Cầu thần - Fall Moon
Chương 2: Đồng bọn hòa thuận là bước đầu của thành công, nhỉ?
Hiển nhiên không phải lão già suốt ngày ra ra vào vào quét dọn, cũng không phải cái gã suốt ngày ngồi bên bàn giải xăm kiêm quản lý sổ sách kia. Bọn họ chỉ là phàm nhân được dân trong trấn tín nhiệm phó thác nhiệm vụ trông coi ngôi miếu sơn thần này, kẻ thực sự nắm quyền sinh sát chính là kẻ thần thông quảng đại kia kìa!
Tôi còn nhớ rõ, một ngày trời xanh mây trắng của nửa năm trước, đại khái là sau khi cái gã thư sinh trong lời đồn kia rời khỏi ngôi miếu với mấy cái bánh bao khô cứng trên tay, bỗng nhiên có một luồng ánh sáng rực rỡ từ giữa trời chiếu thẳng xuống miếu. Cảnh ấy diễn ra trong tích tắc, giữa ban ngày, dưới ánh nắng chói lóa rực rỡ, nên chẳng một ai mảy may kinh ngạc, ngoại trừ tôi. Tôi cảm giác được một luồng sức mạnh to lớn dịch chuyển theo luồng sáng kia, thế nhưng nó lóe lên trong nháy mắt và chợt tắt lịm. Mặc dù chẳng biết điều gì thật sự đang diễn ra nhưng kể từ ngày hôm đó, ngôi miếu đã có những thay đổi nghiêng trời lệch đất, nó đột nhiên “linh thiêng” như cái cách mà người ta vẫn đang đồn thổi về nó dạo gần đây.
– Thế sao?- Xà Như Long mắt ngây thơ chớp chớp nhìn tôi- Mi chỉ biết về kẻ địch như vậy sao?
– Phải!- Tôi thấy cần phải làm tăng sự nghiêm trọng của vấn đề nên bổ sung thêm- Hắn vừa biết mê hoặc dân chúng lại vừa núp trong bóng tối, mi nghĩ xem, đây là hành vi của người tốt sao?
– Ờ…-cô bạn của tôi gật gù trong ba giây rồi ngay sau đó nàng ta siết chặt thân tôi, lè lưỡi, nhe cặp nanh nhọn ra và hét lên làm mấy chiếc lá của tôi lung lay như đang đón bão- ta cạp chết mi! Mi ở sát vách kẻ thù mà chút thông tin cũng không biết! Còn muốn lật đổ hắn, mi nằm mơ hả!!!
Tôi… khóc. Bằng hữu thế này có ai muốn đổi không? Làm ơn đổi cho tôi người khác đi~!
– Khóc gì mà khóc hả?- Giọng nàng ta vẫn cao vút- Đứa vô dụng như mi nếu có ai hỏi thì đừng khai là bằng hữu của ta đó!
– Mi biết đi nên khi dễ ta,- Tôi ấm ức cướp lời nàng ta- thử mi cắm rễ một chỗ như ta xem mi điều tra bằng cách nào!
Xà Như Long đột nhiên cứng người. Vài giây sau, nàng ta húng hắng ho rồi buông mình thả xuống gốc cây. Chiếc đuôi của nàng ta bỗng dựng đứng lên và chỉa về phía ngọn núi phía Tây, nàng ta nói:
– Chỉ bằng hai chúng ta cộng với thông tin ít ỏi như vậy thì vụ này hơi khó. Thôi, mi đợi ở đây, ta đi kiếm thêm đồng bọn!
Ô hay, giọng nàng ta sao lại dễ nghe như vậy nhỉ?
Sáng hôm sau.
Khi ánh mặt trời lên cao quá nửa đọt cây, Xà Như Long quả nhiên dắt theo hai đồng bọn cùng tới gặp tôi. Bởi vì chúng tôi không thể để lộ chân thân cho con người biết nên ở nơi có con người hoặc là chúng tôi trốn đi, hoặc là chúng tôi huyễn hóa hình người. Vì lẽ đó, những vị khách viếng miếu đã tròn mắt chứng kiến dưới gốc liễu có ba người đứng bát quái mà không chịu vào miếu khấn cầu. Họ bao gồm một cô gái áo xanh chừng mười bảy mười tám tuổi với dung mạo vô cùng khả ái, một cậu nhóc chừng chín mười tuổi với nước da bánh mật, khoác áo choàng dài ngay giữa ngày hè, và người còn lại là một đại thúc trạc tứ tuần mặc áo gấm thêu tơ bạc có cặp mắt hơi lồi, nổi bật với bộ râu cong cong hai bên mép như dấu ngoặc.
– Khụ, để ta giới thiệu cho mọi người làm quen ha. Đây là Liễu Thanh Thanh- Cô gái cũng tức Xà Như Long chỉ tay vào tôi giới thiệu với hai người kia rồi lại lần lượt chỉ tay vào cậu nhóc và đại thúc- Nhóc này là Hồ Uy Phong, còn vị này là Bạch Ngân. Mọi người đều là bằng hữu của ta nên cứ trò chuyện thoải mái, khỏi khách sáo ha.
– Hân hạnh được biết mọi người!- Tôi theo lẽ chủ nhà liền nở bung mấy cái hoa, cúi ngọn thấp xuống rồi từ tốn nói- Tôi là Liễu Thanh Thanh!
– Chào Liễu tỷ! Đệ là Hồ Uy Phong.- Cậu nhóc kia khoanh tay cúi đầu lễ phép chào tôi rồi nó chớp chớp đôi mắt to tròn trong veo màu trà, ngây thơ hỏi- Đệ nghe nói tỷ đã tu luyện trên bốn trăm năm rồi, tỷ còn chưa hóa được hình người ạ? Đệ đây vừa qua ba trăm tuổi là đã… ưm…
Nhanh như cắt, Xà Như Long lao tới che miệng thằng nhóc. Ài, lại có người nhắc đến chủ đề này, với tôi chẳng khác gì xát muối vào tim!
Một Liễu tinh trên bốn trăm năm vì sao không thể huyễn hóa thành người ư? Về cơ bản, thảo mộc tu luyện so với động vật cực khổ gấp năm lần. Động vật có thể di truyền năng lực từ cha mẹ vốn đã tu luyện thành tinh trước, có thể sát sinh tu theo đường ma đạo hoặc hành thiện tích đức tu theo đường tiên đạo, có thể đi tìm thầy, gia nhập tông môn học thêm tri thức, cũng có thể tự do luyện đan dược, tự do tìm chốn đào nguyên thế ngoại, nhật nguyệt giao hòa an ổn tu tiên. