Câu chuyện của một hành trình
Chương 4: Trận đấu chớp nhoáng và hậu quả
Ngày hôm nay không khí của thành phố có vẻ bớt sôi động hơn, một phần vì hôm nay giải tỉ thí đã bị hoãn do trận đấu đã hẹn của chúng tôi, một phần cũng do hôm nay bầu trời có phần âm u, những đám mây dường như dày lên và thỉnh thoảng bất chợt vài tiếng sét đánh ầm trời. Tôi và Jacob được hẹn trước đến đấu trường để đợi. Không khí ở đây thực sự khá là căng thẳng, đặc biệt là đối với Jacob, chỉ vì một lời nói thiếu suy nghĩ của tôi mà khiến cho mọi chuyện phải thành ra thế này. Mặt cậu ấy tuy có vẻ bình thản, nhưng nhìn vào mắt cậu ấy tôi vẫn thấy được sự suy tư và lo lắng của cậu ấy. Theo những gì cậu ấy đã giải thích, hoàng tử Casper năm nay cũng đã 23 tuổi, chứng tỏ vẫn còn thấp hơn hai chúng tôi, cậu ta là một người cực kỳ tài năng về khả năng chiến đấu do đã đỗ trường quân sự từ năm 18 tuổi và được mệnh danh ở đó là “Thương Long Thánh Kiếm Sĩ”. Cậu ta là chiến binh mạnh nhất trong Đảo và toàn bộ những ai từng thách đấu cậu ấy đều đã thất bại thảm hại, hoặc bị đánh đến nỗi gần như hấp hối.
Chúng tôi ngồi đợi đó được một lúc thì một tên quần thần và 2 người tùy tùng khác tiến tới, bọn họ bảo rằng chúng tôi có 5 phút để chuẩn bị trước khi bước lên sàn đấu. Trước khi đứng dậy, tôi cố xin lỗi vì đã kéo cậu ấy vào vụ việc này. Cậu ấy chỉ thở phào một cái rồi bảo tôi rằng nhất định phải đánh cho hết sức nếu không suất ăn sáng ngày hôm nay tôi sẽ phải trả bù cho cậu ấy. Nghe thấy thế tôi cảm thấy nhẹ nhàng hơn, đồng thời cũng càng cảm thấy hồi hộp khi chuẩn bị đấu với một người thậm chí còn mạnh hơn hẳn khả năng của mình.
Khi chúng tôi lên được đến sân thì trời cũng bắt đầu đổ mưa, thường thì những trận đấu như thế này sẽ được hoãn vì thời tiết, nhưng do sự vội vàng và nóng giận của cậu ta mà nó vẫn được diễn ra, đồng thời ngày mai hoàng tử phải đi có việc nên chỉ còn rảnh mỗi ngày hôm nay thôi. Lên đến nơi thì thấy Casper đang đứng đó với bộ trang bị chẳng khác gì ngày hôm qua. Cậu ta cứ đứng đấy, nhìn qua chúng tôi mà nói rằng:
-“ Ha! Chỉ với những trang bị quèn đó mà các người đòi đánh với ta ư? Nếu cần ta có thể cho người lấy cho người một vũ khí tốt hơn thanh sắt đó.”
Nghe câu nói đấy của hắn, tôi như tức tím tái ruột lên, nhưng vẫn cố bình tĩnh lại mà nói với cậu ta rằng: Tôi không quan tâm những gì chúng tôi nói ngày hôm nay, được tỉ thí với hoàng tử là một vinh dự của tôi, còn về vũ khí, tôi có thể sử dụng đồ của mình là được rồi. Cuối cùng khi cả hai bên đã vào tư thế sẵn sàng, ngài hoàng tử vẫn đứng với cái tư thế dựng thương lên mời chúng tôi tấn công, còn về phía bên này, tôi không thèm để ý đến việc anh ta đang có đầy sơ hở, tôi cho rằng đó là một hành động cố ra vẻ mà thôi. Chính vì điều đó, tôi lấy đà, phi một bước bứt tốc lên gần nửa sân đấu, vừa đúng tầm, tôi chớp thời cơ vung đòn mở đầu ngang nửa người cậu ta. Bất ngờ thay, điều tôi không hề nhận ra rằng cậu ta đang mặc bộ Thánh Long Giáp – Bộ giáp hoàng gia độc nhất trên đảo. Cậu ta chỉ dùng cổ tay của mình đặt ngáng đường kiếm mà thanh kiếm của tôi đã bị bật ra, bất chấp đòn phản công bằng một cú đá của tôi, cậu ta vẫn đứng im như tòa thành. Biết rằng phải thay đổi kế hoạch,tôi lùi xuống, đưa thanh kiếm của tôi lên chéo người, trong đầu nghĩ xem làm thế nào để đánh lại bộ giáp mà ta không thể xuyên thủng. Thấy tôi có vẻ lo ngại, cậu ta kiêu ngạo nói rằng tôi không hề biết chút phép tắc hoàng gia, từ đó không đủ tư cách để thực hiện một nhiệm vụ của một tên lính quèn. Nói xong cậu ta chĩa thương về phía tôi rôi phi thẳng trong khi tôi vẫn còn khá mơ màng về đòn tấn công vừa rồi. Tôi giật đến thót tim, người tôi như đóng băng, lúc đó phản ứng duy nhất của tôi là nhắm mắt lại mà chịu đòn vì không ngờ nó lại có vận tốc kinh khủng đến thế.
UỲNH!
Một tiếng vang động trời như muốn đất trời rung chuyển khiến tôi cảm thấy choáng váng, vừa tưởng rằng nhờ tiếng động đó đã làm cho hoàng tử ngưng lại, nhưng điều đầu tiên tôi thấy sau âm thanh đó là cảnh tượng mà tôi không ngờ đến: Jacob đang đứng trước tôi, thở dốc mà vẫn cố đứng vững để chắn cho tôi, thằng bạn mà cậu ấy đã cho rằng là ngu ngốc khi chấp nhận một lời thách đấu từ một người mà nó không hề biết đến.
Sau cú đánh chấn động đó, Jacob gục xuống, khi một bác sĩ đến kiểm tra thì mới biết rằng sau cú đó cậu ấy đã bị gãy xương và có thể không được phép tham gia bất cứ trận đánh nào trong vòng 3 tháng sau. Nghe tin đó tôi gần như đứng tim. Trận đấu kết thúc với việc tôi phải đầu hàng, và Casper xem ra cũng coi trọng điều đó. Cậu ta bảo rằng sẽ hẹn tái đấu khi nào tôi sẵn sàng, và tôi cũng đồng ý với điều kiện đó.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!