi học.
– Sao cô ta lại muốn đi học ở trường Will?- Khải Minh trầm tư nghĩ, quay sang hỏi mẹ.
– Làm sao mẹ biết được.- Hôm đó bà cũng chẳng hỏi, cứ vậy đồng ý thôi.
Suy nghĩ một lúc lâu, Khải Minh đứng dậy tạm biệt mẹ ra về. Bà Hoà hơi hụt hẫng vì đang được xoa bóp thật dễ chịu, chưa được bao lâu thì thằng nghịch tử kia đã về rồi. Lánau phải tìm cách dụ dỗ nó ở lại thật lâu.
Khải Minh xuống tầng, giúp việc vẫn ôm cột đợi cậu chủ khen một câu. Vừa thấy Khải Minh cô đã chạy tới gần.
– Cậu chủ!- Cô đã kịp về phòng trang điểm tô son, chắc hẳn là không tệ đi.
Tâm tình Khải Minh vừa lúc không tốt, lại nhìn tới gương mắt tô vẽ kia anh nhíu nhíu mày.
– Dạo này trông cô xấu đi không ít đấy.
Giúp việc ngẩn tò te tại chỗ. Gì chứ? Không khen mà là chê cô sao? Trang điểm vào nhìn xấu hơn à…. Oa! Không biết đâu, cậu chủ độc khẩu quá, phá nát hết công sức bao ngày chăm chút sắc đẹp của người ta rồi.
( Yul: Đáng đời bánh bèo buôn dưa bở, ảo tưởng cho lắm vào😂)
Khải Minh ra xe phóng hướng về nhà. Anh muốn hỏi xem lí do mà cô gái kia muốn đi học ở trường Will là gì?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN