Cầu thần - Fall Moon
Chương 1: Ta muốn lật đổ sơn thần
Nói đến ngôi miếu này, tôi còn nhớ chút chút. Khoảng ba, bốn mươi năm trước có một trận lở đá rất lớn trên núi khiến dân trong thị trấn chết không ít người, giao thông tắt nghẽn mấy tháng liền, dân trong trấn bèn dựng lên một ngôi miếu để cầu bình an. Ngày đó, người đến bái phỏng thưa thớt lắm, thế mà ba tháng gần đây, nó đột nhiên hương khói nồng nặc, dấu giày nện trong sân không ngừng, người bốn phương tám hướng đến viếng đông như kiến, nhiều đến nổi đám cỏ dại quanh miếu không có cơ hội ngóc đầu lên. Lại nói, nó chỉ là một ngôi miếu thờ sơn thần tầm thường, không to không nhỏ, không dát vàng nạm ngọc, trong chớp mắt trở nên hưng thịnh dĩ nhiên là có huyền cơ.
Thường nói miếu đông là miếu thiêng, về chuyện tại sao láng giềng của tôi đổi vận tôi cũng nghe loáng thoáng đôi chút. Nghe dân chúng nói, hơn nửa năm trước có gã thư sinh nghèo khổ lên kinh ứng thí nửa đường tá túc trong miếu, hắn đói bụng quá nên ăn nhờ mấy cái bánh bao khô cứng, sẵn tiện hắn khấn sơn thần phù hộ tên hắn đậu trên bảng vàng. Ai ngờ đâu, tên thư sinh kia không chỉ có tên trên bảng vàng mà còn đứng đầu bảng, ai cha, không những vậy còn được công chúa nhắm trúng, chẳng khác gà rừng vỗ cánh bay lên trở thành phượng hoàng! Nghe nói thôn tây có một cô gái ế chồng, tuổi quá ba mươi mà không người dạm hỏi, cô ta cầu khấn thần linh khắp miếu mạo trong bán kính năm dặm quanh đây, hai tháng trước cô ta đến miếu này khấn nguyện, chẳng ngờ mười ngày sau đã có bà mai gõ cửa, nửa tháng trước đã về làm vợ phú hộ thôn nam rồi! Lại nghe nói, bà cụ Giáp nào đó tuổi đã tám mươi ba hơn mười năm nay không có rời giường, dạo trước đứa con đến miếu cầu khấn cho bà mau khỏi bệnh, chẳng ngờ ít lâu sau có vị thái y cáo lão hồi hương nửa đường ghé thăm cố nhân, thành ra bệnh của bà ta đã thuyên giảm rất nhiều, hôm kia còn dắt cháu đi mua kẹo nữa! Những chuyện kiểu kiểu như vậy ngày nào cũng lọt vào tai tôi, kẻ nọ rỉ tai kẻ kia, từ hành khất cho đến danh môn vọng tộc, kẻ thiếu tiền thì cầu tài, kẻ cô đơn thì cầu tình, kẻ có bệnh thì cầu khỏe, đồn rằng trong mười người hết tám người đắc thành sở nguyện, cứ thế một đồn mười, mười đồn trăm, trấn nhỏ vốn dĩ thưa thớt liền nhờ đó càng thêm đông đúc!
Nói, một người làm quan trăm họ được nhờ, hàng xóm của tôi đột nhiên đổi vận, phận hèn như tôi cũng được “thơm lây”. Mọi người xem xem, lúc nào dưới gốc của tôi cũng có mười mấy gã hành khất tụ tập, quẻ xăm hạ hạ thì cột đầy cành, tiếng rao bán bánh nướng xen lẫn tiếng chào mua nhang đèn, tiếng cãi vã, lôi kéo khách của mấy tay phu xe, ôi thôi đủ loại âm thanh tạp nham, chẳng lúc nào khiến đôi tai tôi được yên nghỉ. Thân già này của tôi, nhiều năm chưa từng dời bước khỏi chốn đóng rễ mà nay cũng muốn bỏ rễ chạy lấy thân. Ai dô, không biết có phải vì tuổi già đâm ra khó tính không mà tôi thật là… Thật là muốn lật cái miếu hàng xóm cho nó sập cho rồi!
Tôi quyết định đem kế hoạch bàn với bằng hữu số một là Xà Như Long. Chân thân của nàng vốn là con rắn xanh tu luyện được bốn- năm trăm năm gì đó, ban ngày trú dưới sông, ban đêm nhân lúc vắng người lại bò vắt vẻo trên cành của tôi, tỉ tê đủ chuyện tôm cá mà ban ngày nàng nghe lỏm được. Nàng mới vừa đi du ngoạn nửa năm nay, đang khi tới thăm bạn cũ thì bị tôi tóm lại kể khổ.
– Ai da, bà cụ non của ta, không có ta ở đây quản mi xem mi ra cái dạng gì rồi?!- Như Long vừa nghe xong liền uốn éo vừa phì phì tức giận kêu lên- ta đây nhớ rõ là nhà mi kém ta năm mươi ba năm nha, hiện nay chỉ mới bốn trăm tuổi lẻ bảy năm, già cái đầu mi ấy! Trong đám Xà tiên ta là người trẻ đẹp nhất, mi đã rõ chưa? Hả? Hả? Hả?
– Ừ, thì mi là đại mỹ xà! Có cần phải phồng mang trợn mắt với ta thế không? Ta nói ta già chứ có câu nào chê mi xấu đâu!- tôi lắc lư cành cho nàng ta rớt xuống, hừ, đã đeo bám trên mình tôi còn bày đặt lớn giọng cơ đấy.
– Như nhau cả thôi!- Nàng ta tiếp tục phì phì rồi đột nhiên cuốn thêm hai vòng lên mình tôi, giở giọng trách móc- Mi nhỏ tuổi hơn ta mà cứ nhắc chuyện già cả trước mặt ta, còn không phải cạnh khóe ta là gì? Quấn cho chết mi! Quấn chết mi!
Thật là… lại nữa rồi!
Tôi ngước mặt nhìn trời cao, trăng sáng vằng vặc, muôn sao nhấp nháy. Một cơn gió lạnh thổi qua khiến lòng tôi khoan khoái đôi chút. Cảm giác tịch mịch thế này, một mình tôi cùng trời đất, yên tĩnh biết bao, thanh bình biết mấy, thật khiến tôi muốn đắm chìm trong đó vĩnh viễn. Thôi thì vì những ngày yên tĩnh về sau đành chịu thiệt vậy.
– Được rồi! Được rồi!- tôi giơ hết cành lá ra đầu hàng, có một chút ấm ức nói- Đại mỹ xà của ta, mi muốn nói sao cũng được, là ta sai! Ta sai rồi! Ta sai rồi!
– Hừ,- Xà Như Long vênh vênh mặt đáp- nhận sai từ sớm có tốt không!
Tôi đen mặt, nếu không phải tay chân bất tiện thì tôi chịu ở thế hạ phong như này sao! Tôi nuốt căm hờn rồi nói:
– Chúng ta tập trung chuyên môn đi! Này, mi đa mưu túc trí như vậy, liệu có nghĩ được biện pháp hay gì cho ta không?
– Chẹp,- Xà Như Long húng hắng ho, giọng sũng nước của nàng lập tức trở nên nghiêm chỉnh như chưa từng nghiêm chỉnh hơn, nàng nói- có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng! Ngươi trước nói ta biết, kẻ bên trong miếu kia, ngươi hiểu được bao nhiêu?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!