Khang Khải cơm nước xong thì uể oải về phòng, đến khi cậu ta đi ngang qua phòng vẽ, đảo mắt qua bên Hứa Thịnh, cả người đang gà gật tự nhiên hoảng hốt tỉnh táo: “…”
Đó chẳng phải bạn trai học thần của Hứa Thịnh sao?
Sao anh ta lại ở đây?
Thiệu Trạm ngồi đây một lúc, sau khi rửa sạch khay màu thì ngồi bên cạnh quan sát Hứa Thịnh vẽ, vị trí của hai người không dễ thấy, lại thêm tự học buổi tối ở phòng vẽ cũng không cần tuân theo quy củ gì, những người khác ngồi vây lại xung quanh trò chuyện.
Cho dù trong tình huống có vẻ hơi lộn xộn, hai đại ca này vẫn vô cùng nổi bật.
Thiệu Trạm không có việc gì làm, cảm thấy rất hứng thú với họa cụ mà Hứa Thịnh đang vẽ, chọn một cây bút chì bị cùn: “Tôi gọt giúp cậu nhé?”
Hứa Thịnh nhìn sang: “Gọt lâu một chút.”
Hứa Thịnh gọt bút chì đã thành quen, nhưng rõ ràng Thiệu Trạm trừ bút chì kim ra thì chưa từng tiếp xúc với các loại khác. Nhưng cậu nhìn thấy những cây bút khác đã được gọt sẵn để trong khay, cho nên biết cần phải làm gì.
Hứa Thịnh hạ bút lông hình quạt xuống, làm mẫu cho cậu.
Vì vậy hai người chụm đầu vào cái hộp nhỏ được gấp từ giấy vẽ để gọt bút chì, ngòi bút được gọt rất dài.
Mỗi ngày Khang Khải đều gián tiếp bị ăn cơm chó mà chống đỡ, bây giờ lại còn tận mắt chứng kiến, bước chân vốn muốn đi đến chỗ Hứa Thịnh dừng lại, Khang Khải về thẳng chỗ của mình.
“Khang đại sư”, một bạn học lại gần hóng hớt tin tức, “Anh trai Hứa thần đẹp trai thật ấy, dòng họ nào mà gen tốt thế, không biết ba mẹ lớn lên dáng vẻ thế nào?”
Khang Khải: “Anh, anh trai?”
Bạn học: “Đúng vậy, vừa rồi thấy Hứa thần gọi anh mà, bọn tôi đều nghe thấy đó.”
“…” Khang Khải không biết nói thế nào, chỉ có thể thầm mắng Hứa Thịnh một câu, thật đúng là đồ không biết xấu hổ.
Anh trai à, ờ thì cũng gần giống tình anh em đấy.
“Nhưng mà ngoại hình hai người bọn họ không giống nhau lắm.” Bạn học kia lại phát biểu nghi ngờ.
Khang Khải mặt không đổi sắc chuẩn bị kí họa, tiện mồm nói: “Hai người bọn họ một người giống ba, một người giống mẹ, gen dòng họ nhà này đúng là rất mạnh, mạnh đến mức cậu không tài nào tưởng tượng nổi đâu.”
Khang Khải vất vả lắm mới tiêu hóa xong bữa cơm chó này, mở ứng dụng WeChat muốn hỏi xem Hứa Thịnh làm bài tập thế nào.
Kết quả còn chưa nhắn tin đã nhận được tin nhắn của Hứa Thịnh.
S: Buổi tối tôi không về phòng.
S: Nếu mẹ tôi gọi điện cho cậu, nhớ phải giúp đỡ nhau nhá.
Khang Khải: …Fuck.
Khang Khải: Được, anh cứ nghỉ ngơi đi, đúng lúc tối nay em muốn về nhà một chuyến.
Nhà Khang Khải gần, về nhà rất tiện. Hơn nữa sắp đến liên thi rồi, nói không áp lực chắc chắn là nói dối, mỗi ngày vẽ xong về nhà đều căng thẳng, thi cử căng thẳng, căng thẳng sợ xuống dốc lớp văn hóa.
Số lần chạy về nhà càng ngày càng nhiều.
S: Anh em tốt có khác.
Ý định ban đầu của Hứa Thịnh là muốn Thiệu Trạm ở lại lâu hơn một tí, hoàn toàn quên mất lúc trước mình khiêu khích người ta trong cuộc gọi video ra sao, cho đến khi bị ấn lên ghế ngồi trước bàn học, bị dụ dỗ bày ra tư thế trong video mới nhận ra có gì đó không đúng: “…”
Hứa Thịnh cắn vạt áo trong miệng, tay bị ép buộc phải giơ lên cao khỏi đỉnh đầu, dáng người trẻ trung đầy sức sống của thiếu niên căng chặt, Hứa Thịnh cảm thấy lạnh, muốn rụt người lại nhưng mà không thể động đậy.
Ngón tay Thiệu Trạm lơ đãng di chuyển xuống phía dưới, nhiệt độ cơ thể Hứa Thịnh liền tăng thêm mấy phần.
“Lần trước nói rồi”, đốt ngón tay của Thiệu Trạm lại dời xuống phía dưới một chút, “Đã bảo cậu chờ đấy.”
Hứa Thịnh nếm được cái gì gọi là tự làm bậy không thể sống: “Đệt.”
Thiệu Trạm thả tay ra, nói: “Đứng lên, quay lưng qua đây.”
Cuối cùng Hứa Thịnh chống tay lên bàn học——–Mức độ cố định của bàn học không phải rất vững chắc, bị đụng vào xê dịch về trước mấy phân, eo Hứa Thịnh tì lên mặt bàn cũng bị ma sát đến đau.
Tuyết vẫn rơi ngoài cửa sổ, thế nhưng nhiệt độ trong phòng lại nóng bỏng đến cháy người.
Cảm giác Hứa Thịnh thật sự rất đau, lúc này Thiệu Trạm mới thả chậm tốc độ, cúi đầu hôn lên gáy cậu: “Đau không?”
Hứa Thịnh nóng nảy: “Anh có thể cút ra ngoài không?”
Thiệu Trạm: “Anh có thể từ từ lại một chút.”
Đến khi dọn dẹp xong xuôi đã là đêm khuya, Thiệu Trạm hỏi cậu: “Căng thẳng lắm không?”
Hứa Thịnh quay đầu vào bên trong, nói: “Cũng được, lần đầu tiên có hơi hơi, lần thứ hai đã tốt hơn nhiều rồi…”
Thiệu Trạm im lặng vài giây, bỗng nhiên cười.
Lúc này Hứa Thịnh mới phản ứng được cái từ “căng thẳng” này không phải chỉ chuyện đó.
Thiệu Trạm: “Tôi hỏi cậu thi cử có căng thẳng không, chẳng phải sắp liên thi rồi sao?”
Hứa Thịnh: “…” Lúng túng muốn chết.
Ngày mai Thiệu Trạm còn phải về trường, sáng sớm hôm sau lên đường ra trạm xe, Hứa Thịnh không còn sức lực quơ tay, mơ mơ màng màng bị đè lại hôn một lúc. Đến khi cậu tỉnh lại thì đã bị tin nhắn trong nhóm không ngừng rung rung đến mức đau nhức cả đầu.
Suýt chút nữa cậu ném điện thoại di động trong tay đi.
Hứa Thịnh vẫn còn sót lại lí trí để quẹt màn hình ra xem giờ, sáu giờ năm mươi phút.
Nhóm lớp 7.
Hầu Tuấn: @Trạm ca, cậu ngủ quên à?
Đàm Khải: @Trạm ca, không đi học đi à? Sẽ không phải lại làm đại ca cúp học đấy chứ? Cố Diêm vương đến tóm cậu bây giờ.
…
Thiệu Trạm: Ba phút, sắp rồi.
Hứa Thịnh mở mắt ra, mở khung chat riêng: Sao bảo được nghỉ một ngày mà?
Cùng lúc đó, Thiệu Trạm vào lớp trong những phút cuối cùng.
Bạn trai: Lừa cậu đấy.
Bạn trai: Không nghỉ, sợ cậu căng thẳng trước khi thi nên tới.
Đến bây giờ Hứa Thịnh chưa từng thể hiện sự căng thẳng của mình, thậm chí Khang Khải sớm chiều sống cùng nhau chỉ toàn cảm nhận được sự kiêu ngạo của cậu: Nhắm hai mắt lại vẽ cũng đỗ, sợ cái gì? Cậu thì không ổn, còn phải luyện tập nhiều hơn với anh đây tí nữa.
Hứa Nhã Bình gọi điện thoại tới hỏi han tình trạng gần đây của cậu, cậu cũng chỉ nói: “Cực kỳ tốt, lại được điểm tối đa, mẹ đừng lo lắng.”
Hứa Nhã Bình bận rộn công việc, từ nhỏ cậu đã có thói quen không làm phiền bà, có chuyện gì cũng cố gắng hết sức tự giải quyết.
Nhưng làm sao có thể không căng thẳng được?
Hứa Thịnh không biết từ lúc nào cậu ấy đã nhìn thấu, hoặc có lẽ cậu ấy chưa từng ngừng lo lắng cho cậu.
Thiệu Trạm người thì đi rồi, nhưng trong phòng vẽ vẫn có người không nhịn được nhắc đến cậu: “Anh trai cậu về rồi à?”
Tâm tình Hứa Thịnh không tệ “Ừ” một tiếng.
Anh em cùng ở phòng vẽ, quan hệ này khiến không ít người nhao nhao lên muốn biết rõ hơn, bình thường Hứa Thịnh dễ nói chuyện nhưng từ trước đến giờ chưa từng “ra hiệu” cho ai, vì vậy có nữ sinh thay đổi mục tiêu: “Anh ấy…có người yêu chưa?”
“Có rồi”, Hứa Thịnh thay đổi dáng vẻ buông tuồng, lúc này đối phương mới phát hiện khi Hứa Thịnh không cười nhìn rất dọa người, cậu liếm răng, không che giấu gì cả mà cảnh cáo: “Tôi khuyên cậu đừng cố gây sự chú ý của anh ấy.”
?? Được rồi anh trai.
Trong phòng làm việc khối 12 của Lục Trung Lâm Giang.
Mạnh Quốc Vĩ biết được chuyện hôm qua Thiệu Trạm kết thúc thi đấu thì về nhà một chuyến, quên xin nghỉ cũng không nói nhiều: “Được, vậy em điền bổ sung vào tờ phiếu này cho thầy.”
Mạnh Quốc Vĩ vừa nói vừa nhìn lịch, chớp mắt một cái đã đến cuối học kỳ, đồng nghĩa với việc thí sinh nghệ thuật duy nhất của Lục Trung Lâm Giang bọn họ…sắp phải tham gia liên thi Mỹ thuật được tổ chức trong toàn thành phố C.
“Cũng không biết tên nhóc Hứa Thịnh kia học hành thế nào”, Mạnh Quốc Vĩ hoàn toàn không hiểu được tài năng hội họa của Hứa Thịnh, lo lắng đến mức ngủ không ngon, “Nghe nói điểm tiêu chuẩn là 90 điểm, nhỡ Hứa Thịnh thi trượt thì làm sao?”
Thiệu Trạm: “…”
Mạnh Quốc Vĩ: “Bây giờ bọn trẻ cũng thật liều lĩnh, cũng lớp 12 rồi, sao không hiểu được cứ tiến bộ trong sự ổn định cũng tốt lắm chứ? Nếu nhỡ không đỗ, lớp văn hóa lại sa sút thì làm sao bây giờ?
Mạnh Quốc Vĩ lắc đầu: “Được rồi, sao mà trông cậy được cái gì ổn định vào Hứa Thịnh chứ, cả ngày chỉ biết vượt nóc băng tường*.”
*Ý là Hứa Thịnh không chịu ngồi im, thích chạy qua chạy lại, một mình một kiểu
Cũng chính vì tài năng của Hứa Thịnh mới dẫn đến chuyện này.
Chu Viễn đang chấm bài tập ở gần đấy, nghe vậy cũng nói: “Ừ đúng vậy, tôi cũng muốn dạy dỗ tên nhóc này thêm năm nữa, nhưng mà nếu là học lại thì…ôi chao, tha cho tôi đi.”
Trên Tieba của Lục Trung đều là sự nghi ngờ.
Chuyện thí sinh nghệ thuật lại sôi sùng sục trở lại lần nữa, cứ như xì căng đan của người nổi tiếng.
———–Mặc dù Hứa Thịnh vẽ trang trí bảng đen đúng là không tệ, nhưng một tháng qua lại nghĩ muốn tham gia thi nghệ thuật, nghĩ thế nào cũng thấy không khoa học.
———–Cùng lắm thì chỉ muốn vừa đủ điểm đỗ thôi, dù sao thi Đại học có thể giảm được không ít điểm.
———–Lần trước bảo đi đường tắt, tôi nhìn trông cũng đúng thế lắm.
Thái độ với hội họa của Lập Dương hàng xóm lại hoàn toàn khác hẳn với Lục Trung Lập Giang, Lập Dương bọn họ tràn đầy tự tin với hạng nhất.
Trước khi thi còn đặc biệt viết một bài đăng trên tập san nhà trường: Cuối cùng đã đến giờ phút kiểm chứng thành quả, thí sinh nghệ thuật năm nay của trường chúng ta nhất định có thể tạo nên huy hoàng lần nữa, tiếp tục nối liền thành tích các năm trước!
Hứa Thịnh không hề biết gì về sự ganh đua này cả, ngày tập huấn cuối cùng, giáo viên ở phòng vẽ dặn dò: “Năm nay không cho phép dùng sơn xịt bảo quản tranh*, phải chú ý điều này, sau đó chính là thả lỏng tinh thần, bình thường vẽ thế nào thì cứ thế mà phát huy, chú ý thời gian.”
“Nhất thiết phải đọc đề cho thật cẩn thận, nếu có yêu cầu về màu sắc, phải thấy rõ là màu nóng hay màu lạnh.”
“…”
Hứa Thịnh vừa nghe vừa thu dọn túi vẽ, nhận ra mình không quá là căng thẳng.
Điểm liên thi nghệ thuật được xếp ở mấy nơi, đều là bố trí trong các trường đại học nổi tiếng ở thành phố C, Hứa Thịnh được phân thi ở Đại học Công nghệ.
Trước khi thi, thí sinh được ổn định xong ở các nhà khách lân cận, Hứa Nhã Bình xin nghỉ một ngày. Ngày thi hôm đó, ánh mặt trời đẹp đẽ, rất lâu sau này tất cả những gì Hứa Thịnh nhớ về ngày hôm đó chỉ còn lại chiếc túi vẽ nặng nề, trên đường có rất nhiều học sinh đến từ các ngôi trường khác cũng đang vác túi trên lưng.
Còn có Thiệu Trạm trong khi kiên trì bền bỉ huấn luyện kĩ năng nghe tiếng Anh cho cậu, chốt một câu cuối cùng trong file nghe: “Đừng căng thẳng.”
Những lời chúc khác cũng nhận được không ít, Hầu Tuấn, Đàm Khải, Khưu Thu… Trong đó lời chúc của chủ nhiệm lớp 7 Mạnh Quốc Vĩ một mình một kiểu, đặc biệt vô cùng.
Mạnh Quốc Vĩ: Cố gắng lên, cho dù có thể không đạt tiêu chuẩn thì cứ cố gắng hết sức là tốt rồi. Thầy đại diện cho toàn bộ giáo viên tổ lớp 12 trường ta gửi lời chúc tới em, cùng lắm thì sang năm, các thầy cô sẽ cùng em chiến đấu thêm một năm nữa!
Hứa Thịnh: …Cảm ơn thầy, nhưng mà một năm sau tái chiến, cái này thì không cần đâu.
Liên thi, kỳ thi riêng của các trường là những quá trình không ngừng vất vả nỗ lực. Liên thi kết thúc, Hứa Thịnh bước xuống từ trên tàu cao tốc, khoảnh khắc đặt chân vào sân trường của Học viện Mỹ thuật Trung ương bỗng nhiên có cảm giác như đang nằm mơ.
Hứa Nhã Bình kéo khuỷu tay cậu, đánh giá xung quanh: “Trường này rộng thật, điều kiện cũng không tệ.”
Hứa Thịnh: “Vâng.”
Hứa Nhã Bình: “Nội dung thi riêng có khó không? Mẹ nghe dì Khang của con nói khó hơn nhiều so với liên thi.”
Hứa Thịnh giơ tay lên kéo quai túi trên vai.
Thi thoảng Hứa Nhã Bình vẫn sẽ nghĩ rằng bà có “một đứa con trai khác”, không khỏi cảm khái: “Nếu như đứa trẻ Hứa Trạm kia còn ở đây, chắc chắn sẽ cảm thấy vui mừng cho con.”
“…” Cứ như phim kinh dị vậy.
Hứa Thịnh nghĩ đến “Hứa Trạm”, trong lòng nghĩ nếu đây thật sự là một giấc mơ, vậy giấc mơ này có lẽ phải quay trở lại một ngày nào đó rất lâu trước đây. Tiếng ve kêu mùa hè sôi động, trong không khí nóng bức không chịu nổi, tiếng sấm trùng điệp liên tiếp từ không gian – thời gian, bỗng nhiên tới.
*xịt bảo quản tranh: dùng để giữ cho tranh không bị lem màu, phai màu
Lời editor: Đến bây giờ thì mình đã nhận ra một điều mà đáng lẽ ra phải biết từ lâu, đó là Khang Khải bằng tuổi Hứa Thịnh =))) Nhưng mà mình vẫn để cậu ấy gọi HT bằng anh, bởi vì KK sùng bái tài năng của HT. Còn HT xưng tôi – cậu là vì hai đứa bằng tuổi, cho nên không muốn gọi KK là em.