Câu chuyện về Mèo Ú và Sói Xám .
Chương 2 : Không đề . ( Tại không biết đặt tên gì . )
Thầy giáo chủ nhiệm phổ biến nội quy nhà trường và bộ môn , giọng thầy vang lên to khắp phòng nhưng tôi chỉ nghe thấy tiếng kim giây đồng hồ trên tường đang chạy , lòng tôi suốt ruột không nguôi , chỉ muốn nhanh chóng được về nhà .
Rút cuộc , sau vài tiếng trôi qua , toàn bộ học sinh khối 11 và 12 được về nhà , nhường lớp học và sân trường cho các học sinh mới khối 10 . Chỉ chờ đợi giây phút này , tôi hớn hở nhanh chóng thu dọn đồ dùng và xách ba lô ra khỏi lớp . Cuối cùng cũng đã được giải thoát , một tuần và bốn ngày nghỉ học , đủ thời gian để ngẫm nghĩ cho kế hoạch bình yên năm học sắp tới . Tôi xuống dưới sân trường và tiến đến khu giữ xe , thấy bóng dáng của tên Duy phản bội đang đứng đợi . Khuôn mặt chán ghét hiện trên mặt tôi .
– \” Cút . \”
– \” Hoàng Thượng ~ Thần thiếp lỡ dại , xin ngài tha tội . \” – Nó làm vẻ hối hận , ôm cánh tay tôi làm nũng .
– \” Méo , tự đi mà về . Hồi sáng người bỏ ta , giờ đây lại bỏ rơi ta thêm 9 tháng . Giữa chúng ta đã kết thúc . Thân ai nấy lo . \”
– \” Hạ Hạ ~~~ \” – Mặt mếu máo ứa nước mắt , lay mạnh cánh tay tôi .
– \” Ta biết ngươi vì sao theo ban Xã Hội , sao không kêu con crush của ngươi chở về ? Nó khỏe và men như đàn ông , dư sức . \” – Tôi ngó lơ thằng đó , lấy con ngựa sát và tiến về phía ông bác bảo vệ để trả tiền gửi xe .
Nó như bị lời nói của tôi trúng tim đen , hai bên má xuất hiện vài phiếm hồng đỏ , bộ dạng ngượng ngùng như con dâu mới ra mắt nhà chồng . Vậy mà đứa nào bảo sẽ không yêu , không thích bất kì ai , mãi độc thân bên người bạn thân … Giả dối .
Dự định mặc kệ mà bỏ rơi ai kia , nhưng khi vừa mới ngồi lên yên xe đạp thì nó ( Duy dẹo ) lì lợm ôm chặt cánh tay tôi , miệng mở câu xin lỗi liên tục , không vừa tôi cũng giành giựt cánh tay mình , tuy nhiên tên đó vẫn ngang bướng , miệng còn nói to hơn . Học sinh rời trường đảo mắt nhìn hai đứa tôi , tụ tập bàn tán xôn xao rồi còn chỉ trỏ gì đó về phía tôi . Rút cuộc , lại hết nhịn nổi , tôi đành chở nó về cùng mình .
– \” Nín ngay , lên xe !!! \” – Tôi cố gắng không chửi thề , gằng giọng bình tĩnh nhất có thể nói . Tên kia mừng ra mặt , tưởng tôi bỏ qua liền trở nên vui vẻ , hớn hở ngồi phía sau tôi , bất mãn tôi đưa Duy về . Nhưng chuyện này , tôi sẽ không bỏ qua .
~~~***~~~
Mấy ngày sau liền , tôi cắt đứt liên lạc với Duy , mặc kệ những cuộc gọi và tin nhắn từ nó . Cảm giác bị phản bội , thực sự không thích chút nào . Dù trong lòng , tôi có thấy mình làm lố , quá đáng với Duy . Biết là không nên như vậy , nhưng quả thật vẫn không khỏi tức giận . Không có ai trò chuyện với tôi , thành ra căn phòng ngủ nhỏ của tôi yên tĩnh vô cùng , trong những ngày nghỉ , tôi đọc truyện và nghe nhạc , trốn trong thế giới riêng tôi .
Vài ngày sau kể từ khi tôi giận Duy , một thông báo bất ngờ đã đến với tôi …
– \” Công tác ?! Ba năm !!! Ba mẹ định bỏ con gái thế sao ? Con không chịu đâu !!! Ứ chịu , thật không công bằng chút nào !!! \”
– \” Mèo à , bình tĩnh lại đi con . \” – Ông bố luôn cưng chiều đứa con gái , đang ra sức nhưng theo một dịu dàng chấn an tôi .
– \” La lói cái gì ? Con cũng đã lớn rồi , thử sống tự lập đi . \” – Trái với ông bố , bà mẹ của tôi thì chỉ có từ \” nghiêm khắc \” để miêu tả bà . Con gái bà thật trẻ con , gần 18 tuổi mà vẫn chưa thể tự lập nổi .
– \” Mẹ có bao giờ cho con vào bếp đâu … \”
– \” Là vì tại con cứ làm hỏng chén đĩa . Hỏi sao mẹ lại có thể ? \”
Thôi , im lặng là vàng . Hết chuyện bị phản bội , đến chuyện ngồi kế bên tên họ Hứa đáng ghét kia rồi lại tới chuyện này … Ôi , chán nản cuộc đời ~ .
– \” Đương nhiên ba mẹ sẽ không để con ở một mình . Vì vậy … mau dọn đồ đi . \”
– \” Dạ ?! … Mẹ nói rõ hơn . \” – Tôi nhíu mày nghi ngờ , mẹ định cho tôi đi theo chẳng ?
– \” Con sẽ dọn đến nhà cô Ngân ở . \”
– \” Á Á Á Á Á !!!!! Sao mẹ không sớm hơn , vậy con lên dọn đồ ngay đây . \” – Vừa nghe câu nói xong , niềm vui lại dâng lên trong lòng tôi , không khỏi vui sướng hét lên . Tôi xoay người , tung tăng vui vẻ lên phòng và bắt đầu dọn đồ .
Vì sao tôi vui ư ? Vì đó là cô Ngân , cô ấy chính là mẹ đỡ đầu của tôi . Tôi mến cô lắm . Hồi nhỏ , mỗi lần cô sang thăm cả nhà , đều mang quà bánh kẹo ngon cho tôi . Mỗi khi tôi cô đơn không bạn bè chơi cùng , cô ấy là người dẫn tôi đi chơi nhiều trò , đi du lịch nhiều nơi . Không những sở hữu nhan sắc xinh đẹp trẻ trung , lại còn năng động và vui vẻ , ở bên cạnh cô không lúc nào tôi lại buồn bả cả . Ba năm sắp tới , thật đáng mong chờ ~ .
Quần áo của tôi không nhiều , thêm đồng phục trường và áo dài thì đủ cho một vali cỡ lớn . Sau khi việc thay đồ đã hoàn thành , giản dị và thoái mái là tiêu chuẩn của tôi . Áo thun rộng phùng phình cho thoái mái , quần jean dài đơn giản , thế thôi . Ba gọi taxi , còn mẹ thì dặn dò tôi đủ điều các kiểu .
– \” Nhớ ngoan ngoãn nghe lời cô Ngân . Học hành nghiêm túc , rõ chưa ? \”
– \” Ba mẹ sẽ ráng sắp xếp công việc để về thăm con , nên con đừng lo . \”
– \” Dạ ~ . Ba mẹ đi cẩn thận . \” – Tôi ngoan ngoãn gật đầu , vẫy tay về phía chiếc taxi đã rời khỏi khu xóm . Còn về phía tôi , buồn thế là đủ , đến lượt vui vẻ lên ngôi . Miệng cười toet toét như con dở hơi , nhảy chân sao tiến về phía xe đằng sau .
– \” Bác tài ơi , đến khu X , đường F phường K ạ . \”
~~~***~~~
– \” Vâng , cảm ơn bác ạ . \”
Sau khi đã trả tiền xe xong . Dựa vào trí nhớ , tôi kéo chiếc va li và xách cái balo trên vai đi theo con đường đến nhà cô Ngân , vừa đi vừa tò mò đảo mắt nhìn xung quanh . Đi đến đâu , cũng chỉ thấy những căn biệt thự sang trọng , tôi không khỏi trầm trồ lên vài tiếng . Trên tay cầm tờ giấy ghi địa chỉ , cẩn thận quan sát từng bảng tên nhà , cuối cùng lại dừng lại tại căn biệt thự nhỏ … nhưng nằm trong khu vườn lớn . Xem xét nhiều lần mới khẳng định đúng địa chỉ nhà này , tôi thấy mình thật nhỏ bé khi đứng trước cổng nhà hùng vĩ , ngần ngại một lúc mới dám nhấn chuông .
– \” An Hạ hả con ? \”
Giọng nói phát ra từ chiếc hộp nhỏ bên cạnh cổng , khiến tôi giật mình không khỏi hét lên một tiếng . Ôm ngực thở đều bình tĩnh , tôi ghé sát lại gần cái hộp phát ra tiếng người .
– \” Cô Ngân ? \”
– \” Ha Ha Ha , đúng rồi đó con . Con thấy sao ? Giật mình đúng không ? Lần đầu cô cũng giống y chang con luôn đó . \”
– \” Làm con hết hồn hà ~ . \”
– \” Ấy ấy , đừng giận cô . Con vào đi . \”
– \” Thì dì ra mở cổng cho con vào đi chứ . Cô làm như cái cổng có thể tự mở cho con vào ấy … MÁ ƠI !!! CÁI CỔNG TỰ MỞ !!! \”
Tôi kinh sợ co rút người , lùi lại vài bước tránh xa cái cổng ma quỷ nhập . Nuốt một ngụm khí như lấy thêm cảm đảm , tay nắm chặt tay kéo vali và phóng nhanh vào trong . Chạy một hơi cách xa cái cổng quái quỉ kia , chợt thấy bóng dáng quen thuộc đang đứng cười như được mùa lớn . Đứng trước cửa căn biệt thự .
– \” Cô ơi , cái cổng bị gì ấy , nó tự động mở ra . Nó làm con chết đi sống lại . \” – Tôi hoảng hốt chạy lại gần cô Ngân , toáng loạn trường thuật lại việc vừa rồi .
– \” Ha ha ha , con ơi . Cái cổng là được gắn thiết bị tự động mở đóng . Ha ha … cô xin lỗi . Biết con sợ mấy thứ kinh dị như thấy này mà không báo con trước . Nhưng … ặc ha ha ha … nhìn mặt con buồn cười lắm .
– \” Cô Ngân ! \” – Thẹn quá hóa giận , tôi rống to lên .
– \” Cô xin lỗi , cô xin lỗi . Lần sau sẽ không có đâu . Thôi , vào trong nào . \” – Cô Ngân cười vui vẻ , ra hiệu gì đó cho người đàn ông phía sau . Người đó gật đầu như hiểu ý , tiến về phía sau tôi , dễ dàng xách chiếc vali của tôi .
Ơ , cái đó của tôi mà . Sao tự nhiên tự tiện lấy ?!
Định mở miệng lên tiếng hỏi thì cô Ngân đã nắm tay tôi và kéo tôi vào trong căn biệt thự . Người đàn ông xách va li của tôi cũng theo sau . Vậy ra là giúp tôi đây mà . Hiểu ý rồi quay sang trò chuyện phiếm với cô Ngân . Đi được một đoạn thì cô Ngân bỗng nhiên thốt lên một tiếng khá lớn , giống như vừa mới nhớ ra chuyện gì quan trọng , trông cô hối hả bận rộn .
– \” Ah ! Quà của con , cô phải đi lấy ngay bây giờ , không thôi sẽ trễ mất . \” – Quay về phía người đàn ông kia dặn dò . – \” Phiền anh dẫn con bé về phòng của nó . Và còn điều này nữa … – Cô ấy ghé sát vào tai của người đàn ông thì thầm gì đó . Sau đó quay sang nở nụ cười với tôi .
– Thôi , cô đi ngay đây . Lát nữa gặp con sau .
Vừa dứt câu cô liền vụt chạy đi trong hối hả . Quà của tôi ? Nó quan trọng đến vậy sao ? Tôi không có vẫn không sao mà . Không gian chìm trong tĩnh lặng khi cô vừa biến mất khỏi tầm mắt tôi , tôi muốn nói gì đó nhưng lại ngại người lạ nên câm luôn . Anh bảo vệ ( tôi nghĩ thế ) nói vài lời như mời tôi đi theo anh ta , tôi gật đầu và ngoan ngoãn đi theo sau .
– Phòng của cô đây ạ .
– À , vâng … cảm ơn anh ạ .
Nhẹ nhàng mở cánh cửa và vào trong . Bên trong chỉ có bóng tối và hơi lạnh mát từ máy điều hòa bao trùm căn phòng , theo hiểu biết và phản xạ có điều kiện , tôi mò tìm công tác trên tường bên phải , đúng thật là có công tác này . Tôi mở đèn lên , ánh sáng xuất hiện từ chùm đèn trần chói rọi khắp phòng .
– Oa ~ Phòng lớn quá !
Một lượt nhanh , tôi đảo mắt thích thú nhìn xung quanh căn phòng , cuối cùng lại dừng mắt tại chiếc giường lớn phía trước . Không kiềm nổi sự hứng phấn , tôi chạy đến cái giường ấy và nhảy lên giường nằm tự nhiên và cảm nhận chất lượng của nó .
– Chăn đủ dày , đệm cứng mềm vừa phải . Ôi , thích quá . Thật là xa xỉ , nhưng ước mơ ngày nhỏ cũng thành sự thật . Còn có gối ôm nữa này … Hả ?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!