Cẩu Huyết Trùng Thiên - Chương 5: Kinh nghiệm đại bạo
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
158


Cẩu Huyết Trùng Thiên


Chương 5: Kinh nghiệm đại bạo


Võ Quốc An hắn đi một mạch về đến Võ phủ không gặp thêm phiền phức nào.

“Cung nghênh thiếu gia hồi phủ.” Hai tên thủ vệ đại môn đồng thời hô.

“Ân, các ngươi tốt.” Hắn tươi cười đáp lại.

Chờ đến lúc hắn đi rồi, hai tên thủ vệ mới ngơ ngác nhìn nhau.

“Thiếu gia nhà chúng ta hôm nay tựa hồ khác hẳn mọi ngày nha.”

Hiển nhiên ý của hai người thủ vệ này chỉ là tính cách của Võ Quốc An hắn có chút thay đổi, còn tu vi thì bọn họ không hề nhận ra sự thay đổi vì Võ Quốc An hắn đã kích hoạt năng lực đầu tiên của hệ thống làm cho họ nghĩ thiếu gia vẫn chỉ là một thân tu vi rác rưởi như thường.

Bây giờ đang là ban đêm, hắn về phủ liền đi một mạch về phòng, thỉnh thoảng trên đương có gặp vài đội hộ vệ Võ gia đi tuần tra hắn chỉ gật đầu cái rồi thôi.

Về đến phòng hắn thả mình vào giường ngay lập tức, một ngày thiệt thú dzị, hắn bắt đầu chìm vào giấc mộng.

Trong mơ hắn thấy mình là cường giả đỉnh phong của thế giới, tay cầm thần binh, cưỡi trên thần thú, vạn người thần phục, uy chấn bát phương. Hậu cung ba ngàn, đủ mọi loại nữ nhân tuyệt sắc, đêm đêm ôm ấp làm chút chuyện đáng xấu hổ…

Võ gia, trong một căn phòng xa hoa trang trọng khác hẳn mọi căn phòng khác trong Võ gia, trong đó có một lão nhân đầu tóc bạc phơ đang ngồi nhìn bàn cờ trầm ngâm suy nghĩ, trong ánh mắt toát lên thần thái cơ trí minh mẫn, trái ngược với vẻ ngoài già nua của mình. Đây hiển nhiên là lão tướng Võ Tòng, gia gia của Võ Quốc An chứ ai. Có điều hắn bây giờ không hề có chút dáng bộ nào của một kẻ trọng thương cả, khí thế vẫn là của một cường giả chân huyền cảnh nhị trọng, thậm chí mơ hồ có dấu hiệu đột phá chân huyền cảnh tam trọng. Ngồi đối diện lão nhân lại là một người trung niên khí thức thâm trầm, cảm giác trải qua thế sự không kém lão giả.

Bỗng một cơn gió thoảng qua, không đúng đây không phải là một cơn gió, đây là luồng khí hình thành do một cao thủ sử dụng bộ pháp tạo thành. Bên cạnh người trung niên hiện lên một người toàn thân mặc áo đen, đây chính là một thành viên trong hắc vệ của Võ phủ, là lực lượng ẩn trong bóng tối của Võ gia, thường chấp hành những nhiệm vụ cơ mật mà cả Võ gia hiện chỉ có ba người biết đó là Võ Tòng cùng hai người con trai của mình.

Ngoài cha của Võ Quốc An ra lão còn có một người con thứ hai là Võ Thiên Thu, người ngoài biết đến hắn như một tên phế nhân bị phế đi tu vi trong chiến tranh nhưng trên thực tế hắn thân phận thực sự là Hắc vệ đội trưởng, một thân tu vi càng là đạt đến thông huyền cảnh bát trọng. Tư chất của hắn không kém đại ca là bao nhiêu nhưng vì gia tộc hắn chịu chấp nhận đóng giả phế nhân cả ngày ngồi xe lăn. Tất nhiên hắn là người đang ngồi trước mặt lão giả.

“Thuộc hạ tham kiến lão gia, tham kiến đội trưởng”.Tên hắc vệ quỳ xuống.

“Hôm nay có chuyện gì xảy ra không”. Trung niên nhân bình thản nói.

Người áo bào đen tường thuật lại những gì mình thấy được, tất nhiên người này là kẻ được phái ra để bảo vệ Võ Quốc An trong lúc nguy cấp, tu vi của hắn cũng đã là thông huyền nhất trọng, đặt ở trong quân đội cũng được xem là một vị tướng lĩnh.

” Ân, ngươi nói cái gì”.Lão giả tỏ ra vẻ không thể tin được.

“An nhi lại có thể đánh bại cùng lúc hai tên phàm cảnh lục trọng ư, ngươi có nhìn nhầm không vậy.” Lão giả vẻ mặt tràn đầy ngờ vực nói.

