Cậu chủ lưu manh và ôsin quái quỷ - Chương 50: Kết thúc tất cả.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
52


Cậu chủ lưu manh và ôsin quái quỷ


Chương 50: Kết thúc tất cả.


(Yul xin có ý kiến nha! Từ nay xưng hô của Khải Minh với Quỳnh Trâm sẽ được thống nhất một kiểu “Tôi- Em” tránh để lộn xộn khó hiểu nhé!😙)
Những đám mây màu xám lờ lững trôi đang dần phủ kín bầu trời. Gió cũng mạnh và lạnh hơn nhiều. Hẳn là trời đang xế bóng.
Một cô gái mặc đồng phục trường Will danh giá đang đứng trước cổng màu trắng, mắt cô lâu lâu lại nhìn vào bên trong căn nhà, một lát lại rũ mắt xuống nhìn ra ngoài phố phường đang lên đèn tấp nập người đi lại. Tất cả đều chẳng có gì lạ cả. Nhưng là….
~ Ách…xì
Quỳnh Trâm hít hít cái mũi đỏ bừng của mình, nhịn không được cô khẽ rùng mình mỗi lúc có cơn gió lạnh đi qua, 30 phút, đã 30 phút trôi qua rồi đấy. Khoảnh thời gian mà cô đã đứng đây chờ đợi Khải Minh. Cô đã mặt dày tìm đến đây – nhà Tuấn Huy để tìm gặp anh nhưng chờ mãi mà chẳng thấy kết quả. Là anh không biết hay cố ý bỏ mặc cô đứng ngoài này hứng gió. Cô chỉ muốn nói vài lời với anh thôi mà, khó đến vậy sao?
Một cơn gió nữa vù vù thổi qua Quỳnh Trâm hai tay ôm lấy thân mình run nhẹ, miệng lẩm bẩm than phiền
– Khải Minh! Anh còn không nhanh ra thì tôi sẽ chết lạnh ở đây mất.
Cùng lúc đó người ở trong nhà cũng có tâm trạng thập phần phức tạp.
Khải Minh đứng bên cửa sổ mở hé nhìn ra ngoài. Cô gái kia còn trụ yên ở đó không đi. Cái đồ ngốc ấy không biết lạnh sao? Trời sắp tối rồi cũng không chịu về nhà. Trong bụng anh còn dự tính sẽ giận cô tiếp, nhưng nhìn cảnh kia ai giận cho nổi.
Cuối cùng thì anh cũng không thể cản được bước chân mình cầm theo áo khoác mỏng anh sải bước dài ra ngoài,
“Cạch”
Nghe tiếng mở cổng Quỳnh Trâm quay người lại nhìn. Là Khải Minh! Anh đứng trước cô, gương mặt không lộ chút cảm xúc chỉ có đôi mắt là dao động liên hồi làm nhất thời cô cũng không biết phải mở miệng như thế nào.
– Tới đây làm gì?- Khải Minh lên tiếng phá vỡ trầm mặc, thuận tiện anh khoác chiếc áo vào người cô. Lời nói tuy lạnh nhạt nhưng hành động lại vô cùng ấm áp.
– Ừmm…tôi, tôi tới để gặp anh.- Ánh mắt trong veo nhìn anh thật xâu tựa như hai người đã cách xa nhau rất lâu rồi.
(Yul: Mới có một ngày thôi mà chị😝)
– Đã gặp chưa?- Anh lại hỏi.
– Gặp rồi.- Cô gật đầu.
– Vậy thì về nhà đi.- Anh nhìn cô một lát rồi đi ra đười vẫy xe taxi.
Quỳnh Trâm thấy vậy vội chạy ra giữ lại cánh tay anh, cô còn chưa kịp nói gì mà sao có thể về được.
– Khoan đã tôi muốn nói với anh một câu xin lỗi.- Cô nói thật nhanh.- Còn nữa…tôi…
Anh quay sang nhìn cô, ánh mắt dò hỏi, ép cô phải nói ra mới thôi.
– Còn gì?
– Còn muốn năn nỉ anh về nhà nữa.
Mặc kệ xấu hổ đi, cô chỉ cần anh về nhà thôi, một mình cô ở nhà. Không ổn chút nào.
Anh trầm mặc, cô nín thở rồi lại thở hắt ra.
– Tôi biết những điều nói ra với anh là không đúng, tôi thành thực không cố ý nói vậy đâu. Anh là quân tử đừng trách lòng dạ tiểu nhân như tôi được không?
Anh vẫn không hé răng nửa lời. Quỳnh Trâm lo anh sẽ không tha thứ cho mình, vành mắt đã bắt đầu đỏ, những giọt nước mắt như hạt mưa nhỏ tuôn ra.
– Anh…anh không thương Su àk? Anh định bỏ Su một mình ở nhà sao?
Tình huống đảo ngược hoàn toàn khiến Khải Minh không kịp phản ứng, trên đường có vài người hiếu kì đã ngoảnh đầu lại nhìn hai người. Làm ơn đi, đâu phải anh đánh cô khóc.
(Yul: Nhưng anh chọc chị khóc mà😌)
Cô khóc càng ngày càng to, gương mặt đỏ bừng nhìn thật đáng thương. Anh muốn đưa tay ra lau nước mắt cô, muốn ôm cô vào lòng và dỗ dành. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ thôi, nếu lần này anh vẫn chiều theo cảm xúc của cô thì những chuyện như thế này sẽ xảy ra nhiều, cô sẽ lại chọc cho anh tức giận bỏ nhà đi.
– Thu hồi nước mắt lại đi, nó không có tác dụng với tôi đâu.- Anh lạnh lùng nói.
Cô hơi ngước gương mặt lên. Àiii, nghiêm túc quá, xem ra chiêu này không hiệu nghiệm thật rồi.
– Giờ phải làm sao?- Cô ngây ngô hỏi.
– Bắt xe về đi, tôi sẽ về sau.- Anh buâng quơ nói xong liền sải bước vào trong nhà.
Cô gọi với theo.
– Về sau là lúc nào?
Anh cũng không có trả lời, bóng anh biến mất sau cánh cổng. Cô đứng lặng im hồi lâu rồi vẫy một chiếc xe taxi đi về. Không thành công lôi kéo anh về được nhưng ít nhất còn biết anh vẫn quan tâm mình. Bàn tay tự chủ kéo áo khoác anh đưa cho, cô nở một nụ cười hạnh phúc, anh hết giận rồi!
Qua khe cửa sổ nhìn chiếc xe rời đi Khải Minh thầm thở nhẹ một hơi, nếu cô còn gan lì đứng đó thì chắc chắn anh sẽ ra vác cô ném lên xe chở về nhà. Cũng may cô chưa chạm tới giới hạn chịu đựng của anh. Quả là cô gái phiền phức.
– Này kẻ trộm.- Vũ Thiên tựa người vào cánh cửa gần đó cười xấu xa.
– Cậu gọi ai là trộm?- Khải Minh quay sang trừng.
– Vụng trộm quan tâm người ta không phải trộm thì là gì?
– Đâu liên quan tới cậu.- Khải Minh khẽ hừ lạnh.
– Tớ thấy tội nghiệp cô ấy quá, cứ như oán phụ chờ chồng về nhà.- Vũ Thiên vẫn không buông tha cho Khải Minh.
– Ít ra cô ấy còn chờ được tớ. Khác với ai kia chờ mãi không thấy người đâu.- Khải Minh vẻ mặt đắc ý khi trả đũa được thằng bạn thân, anh cười lớn rồi đi lên lầu.
Vũ Thiên bị đá đểu, gương mặt đen lại cũng không thể phát giận nổi. Đúng vậy, anh đã chờ con thỏ nhỏ kia mà không thấy cô đâu, gọi điện cũng không bắt máy. Thật là làm anh tức chết mà.
_______________
~3 ngày sau.
Ngôi trường thân quen sao lại trở lên xa lạ. Còn mọi ánh mắt xa lạ sao lại đổ dồn về đây?
Anh Thi chậm dãi bước đi, chống chọi với ánh mắt của mọi người. Nếu là mọi khi cô sẽ chạy đi trốn vào một nơi nào đó ôm mặt khóc chờ chị Ngọc Lan tới, nhưng bây giờ thì khác, cô không muốn chị Ngọc Lan phải che chở và bảo vệ cô mãi vậy. Cô quyết định phải mạnh mẽ đối diện với rất cả, cô muốn mạnh mẽ như chị Ngọc Lan. Hít một hơi thật xâu cô thẳng lưng ngửng cao đầu mà bước đi. “Không có điều gì phải sợ, cố lên Anh Thi mày làm được mà”. Cô tự cổ vũ bản thân mình.
Vào tới lớp học, ánh mắt mọi người ngạc nhiên nhìn Anh Thi bao gồm có cả hai người chị em tốt của cô nữa. Cũng không thể quên ánh mắt khinh miệt và ghen ghét của bọn người Thanh Trúc. Anh Thi lại càng căng thẳng hơn, khí thế trong cô giảm đi đôi chút, cô bước chậm đi tới chỗ mình ngồi.
– Ai đây ta? Chẳng phải Trần Anh Thi- con rùa đen thụt cổ của chúng ta đây sao?- Thanh Trúc đi tới cản bước chân của Anh Thi không cho cô đi tiếp.
– Thất tình, trốn ở nhà mấy hôm cuối cùng mày cũng chịu đi học rồi àk?- Giọng Diễm Mu vang ở phía sau, cô ả nghe đàn em báo tin liền kéo cả một đám sang đây.
Lớp học đặc biệt được chú ý, mọi người đổ xô vào xem rất đông. Đừng ai thắc mắc tại sao không có thầy cô giáo khuyên can. Đơn giản ở đây tụ họp toàn cô chiêu cậu ấm danh tiếng, thầy cô giáo cũng phải nể mấy phần. Mấy chuyện giải quyết ân oán cá nhân kiểu này không phải muốn xen vào là xen vào được đâu.
Nhận thấy tình hình bất lợi cho Anh Thi. Ngọc Lan và Quỳnh Trâm vội chạy ra chỗ cô.
– Các người muốn làm gì?- Ngọc Lan hỏi.
– Chúng tôi đã làm gì đâu mà chị phải căng thế.- Thanh Trúc bĩu môi.
– Vậy các người kéo đông người vây quanh cậu ấy làm gì?- Quỳnh Trâm chỉ chích, bàn tay nắm chặt lấy tay Anh Thi.
Có vẻ như Diễm My nóng tính gơn, cô ả đã không thể kiềm chế mà thẳng thắn nói.
– Nói nhiều làm gì, cứ dạy cho con nhỏ đó một bài học đi, nó là đầu sỏ của mọi chuyện.- Ngón tay của cô ả chỉ thẳng Anh Thi.
Anh thi cười một nụ cười nhạt, thoát khỏi tay của Quỳnh Trâm cô hiên ngang bước lên trước gạt tay của Diễm My xuống. Hành động này làm cho mọi người há hốc mồm. Trước mặt họ là một AnhTthi đầy kiêu ngạo chứ không phải Anh Thi nhu nhược như mọi khi nữa rồi.
– Cô nói tôi là đầu sỏ?- Cô nhìn thẳng người đối diện mình hỏi.
– Phải, nếu mày không xuất hiện phá vỡ màn tỏ tình của tao thì giờ Thiên đã là của tao tồi.- Nghĩ tới điều này Diễm My hận không thể xé nát người con nhỏ này ra.
– Tỉnh lại đi, đừng có u mê nữa.- Anh Thi thật lòng nói ra.
– Ý mày là gì?- Diễm My kinh ngạc hỏi.
– Nếu anh ta thực sự thích cô thì đã không vì tôi mà rời xa hay chán ghét cô rồi. Cô cũng chỉ là một trò chơi qua tay của Vũ Thiên mà thôi!- Giống như cô vậy.
– Mày…- Diễm My nghẹn họng, tức giận đưa tay ra định đánh Anh Thi.
– Dừng lại.- Một tiếng hét truyền ra từ đám đông. Rồi từ đám đông ấy rẽ ra một lối đi. Vũ Thiên và Khải Minh xuất hiện.
– Ai dám động vào một sợi tóc của cô ấy thì đừng trách tôi.- Vũ Thiên kéo Anh Thi vào ngực, cảm giác ấm áp quen thuộc anh không nỡ buông tay. Thỏ nhỏ bắt được em rồi nhé!
Cô nên từ chối, cô lên đẩy anh ra, cách xa anh thật xa, Anh Thi đã nghĩ vậy nhưng khi ngã vào lồng ngực vững trãi kia mọi suy nghĩ của cô lại đình trệ, cô lại quanh quẩn si mê trước mị lực của anh.
– Thiên, anh không thể bỏ rơi em.- Diễm My mắt ướt nhoà nhìn anh.
– Cầm lên thì có thể bỏ xuống, huống chi tôi còn chưa động tới cô. Nhưng cô gái này tôi không bỏ được.- Vũ Thiên trìu mến nhìn xuống cô gái trong ngực.- Cô ấy là người của tôi, không ai có thể động tới đây là lời cảnh cáo cuối cùng.
Vũ Thiên ôm Anh Thi rời đi, đám đông lại rẽ lối cho anh đi.
Quỳnh Trâm định bước lên ngăn cản thì Ngọc Lan giữ tay cô lại, lắc nhẹ đầu.
– Để cho hai người đó giải quyết đi.
Hết chuyện đám đông cũng tản dần, người ác chung quy vẫn nhận kết cục thảm hại. Họ biết những lời cảnh cáo của Vũ Thiên không phải nói xuông, ai mà chẳng nghe nói tới độ tà ác của anh chứ. Chỉ có một người vẫn chưa buông tha hi vọng…
– Ken… Chiều nay mình gặp nhau nhé!- Thanh Trúc xán lại gần Khải Minh.
– Không thích, không rảnh, cũng không có hứng thú. Tránh xa tôi một chút.- Khải Minh lạnh lùng quay gót đi, phũ phàng a…
-1——————1-
Vũ Thiên kéo Anh Thi ra tới khuôn viên trường anh quay lại nói cô.
– Em ngốc…..
– Kết thúc tất cả đi!
Cả hai đồng loạt thốt ra, Vũ thiên cau mày lại.
– Em nói gì?- Anh hoài nghi chính mình nghe nhầm.
Anh Thi nhẹ nhàng rời khỏi tay anh, vẻ mặt cô nghiêm túc nhìn anh.
– Hôm nay anh hãy nghe tôi nói được không?.- Cắn môi cô ngước lên nhìn anh.- Bởi vì sau này giữa chúng ta sẽ không có bất kì quan hệ nào nữa, anh sống cuộc sống của anh, tôi sẽ không tham gia vào nữa.
Nói ra những điều này cô thật khổ sở, nhưng biết làn sao khi tất cả phải kết thúc rồi.
Vũ Thiên rất tức giận khi nghe cô nói vậy, nhưng anh vẫn im lặng theo lời cô.
Dùng hết khí thế của mình Anh Thi nói.
– Tôi biết anh chẳng có hứng thú gì với tôi, chẳng qua tôi chỉ là một trò tiêu khiển cho anh giết thời gian thôi. Mà trò chơi nào cũng phải kết thúc. Anh đã hoàn toàn làm đảo lộn cảm xúc của tôi, tôi đã cười đã khóc, đã hạnh phúc và cũng đã tuyệt vọng giống như rơi xuống địa ngục vậy. Tôi thừa nhận mình đã yêu anh rất nhiều, và tôi cũng biết được đã chạm tới giới hạn rồi anh giống như là gió phiêu lưu vậy tôi không thể nắm bắt được. Kết thúc là điều không thể tránh khỏi.
Đôi mày của Khải Minh nhíu chặt. Hơi thở tản ra độ lạnh lùng.
– Đây là điều em muốn?
– Đúng cậy, cuộc sống của anh rất phong phú mà, bên cạnh anh có rất nhiều người con gái. Cuộc sống riêng của tôi cũng vậy, tôi sẽ tìm được một người đàn ông phù hợp với mình, giữa chúng ta hay giữ làm kỉ niệm thôi.
Nói tới đây cô không còn dám nhìn thẳng vào anh nữa, cô sợ mình yếu đuối sẽ khóc trước mặt anh, sợ bản thân sẽ ngã vào vòng tay anh một lần nữa. Cảm giác như cô đã lấy hết can đản của cuộc đới mình ra để nói với anh. Như vậy là đủ rồi!
Vũ Thiên chợt cười nhạt, nếu như cô hiểu lầm anh sẵn sàng giải thích, nhưng đằng này cô lại một mực muốn kết thúc tất cả, ngang nhiên nói sẽ tìm người con trai khác thay thế anh. Lá gan cô cũng to lắm!
Lòng kiêu ngạo của Vũ thiên cảm thấy hung hăng bị chà đạp, anh tiến tới gần cô nắm lấy cằm cô gần sát mình hơn và nói.
– Vậy cũng được, cô muốn rời đi tì cứ việc, tốt nhất là đi cách xa tôi càng xa càng tốt.
Anh đã rất giận, lại hận cả cô gái quấy nhiễu tâm trạng anh mấy ngày nay. Đáng lẽ gặp lại anh sẽ nói lời yêu với cô, xe ôm cô vào lòng yêu thương. Nhưng mọi thứ không giống như anh đã tính toán trước. Một câu kết thúc phá hủy toàn bộ mọi dự tính. Lần đâu tiên anh bị một người con gái đá, đó lại chính là người con gái anh yêu. Sự đời thật chẳng ai lường trước được, phải chăng đây là quả báo của anh. Vũ thiên chợt cười lớn, anh không biết vì sao mình lại cười, hệt như kẻ điên vậy.
– Sao còn chưa đi? Định đứng đây chọc tôi chướng mắt àk?- Tay Vũ Thiên thô lỗ đẩy Anh Thi lui về phía sau vài bước.- Biến lẹ cho khuất mắt tôi đi.- Anh phủi phủi tay như vừa chạm vào thứ không lên chạm.
(Yul: Ghét anh rồi nha =.=)
Anh Thi xoay bước chạy đi. Đau! Lòng cô đau quá, như có ngọn lửa nóng hừng hực thiêu đốt trong tim, nó còn đau hơn cả những ngày trước. Đã nói kết thúc rồi, cũng sẽ nghĩ tới phản ứng của anh nhưng sau khi chính miệng anh muốn cô cách xa anh thì lại đau đến thế. Nụ cười khi nãy của Vũ Thiên thật là lạnh, nó khác hẳn nụ cười vui vẻ khi anh nhặt giúp cô quyển sách, khác với nụ cười ấm áp khi anh đỡ tay cô đứng dậy lúc ngã và khác hẳn nụ cười hạnh phúc khi cô gật đầu làm bạn gái anh.
( Yul: Nụ cười tạo nghiệp a~)
Phải chăng những nụ cười anh dành cho cô đều là giả dối? Cô vẫn luôn là một trò chơi của anh, chơi chán rồi tự khắc anh sẽ đạp đổ không thương tiếc. Những giọt nước mắt muốn rơi ra cô lại ngước mắt lên trời ngăn cản chúng. Cô sễ không khóc, đã tự hứa với bản thân mình rồi mà. Sẽ không rơi nước mắt vì anh nữa đâu. Cô phải học cách chấp nhận sự thật rằng hai người chẳng liên quan gì tới nhau nữa.
Chỉ là nỗi đau trong lòng không biết cô có thể chịu đựng được bao lâu nữa đây?
Yêu là khổ, yêu là đau nhưng cô tuyệt đối không hối hận vì đã yêu anh.
“Vũ Thiên, anh là kỉ niệm mà em sẽ giữ mãi trong lòng. Tạm biệt!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN