Câu Chuyện Của Tôi - Tình Yêu Đẹp
CHƯƠNG 130:
– Ừ, nhưng về làm gì vậy con?
– Hai về thăm mẹ ở nhà đó mẹ.
– Ừ, đi đường cẩn thận nha con. Mà đồ đạc chuẩn bị gì chưa?
– Con sắp xếp xong rồi.
– Con định đi bằng gì?
– Con mua vé máy bay rồi.
– Ừ. Con đi giữ gìn sức khoẻ.
– Vâng.
– Hai cho em đi chơi với.
– Ax, bảo không rồi mà.
– Nhưng em muốn ra bắc chơi một lần.
– Hai chịu.
– Đi mà haiiiiiii.
– Ơ hay, phù mỏ giờ.
– Ứ chịu đâu. Haiiiiiiiiii
– Con bé này…… Cô H.
– Con muốn đi chơi mừk.
– Đi chơi thì khi khác hai có dịp, còn lần này thì chưa.
– Sao lại chưa? Cho em đi với mà.
– Chốt nhé. Không.
– Hai xấu tính.
– Ừ, chính xác. @@
Cả bữa nhìn mặt Ly xụ ra nhìn hài éo tả nhưng thôi kệ. @@
Chiều đến làm ca chiều thông báo rõ cho ông Chiến nữa.
– Mai về mà nay cậu vẫn đi làm à? Ông Chiến vừa thấy mặt đã nói.
– Thì đi làm nốt thông báo luôn này.
– Anh biết rồi thông báo gì nữa?
– Thì nói rõ cho chắc.
– Nay cậu lại hơi cẩn thận quá.
– Thì vậy, mà thôi xin nghỉ luôn này, lát về sớm còn kiểm tra lại nữa.
– Ừ. Uống gì không?
– Như mọi lần.
– Ra đấy mua cho anh ít quá xứ Bắc chứ?
– Nếu có thời gian.
– Nghe vẻ cậu cũng chuẩn bị tinh thần hết rồi nhỉ?
– Không chắc nhưng sẽ cố gắng thôi.
– Ừ, nhưng đừng có mà được ở với mẹ, mẹ chăm sóc cho sướng quá quên anh ở đây nhớ, ngày vui của anh nữa đấy.
– Cái đó thì em sẽ cố gắng nhớ. @@
Ngời thêm lát rồi về xem lại các thứ. Rồi nghỉ ngơi chuẩn bị sức chiến đấu. @@
Hôm nay chính thức lên đường về nhà thăm mẹ.
Cô H thì dặn dò hết các thứ, Ly thì vẫn xụ mặt lẽo đẽo đòi theo. @@ Chịu, chào mọi người rồi lên đường.
Đến HN lại bắt taxi về thẳng quê, rồi cánh cổng cũ quen thuộc ấy cũng hiện ra. Thực sự giờ lại phân vân về quyết định của mình. Cho đến khi anh lái xe giục thì mới nhớ ra mà xuống.
Chậm rãi bước chân vào nhà, cũng mới có một thời gian thôi mà sao cảm giác lại đến lạ.
– Tao tưởng mày không thèm về nhìn cái thân già này nữa chứ? Bà già tôi đã ở sau lưng từ lúc nào.
– Mẹ.
– Đi đường mệt không? Ăn uống gì chưa? Có cần nghỉ ngơi không?
– Con bình thường thôi, mà nhìn mẹ….
– Sao lại già thêm ít hả?
– Đâu có, mẹ hình như không vướng con thoải mái nên trẻ hẳn ra đó. @@
– Còn nói hả? Bỏ lại cái chìa khoá, nói câu chả liên quan gì rồi đi biệt từ đó giờ.
– Hì, con sống cũng ổn trong đó rồi mà.
– Qua thăm mẹ con nhà cái Yến không?
– Cô Vân khoẻ rồi chứ ạ?
– Cũng đỡ rồi, mẹ con nhà cô ấy mong mày lắm đấy.
– Hôm ấy tại con nóng quá chứ không con cố ở lại giúp cô ấy rồi.
– Tao nghe cái Yến kể rồi, bênh nó vậy là ý gì đây?
– Thì con bảo vệ em gái con mà.
– Mày giỏi, vậy có bao nhiêu em gái đây?
– Nhiều lắm, tại bố mẹ không đẻ thêm cho con đứa em nên con tự kiếm. @@
– Mày thôi hai cái thân già này đã khốn khổ rồi, thêm đứa nữa để tao chóng đi à?
– Hai đại ca vẫn còn xuân lắm, hay hai đại ca cố nặn cho con đứa em đi. @@
– Liên thiên. Xong bà bạt tai cho một cái. Thế có đi không thì bảo?
– Thì đi, nhưng mẹ không dẫn con đi bằng răng ạ.
– Rồi đi.
Đến căn nhà bà nội tôi ở, bảo thế nào bà cũng bảo không muốn xa ông, muốn ở lại nơi bố tôi đã được sinh ra và lớn lên nên bố mẹ tôi xây cho bà một căn nhà ở đây. Hai tầng thôi nhưng khá rộng, đất từ ngày xưa mà, lại thêm khoảng vườn rộng nữa. Nhưng tôi lại có chút không thích bà, vì bà…. Quá chiều với lo đủ thứ về tôi làm tôi khó chịu. Vậy nên rất ít khi tôi thăm bà hay đến đây.
– Sao lại ra với bà hả mẹ?
– Thì cô Vân thấy ở nhà mình không tiện chê, @@ với lại muốn ở cùng với và cho có người chăm sóc nói chuyện với bà.
Vào đến nơi thì đủ cả nhà ba người nhà cô Vân và bà đang ngồi ở sân.
Chắc chưa nhận ra sự có mặt của hai mẹ con tôi nên tôi đẩy mẹ đi trước rồi vòng lối khác vào từ phía sau ôm cổ bà.
– Cha tiên sư bố đứa nào chơi ác hù bà vậy? Muốn bà đi luôn phải không?
– Ấy bà ơi cháu trai của bà đây mà.
– Thằng P hả? Tao tưởng mày quên luôn bà rồi chứ hả? Mày có thèm nhìn đến bà già này không hả?
– Thì cháu đi kiếm cháu dâu với chắt cho bà đây mà. Cứ nói vậy là bà bỏ qua hết. @@
– Vậy đâu rồi? Mày mang về gặp bà đấy hả?
– Nhưng tại cháu xấu trai quá nên vẫn chưa có bà ạ. @@
– Mày không nhanh lên cho tao đi.
– Cháu sẽ cố mà, mà bà còn khoẻ lắm, vẫn thừ sức đón cả cháu của cháu nữa ý chứ.
– Giỏi cái mồm. Thôi tao vào nhà nghỉ đã.
– Vâng.
Vậy là ngồi lại với nhà cô Vân.
– Cô dạo này thế nào rồi ạ?
– Cô khoẻ rồi, may nhờ có con.
– Sao lại nhờ con? Con đx làm gì đâu.
– Mà anh P dấu em giỏi ha? Biết rồi mà vẫn không chịu nói. Yến chen vào.
Thế là quay sang chuyện xảy ra đợt đó.
Lại ngồi nói chuyện thêm một lúc rồi mới về.
Về tắm rửa qua loa rồi ngủ. @@
Mãi đến tối hẳn mới tỉnh dậy, mò xuống thì hôm nay mẹ vào bếp và đã chuẩn bị bữa ăn toàn các món tôi thích rồi.
– Lau mặt đi rồi chuẩn bị xuống ăn, bố mày vơi con Linh cũng sắp về rồi đấy.
– Uầy hôm nay sếp toàn làm món con thích cơ à?
– Làm cho ăn để lấy sức còn đi nữa chứ hả?
– Mẹ chưa phải đuổi đâu, con về một tuần cơ.
– Thế mày lại đi thật à?
– Con về thăm mẹ thôi.
– Thế tết mày không ở đây ăn tết với hai thân già này à?
– Chắc là không rồi mẹ.
– Mày thì giỏi rồi.
– Có một cái tết thôi mà.
Im lặng. Chắc mẹ sẽ buồn nhưng mình hiện tại không muốn.
– Anh P về đó hả? Anh đi đâu biệt vậy? Anh về luôn với bé chứ?
– Hỏi xong chưa? Đi chơi với zai về hả?
– Dạ…. Á không phải, bé đi học thêm mà.
– Anh nghi lắm nha. @@
– Hứ, đám cho trận bây giờ?
– Này, đấm đi.
– Hứ, nhớ đó. Bé sẽ luyện võ để có ngày đánh cho anh một trận.
– Ừm, không biết có chờ được không. @@
– Anh chờ coi. Hứ
– Cái thằng này giỏi nhỉ? Đi bao lâu mới mò về. Ông già vừa vào thấy đã nói
– Thì con về đây còn gì.
– Cãi à?
– Thôi thôi mấy bố con nhanh nhanh còn vào ăn này.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!