” Thuộc hạ tận mắt chứng kiến, không thể nào có sự nhầm lẫn được”. Áo bào đen khẳng định.

” Phụ thân, chuyện này sao có thể” Võ Thiên Thu cũng là tràn đầy vẻ mặt không tin.

” Ta cũng không hiểu, cứ để đó theo dõi tiếp xem sao”.Lão giả trở lại vẻ mặt trầm ngâm.

“Ngươi lui ra đi, nhớ quan sát kỹ biểu hiển của hắn cho ta”

“Thuộc hạ lĩnh mệnh”. Nói rồi, một tiếng gió thoảng qua, bóng đen tiêu thất khỏi căn phòng.

Sáng sớm hôm sau.

“Kí chủ xin mời tỉnh giấc a. “

Trong đầu Võ Quốc An vang lên thanh âm hệ thống.

” Cái đệch hệ thống, ngươi làm sao phải gọi ta a, ta đang ngủ ngon a”. Hắn vừa ngáp vừa nói, hiển nhiên hắn vẫn chưa muốn dậy.

” Vì kí chủ sở hữu Cẩu Huyết hệ thống uy vũ bất phàm, phong quang vô hạn nên kí chủ không thể ngủ lười a, nhanh dậy làm nhiệm vụ a.Kí chủ ngươi không thể làm mất mặt ta cái hệ thống anh tuấn tiêu sái này được”

” Cái đệch, hệ thống ngươi cũng tự cho là mình đúng quá “

” Hệ thống ta chỉ ns sự thật thôi à”

“aizz, thôi, ta đành dậy, cãi nhau với ngươi tốn thời gian quá à”

“Hệ thống ta cũng không bắt ngươi cãi nha”

Võ Quốc An:…

Bỗng hắn thấy chân mình có chút ngứa ngáy, hắn liền nhìn xuống chân, thì ra là một con muỗi không biết chữ chết viết thế nào đang điên cuồng hút lấy hút để máu của hăn.

” Muội muội ngươi cái con muỗi đáng chết này. Từ khi nào ta Võ Quốc An lại có thể bị một con tiểu muỗi muỗi khi dễ được chứ. Đi chết con mịa mày đê.”.

Nói rồi hắn giơ tay xuống chân đập một cái.

Cơ hồ hai âm thanh một trong đầu một ngoài tai hắn đồng thời vang lên.

“Phét.Ting”

Hắn còn chưa kịp suy nghĩ tại sao đập muỗi mà lại có tiếng Ting thì trong đầu hắn có tiêng hệ thống:

“Chúc mừng kí chủ vừa giết chết một con muỗi, kí chủ vận khí đại bạo nhận được mười vạn kinh nghiệm. Lý do đây tuy chỉ là mọt con muỗi nhưng nó lại là một trong những con muỗi vô cùng may mắn bắt đầu thức tỉnh một tia huyết mạch Thái cổ thần muỗi khi đốt kí chủ, vì kí chủ thực hiện được nhất kích tất sát nên lượng kinh nghiệm nhận được bạo lên một trăm lần, tức là giá trị kinh nghiệm của muỗi thức tỉnh huyết mạch là một ngàn”

Hệ thống đang cập nhật. Hệ thống cập nhật xong:

Tên gọi: Cẩu Huyết hệ thống

Kí chủ: Võ Quốc An

Danh hiệu: Trang bức thiếu niên

Điểm trang bức:0/1000

Kinh nghiệm: 35500/40000

Danh vọng: 0/1000

Tư chất: Hạ phẩm

Tu vi: Thoát phàm tứ trọng

Công pháp: Hấp tinh đại pháp(Địa giai sơ cấp)

Võ kỹ: Bạo liệt thủ( Huyền giai cao cấp)

Linh căn: hạ phẩm

Binh khí: không có

Sủng vật: không có

“Cái định mệnh, ta ngất a, đập chết một con muỗi mà trực tiếp thăng lên gần một đại cảnh giới. Hệ thống này quá chút trâu bò đi”

Nhìn bảng thông tin,hắn thấy kinh nghiệm đột phá lên thoát phàm tần năm vậy mà đạt đến bốn vạn a. Tính sơ qua thì từ phàm cảnh đỉnh phong lên thoát phàm nhất trong cần một nghìn nghiệm mà từ thoát phàm nhất trọng đến nhị trọng lại là một vạn, nhị trọng đến tam trọng cần hai vạn kinh nghiệm,… cứ thế mà tính. Vậy từ tỏa cơ nhất trọng đến nhị trọng chả phải là mười vạn kinh nghiệm sao.

“Cái này cũng có chút khủng nha. Nếu lão thiên cho ta đập bạo vài trăm lần nữa chả phải ta liền vô địch thiên hạ sao, ahaha.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN