Câu chuyện của một hành trình
Chương 3: Một sự việc bất ngờ
Đến nơi, cậu ấy gọi cho tôi một bát súp nấm còn cậu ấy thì làm hẳn một miếng thịt nướng và súp củ dền. Ăn xong, cậu dẫn tôi đi mua mấy thứ lặt vặt như rương, thuốc, đồ trang trí,… Thành phố thì đông và sôi động hơn hẳn làng của tôi, nhiều ngôi nhà mái ngói được xây chắc chắn và xếp thành nhiều tầng mà chỉ có một hai gia đình khá giả trong làng có thể tậu được . Đa số những món đồ là cậu ấy mua cho em gái và gia đình mình, còn hai đứa thì chả mua cái gì cả. Đi đến một con phố vắng, tôi bỗng liếc về phía một cái hẻm nhỏ ẩm ướt, chúng tôi bất chợt nhìn thấy một cảnh tượng bất ngờ: Vua Buck và 3 người tùy tùng của ông, đang bị vây quanh bởi một toán cướp, có thể là phản tặc, tất cả đều cầm sẵn vũ khí và sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào. Một tên đã chém chết 2 người hầu khác lúc chúng tôi vừa kịp đến, 3 người còn lại thì trên mình đầy thương tích, thậm chí nhà vua còn không hề mang vũ khí. Vụ này nguy rồi đây!
Jacob có vẻ không chịu được nữa, xông vào hét lên một tiếng:
-“ Này! Ai cho các người tấn công nhà vua hả!? Có giỏi thì đánh với ta này. Fuze! Chúng ta lên.”
Tôi chưa kịp phản ứng, giật mình đành nhất tề xông lên. Nghe thấy vậy, bọn chúng quay lại, cử 4 đứa xong đến chúng tôi. Hạng tôm tép cướp của như bọn này thuộc danh sách những người mà cậu ấy cảm thấy khó chịu nhất, vì đó mà cậu ấy mới phản úng thái quá như vậy. 2 tên đầu tiên xông lên, giương kiếm định chém Jacob, 1 tên thì giương cung nhằm về phía tôi và tên còn lại cầm rìu tiến về phía tôi. Jacob đỡ được tên đầu tiên, vật hắn xuống đất mạnh đến mức gãy tay hắn rồi đá tên còn lại ngã gục xuống đất. Tên kia thả tay, bắn tên về phía tôi. Mũi tên tuy ngắm thẳng vào đầu tôi , nhưng tôi dễ dàng bắt được nó không một chút sai sót, đúng như những gì ông tôi đã từng dạy. Trong khi tên cầm cung đứng ngơ ngác không chút động đậy thì tên cầm rìu vânx xông đến, và kết quả là hắn bị tôi đấm huỵch một phát vào bụng. Miệng hắn bắt đầu sủi bọt và gục xuống. Mấy tên còn lại sợ hãi , lập tức bỏ chạy mất hút không còn một tên, thậm chí còn vứt cả vũ khí bọn chúng lại. Chúng tôi nhặt lại vũ khí của bọn chúng, Jacob bảo rằng cậu ấy có thể tìm ra chủ nhân của đống vũ khí này. Tôi không rõ rằng cậu ấy sẽ tìm ra hung thủ kiểu gì, vì bọn chúng khi tấn công đều che kín mặt nên không biết đặc điểm của bọn chúng ra sao. Trong lúc đó, một tên hầu cận của nhà vua, lúc đó trên người câu ta đầy thương tích, cố gắng cất lên một câu:
-“ Nhà vua… muốn gặp hai cậu.” Nói xong cậu ấy gục xuống rồi bất tỉnh.
Tôi đỡ cậu ấy ngồi dựa vào tường và quay về phía nhà vua. Cho dù bị tấn công nhưng hầu như ông ấy không hề bị xước dù chỉ một nhát kiếm. Một là có thể ông ta không hề bị tấn công, hoặc là ông ấy đã được bọn người hầu đỡ cho. Thảo nào mà bọn họ tả tơi đến thế.
À, nói về vua Buck, tôi gọi ngài ấy bằng ông vì ngài ấy trông khá già, ông năm nay đã 54 tuổi. Cho dù vậy nhưng ngài ấy vẫn có thể xử lý và hoàn thành vai trò của một nhà vua. Chính vì vậy mà ông rất được mọi người quý trọng. Cho nên việc ông ấy bị tấn công không thể nào là chuyện có thể bỏ qua được. Tôi hỏi ông ấy mà quên luôn cả phép tắc:
– “Thưa ngài, toán cướp đó tại sao lại tấn công ngài ở một nơi như thế này mà không hề có lính bảo vệ?”
Ông ấy có vẻ hơi bần thần rồi giải thích:
– “Ta không sao, lúc đó ta đang thử một vài món ăn truyền thống ở hội chợ , lúc đó ta vẫn có lính canh đi theo, nhưng rồi có một đứa bé ăn mặc rách rưới, người đầy bụi bẩn chạy đến, ta thấy thế không nỡ không để ý bèn hỏi về gia đình của cậu bé, vì cậu bé đó bảo rằng cha mẹ cậu ấy sợ lính với vũ khí, nên không ngờ rằng ta sẽ bị lừa vào đây và bị tấn công.”
Nghe xong lời giải thích của nhà vua, tôi suýt không nhịn được cười, Jacob thấy thế liền huých vào vai tôi một cái rồi nói lại:
Đức vua thật anh minh, luôn lo cho tính mạng của dân chúng mà quên cả an nguy của mình. Nhưng ngài vẫn nên phải có người đi theo để bảo vệ tính mạng của mình chứ, ngài vẫn còn nhiều người dân cần ngài mà.”
– “ Nhưng mà ông cũng không thể ngốc đến nỗi đi theo một đứa bé mà mình không hề biết đến như vậy chứ! Đúng thật là sai lầm mà.” – Tôi cười lớn.
Bất chợt từ đằng sau cất lên một giọng nói lớn tiếng: “Ai cho người làm trò cười nhà vua hả tên kia, chán sống rồi hả?!”
Tôi bất chợt quay lại và nhìn thấy trước mắt mình là một cậu thanh niên bằng cỡ tuổi tôi, nhưng trên người mặc một bộ giáp sắt hoàng gia, ngoài ra trên tay còn cầm một thanh giáo hình rồng bạc. Người này trông rất phẫn nộ sau lời nói của tôi. Cậu ta mắng vào mặt tôi với vẻ mặt hơi nghênh ngáo và tự phụ:
– “ Tên tiểu tử kia, ngươi là ai mà dám sỉ nhục phụ thân ta hả?! Lính đâu, bắt hắn rồi đánh cho ta 200 gậy coi như là lòng nhân từ!”
Sau lời nói đó hắn cho người đưa nhà vua đi rồi bảo sẽ xử lý chuyện ở đây. Bắt đầu cảm thấy ức chế vì lời nói không chút lễ phép của cậu lính này, tôi quyết định nói lại:
-“ Tôi xin lỗi do nói như vậy nhưng mà tại sao anh lại phải nói một cách hống hách như vậy với tôi, tôi bằng tuổi anh đấy.”
-“ A! Tên này đúng là không có phép tắc gì cả, không biết ta là hoàng tử Casper hả! Được rồi, ta sẽ một tay xử lý ngươi!” – Hắn gắt lên.
Khi cậu ta định giương thanh giáo lên tấn công tôi, Jacob vội vã đến cản và quỳ trước mặt tên hoàng tử mà nói:
-“ Tôi xin lỗi thưa hoàng tử, cậu ấy là người mới đén đây, nên không biết gì về hoàng gia cả, chúng tôi là hai kiếm sĩ từ làng Hutsle, mong ngài thông cảm cho chúng tôi.”
Tôi định ngăn cậu ấy khỏi việc nói cậu đó thì tên hoàng tử cười to, hắn bảo rằng hắn tạm chấp nhận cậu ấy vì biết rằng ngôi làng mà bố cậu ấy điều hành là một trong những nơi phát triển khoáng sản lớn nhất Đảo. nhưng còn đối với tôi thì hắn ta bảo rằng sẽ quyết đấu công bằng với tôi một trận, với điều kiện nếu tôi sống sót trong trận đấu trong vòng 5 phút thì tôi sẽ được tha, còn nếu tôi thua thì hắn sẽ đuổi tôi khỏi thành phố và cấm tôi quay lại. Sau khi suy nghĩ một hồi, tôi quyết định: Đấu thì đấu, tôi không phải sợ hãi về bất cứ điều gì cả.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!