Sau khi kết thúc kỳ thi riêng của mỗi trường, cả thủ đô có một trận tuyết ập xuống. Tuyết của mấy ngày trước còn chưa tan hết, trên nóc nhà và mặt đất nhanh chóng tích thêm một lớp tuyết trắng thật dày.
Hàng năm, nội dung thi của Học viện Mỹ thuật Trung ương được thí sinh nghệ thuật rất quan tâm, đồng thời còn tạo ra phương hướng thi cho lứa thí sinh nghệ thuật tiếp theo. Học viện Mỹ thuật Trung ương coi trọng tạo hình, Thanh Hoa coi trọng thiết kế, mức độ khó của hai chuyên ngành này rất nổi tiếng, rất nhiều thí sinh mất một năm, hai năm…thậm chí nhiều năm sau đó cũng chưa chắc có thể thi đậu.
Tuy Khang Khải được coi là một “thí sinh sáng giá” có chút danh tiếng ở thành phố C này nhưng không dám tham gia, hỏi thử Hứa Thịnh xem nơi cậu sắp thi khó đến đâu, đại ca này hời hợt nói: “Thi tạo hình, thi cả thiết kế thôi.”
“Anh đúng là ba em”, Khang Khải nói, “Quá siêu.”
Số người của phòng vẽ “Tam Nguyên Sắc” dám đi thi cả hai chuyên ngành này trong bao nhiêu năm qua không quá mấy người, vì biết khó khăn nên không dám đi thi. Lấy khóa thí sinh năm ngoái làm ví dụ, cũng có hơn mười người có đến tám cái giấy chứng nhận của Học viện Mỹ thuật, thế nhưng vẫn không qua được môn tạo hình của Học viện Mỹ thuật Trung ương, cùng lắm là qua được môn thiết kế của thành phố mà thôi.
Đến lượt khóa năm nay thì có một mình Hứa Thịnh.
Trước khi thi, Hứa Thịnh đã qua mời cả Khang Khải đi cùng cậu: “Thi cùng đi?”
Khang Khải chợt lùi về sau mấy bước: “Quấy rầy rồi, chí hướng không đặt ở đây. Đề thi hai chuyên ngành này năm ngoái quá bất thường, thi xong em chắc chắn sẽ tự kỉ luôn mất.”
Hứa Thịnh: “Rất khó hả?”
Khang Khải: “Không phải khó, đây gọi là biến thái.” Khang Khải chỉ muốn né càng xa càng tốt, “Mẹ em cũng khuyên em đừng tham gia thi chuyên ngành.”
Hứa Thịnh tham gia kỳ thi riêng của mấy trường, tất cả đều là địa ngục kiểu mẫu.
Đề thi————Chuyên ngành nghệ thuật tạo hình, phác họa: Một người đàn ông trẻ tuổi, tay trái người mẫu che miệng, tay phải giấu sau cùi chỏ của cánh tay trái, nửa thân dưới gập chân lại và bắt chéo. Màu sắc: Chân dung người phụ nữ trẻ, mệnh đề ký họa: Tôi 2019.
…
Đối với các thí sinh nghệ thuật mà nói, đề thi năm ấy đã đặt dấu chấm hết cho mọi sự nỗ lực cố gắng mấy năm qua của họ.
Cùng lúc đó, kỳ nghỉ không tồn tại trôi qua rất nhanh. Đã đến ngày tựu trường học kỳ tiếp theo năm lớp 12 của Lục Trung Lâm Giang. Để điều chỉnh lại tâm trạng cho học sinh, Mạnh Quốc Vĩ đứng trên bục giảng nói: “Đừng căng thẳng, chúng ta đã vừa vặn kết thúc đợt ôn tập đầu tiên, trước khi về nhà hãy điều chỉnh lại bản thân thật tốt.”
Lúc ông nói thì quét mắt xuống phía dưới.
Nhớ đến chỗ ngồi của Hứa Thịnh đã trống hơn một tháng.
Thi thoảng đứng trên bục giảng không thấy được cái ót sau khi gục xuống bàn kia cũng thấy không quen lắm.
Khưu Thu vẫn luôn hỏi: “Bao giờ Thịnh ca mới quay lại? Có thể kịp về cứu chúng ta vụ trang trí bảng đen không nhỉ?”
Họa sĩ đầy kinh nghiệm vẽ bút sáp màu của nhà trẻ – Đàm Khải: “Ôi, chẳng lẽ lại muốn tôi phải ra tay nữa sao?”
Khưu Thu: “…” Sợ hãi.
Đàm Khải: “Chị Thu à, cứ yên tâm đi, như câu nói Nhất hồi sinh nhị hồi thục*, lần trang trí bảng đen sắp tới tôi chắc chắn có thể rút kinh nghiệm, so với lần trước vẽ sẽ càng… Ơ kìa chị Thu, cậu đi đâu thế? Đừng đi mà.”
*Nghĩa là từ xa lạ đã trở nên thành thạo, quen thuộc.
Khưu Thu đi xuống cuối hàng, ngồi xuống trước mặt Thiệu Trạm: “Học thần, Thịnh ca của tôi bao giờ về? Để Đàm Khải vẽ bảng đen chẳng phải muốn lớp chúng ta ra chuồng gà luôn sao?”
Đàm Khải cầm sách bài tập đi đến: “Chị Thu, tôi bị xúc phạm nhé.”
Thiệu Trạm: “Gần đây cậu ấy bận thi riêng, chắc là một tuần nữa.”
Khưu Thu thất vọng “Ồ” một tiếng.
Thiệu Trạm còn hi vọng Hứa Thịnh sớm trở lại hơn cô nhiều.
Thỉnh thoảng trong giờ học muốn nói với cậu ấy vài câu thì phát hiện ra người ngồi bên cạnh không có ở đây.
Mượn lý do ôn tập, luôn lật lại sách giáo khoa lớp 11, lật đến nội dung Hứa Thịnh viết nguệch ngoạc trên đó.
Đàm Khải: “Mặc dù tôi cũng rất nhớ Thịnh ca, nhưng tôi cảm thấy lần này tôi nhất định có thể vẽ được——-”
Khưu Thu nghiêng đầu: “Cậu vẫn nên im miệng đi.”
Sau khi kết thúc toàn bộ kì thi riêng, ban đầu Hứa Nhã Bình muốn gọi Hứa Thịnh về nhà nghỉ ngơi một ngày trước khi về trường, nhưng mà Hứa Thịnh không bỏ được lớp văn hóa, cậu kéo vali lên thẳng xe buýt về Lục Trung: “Không cần đâu, trên đường về không phải con đã ngủ một giấc rồi sao? Mẹ mau đến công ty đi, con về thẳng trường là được.”
Trước khi xuống xe, Hứa Thịnh nhìn thời gian, hai giờ chiều, giờ này chắc bọn họ vẫn đang lên lớp.
Mở hình đại diện của Thiệu Trạm ra, nghĩ một lúc vẫn có ý định sẽ cho cậu ấy sự ngạc nhiên vui mừng, Hứa Thịnh gửi một hình ảnh chụp tàu cao tốc: Vừa lên tàu.
Bạn trai: Thi thế nào?
S: Tạm được, nội dung thi riêng cũng không phải quá khó.
Nếu mà để Khang Khải nghe được câu này có khi phải hộc ba lít máu———–Mẹ nó chứ anh đã chọn đi thi hai chuyên ngành biến thái nhất rồi, thi xong còn nói không phải quá khó, còn muốn để các thí sinh khác sống hay không hả?
Thời gian lên lớp, hành lang tòa nhà lớp 12 rất yên tĩnh, chỉ có tiếng giảng bài từ các lớp như hội tụ một chỗ, như có như không vọng ra ngoài cửa sổ.
Trong phòng học lớp 7, bụi phấn bay tứ tung, bảng đen sau lưng Chu Viễn chằng chịt toàn các bước giải đề. Ông chờ học sinh chép xong thì dùng khăn lau bảng, xoay người tiếp tục vẽ hình: “Chúng ta nhìn câu hỏi cuối cùng, trong hình vẽ bên, EA⊥ mặt phẳng ABC … ”
Hứa Thịnh không ở lại ký túc xá sau khi cất hành lí, cậu đi trên hành lang lớp 7, tiếng giảng bài của Chu Viễn nghe rất rõ.
Khi đi ngang qua những lớp khác, có người vô tình ngẩng đầu lên, chú ý đến bóng người đi qua cửa sổ, chỉ thấy được góc nghiêng khuôn mặt, còn có hoa tai đen ẩn hiện sau mái tóc.
Đó chẳng phải là…Hứa Thịnh sao?
Hứa Thịnh không đi cửa chính, ban đầu cậu muốn vào từ cửa sau, cho Chu Viễn và Thiệu Trạm một chút ngạc nhiên vui vẻ, nhưng mà cửa sau lớp 7 được đóng chặt: “…”
Hứa Thịnh gãi đầu, chỉ có thể thay đổi kế hoạch.
Thiệu Trạm chép bước giải đề được một nửa, ánh nắng ngoài cửa sổ bị thứ gì đó cản trở, vừa liếc sang đã thấy một cái tay bám lên bệ cửa————-khớp ngón tay kia còn quấn băng vải, ngón tay gập lại chộp lấy phần cửa sổ nhô ra.
Còn chưa thấy rõ người, cổ tay ép xuống, một bóng người không tốn sức lực nào lật người vào qua cửa sổ đằng sau, thời gian trước sau cùng lắm chỉ vài giây.
Trước khi “hoàn lương”, Hứa Thịnh leo tường như cơm bữa, trong lớp học ai cũng nghiêm túc nghe Chu Viễn giảng bài, không ai chú ý đến cửa sổ đằng sau và chút động tĩnh nhỏ bên đó. Hứa Thịnh đặt chân dài lên bàn học, lúc Thiệu Trạm ngẩng mặt lên nhìn cậu, cậu đưa một ngón tay lên mép, làm khẩu hình nói: “Suỵt.”
Chỉ trong nháy mắt, Hứa Thịnh đã bước ra khỏi bàn, ngồi xuống ghế.
Hứa Thịnh lấy ra cuốn sách giáo khoa mà cậu đã không đụng vào hơn một tháng qua: “Tôi quên mang đồng phục, sợ Chu Viễn tóm được.”
Cậu vi phạm nội quy cực kỳ tự nhiên.
Tự nhiên đến mức dường như chẳng tồn tại khoảng cách hơn một tháng vắng mặt ở đây vậy.
Trong phút chốc, Thiệu Trạm hoảng hốt.
“Câu hỏi này không phải rất đơn giản sao?” Hứa Thịnh thấy Thiệu Trạm đang chép bài, nói, “Cậu mà cũng phải chép hả?”
Từ trước đến nay Thiệu Trạm không chép loại câu hỏi đơn giản thế này, những bài lớn thì chỉ chép câu hỏi thứ ba, những đề khác cùng lắm viết một hai bước giải, hoặc là những loại chỉ mất vài ba dòng là có thể làm được.
Thiệu Trạm không chép nữa, cậu rút bài thi ra đặt lên mặt bàn Hứa Thịnh: “Cậu nói gì?”
Lúc này Hứa Thịnh mới thấy rõ đây không phải bài thi của cậu ấy, không có dấu vết chấm bài, cũng không có chấm điểm, trong ô họ và tên có hai chữ: Hứa Thịnh.
“Về rồi thì tự nhận lấy.”
Không chỉ một bài thi, trên bàn cậu còn có một xấp khác, đều là những bài thi thử khi cậu không có ở đây, thứ tự sắp xếp theo thời gian, suy nghĩ giải đề rõ ràng mạch lạc.
Khang Khải: Anh đến trường chưa?
Khang Khải: Mẹ nó ơi, em vừa đến trường là phải thi, hai mắt thâm đen luôn, may mà lúc bạn trai anh dạy anh em còn tranh thủ ôn lại một tí rồi ý. Cả thời gian thi riêng này em chẳng biết gì hết.
Khang Khải: Còn cả bài thi của đợt ôn tập trước, khó muốn chết!
Hứa Thịnh quên tắt máy điện thoại, trước khi lấy ra tắt máy còn chụp một tờ bài thi của mình gửi đi, (cố tình) lơ đãng chụp lấy bước giải đề mà Thiệu Trạm viết: Bài thi của tôi cũng nhiều lắm.
Khang Khải đương nhiên không bỏ qua được chi tiết nhỏ kia: …Đệt mợ.
Hứa Thịnh lấy một cây bút từ trong ngăn bàn ra, lâu lắm rồi mới ngồi chép đề trong lớp. Chu Viễn viết kín cái bảng thì quay đầu lại: “Đây là đường phụ, thầy cũng không biết các em nghĩ thế nào, à, có thể vẽ nó ở mọi chỗ, thầy rất muốn nghĩ là——–”
Chu Viễn nói đến đây thì khựng lại, sau khi thấy vị trí trống không cuối lớp giờ đã có một người ngồi: “Hứa Thịnh?!”
Vừa dứt lời, những học sinh khác phía dưới cũng đồng loạt quay đầu: “?”
Hầu Tuấn kinh hãi: “Thịnh ca? Cậu về lúc nào thế?”
Hứa Thịnh: “Nhớ tôi không? Tôi về được một lúc rồi.”
Đàm Khải còn khiếp sợ hơn cả Hầu Tuấn: “Cậu nhảy ra từ đâu vậy?”
Hứa Thịnh: “…Cái này không quan trọng.”
Phương thức chào hỏi của Chu Viễn rất đặc biệt, ông ném thẳng một đoạn phấn lên đầu cậu.
Hứa Thịnh: “…”
Chu Viễn: “Không có gì, thầy xác nhận lại thôi——–Thiệu Trạm, em đỡ cho em ấy làm cái gì?”
Phương thức xác nhận này đủ đặc biệt.
Chuyện Hứa Thịnh quay lại trường không hiểu sao kéo theo cả bầu không khí lớp học, khoảng thời gian này bọn họ đã kiềm chế quá lâu, bọn Đàm Khải như một cơn gió phi tới: “Đã thi xong chưa? Thi nghệ thuật thế nào? Nghe nói cậu còn đến thủ đô…”
Chu Viễn không cản bọn họ, cũng đi tới hỏi: “Thế nào? Sang năm có cần thầy dạy em thêm một năm nữa không?”
Hứa Thịnh cười, nói: “Không cần, cảm ơn thầy. Ngài có tấm lòng này, em rất cảm động.”
Tieba Lục Trung.
-Hứa Thịnh về rồi à??
-Về rồi, không biết cậu ấy thi thế nào, vừa đi ngang qua lớp bọn họ thấy học thần đang giảng bài cho cậu ấy.
-Hâm mộ quá, tôi cũng muốn ngồi cùng bàn với học thần.
…
Sau khi Hứa Thịnh quay lại trường, cậu không thể ung dung như khi còn ở phòng vẽ nữa. Cậu bắt đầu chuỗi ngày bổ túc lớp văn hóa không biết ngày đêm. Khang Khải nói cậu cứng đầu, dám đi thi hai chuyên ngành khó nhất, nhưng so với việc không thi qua được, điều cậu lo lắng nhất vẫn là đỗ kỳ thi riêng nhưng lại trượt lớp văn hóa.
Trong “Hướng dẫn thi Mỹ thuật” có một câu: “Điểm tốt nhất các môn văn hóa của thí sinh xét tuyển vào trường này từ 420 điểm trở lên, hãy thận trọng nếu được 400 điểm.”
Bây giờ điểm trung bình của cậu vừa vặn hơn 100, Toán học có thể lên đến 120, nhưng tiếng Anh vẫn kéo tụt điểm xuống rất nhiều.
Chế độ bổ túc giữa cậu và Thiệu Trạm bị đảo ngược, trước đây “thưởng động viên” đều là Thiệu Trạm đơn phương thưởng cho Hứa Thịnh, bây giờ cậu giảng xong mấy câu, Hứa Thịnh chăm chú nghe, sau đó luôn đặt bút xuống bảo cậu lại gần: “Vừa rồi câu kia không nghe rõ, công thức nào cơ?”
“Cậu lại gần đây chỉ lại đi.”
Đến khi Thiệu Trạm đến gần, Hứa Thịnh dán thẳng lên môi cậu: “Thầy Thiệu, thưởng động viên cho cậu.”
Thiệu Trạm: “Chỉ chút này thôi à?”
Hứa Thịnh nghiêng đầu cười: “Thầy yêu cầu hơi nhiều đấy.”
Liên thi kết thúc, chuyện liên quan đến “thí sinh nghệ thuật” của Lục Trung Lâm Giang tạm thời đặt sang một bên, không ai trông cậy vào số điểm mà Hứa Thịnh có thể thi được. Lãnh đạo của Nhị Trung Lập Dương thì ngược lại, hôm nào cũng hăm hở. Trường bọn họ năm nay mới xuất hiện lực lượng lớp văn hóa, có hai tài năng hiếm thấy, cũng xuất sắc như lớp Mỹ thuật các năm trước vậy————–đang chờ có thành tích liên thi.
Vị chủ nhiệm Khương từng tham gia giao lưu ở Lâm Giang năm ngoái giờ đang ngồi trong phòng làm việc, vô cùng thảnh thơi dễ chịu, hai tay đan nhau để sau ót, tán gẫu với một giáo viên khác: “Năm nay tập san trường có thể có ý tưởng trước cho nội dung rồi đấy. Phải thể hiện rõ thực lực mạnh mẽ của trường chúng ta, khẳng định hạng nhất vẫn ở Lập Dương chúng ta… Chẳng phải chủ nhiệm Lý phụ trách Mỹ thuật đã nói hết rồi sao? Đánh giá thành tích Mỹ thuật năm nay cao hơn không ít so với năm ngoái.”
“Được chủ nhiệm Khương, tôi lập tức đi sắp xếp.”
Chủ nhiệm Khương thấy như vậy thì trạng thái tinh thần sung mãn, nghênh đón công bố thành tích ngày hôm đó.
“Hạng nhất liên thi là…là…” Thầy tới báo tin trước ngắc nga ngắc ngứ.
Chủ nhiệm Khương vỗ lưng ông: “Đừng kích động, ây dà tôi thấy thầy là do quá kích động nên mới thế. Có cái gì mà phải kích động chứ? Chẳng phải chỉ là hạng nhất liên thi thôi sao, biết thầy vui rồi, học tôi đây, bình tĩnh vào. Rồi nói đi, bây giờ nói cho tôi biết học sinh nào của trường chúng ta được hạng nhất?”
“Không, không phải trường ta”, người thầy kia nói, “Là học sinh của Lâm Giang.”
Động tác của chủ nhiệm Khương cứng đờ, cả người hóa đá: “…Thầy nói cái gì?”
“Ơ kìa, thầy Mạnh, thầy kích động cái gì thế?” Trong phòng làm việc của chủ nhiệm Lục Trung Lâm Giang, Cố Diêm vương mặt mày ủ dột, “Có phải Hứa Thịnh thi thất bại rồi không?”
Mạnh Quốc Vĩ chạy thẳng lên, tuổi tác này của ông, cái bụng này, cái bắp thịt này, có thể chạy nhanh như vậy đã không tệ, giờ phút này thở mạnh không nổi, chỉ có thể lắc đầu.
“Tôi nói rồi, em ấy thi nghệ thuật sao mà tốt được? Lục Trung Lâm Giang chúng ta sao mà có thí sinh nghệ thuật được chứ———” Cố Diêm vương nói đến đây thì thở dài, hối hận không kịp, “Thầy Mạnh à, tôi biết tâm tình của thầy bây giờ, tôi cũng rất buồn, vô cùng buồn. Thầy bình tĩnh lại, một lần thất bại không thể hiện được điều gì, nói xem lần này em ấy thiếu bao nhiêu điểm so với điểm tiêu chuẩn?”
Mạnh Quốc Vĩ tra điểm xong, từ lúc tra xong đến bây giờ vẫn không thốt nổi thành lời, miễn cưỡng nói: “Hạng, hạng nhất.”
Cố Diêm vương cũng không cảm thấy bất ngờ với số điểm này, ông còn đau lòng hơn, mờ mịt nói: “…Chuyện này, sao lại thi được hạng nhất đếm ngược chứ?”
Trong đầu Mạnh Quốc Vĩ đang rối thành một cục, sắp xếp lại ngôn ngữ nói: “Chủ nhiệm Cố, là đếm xuôi.”
“Hạng nhất toàn thành phố.”
“Tổng điểm ba môn 450, em ấy thi được 446 điểm.”
Minh họa cho đề bài thi riêng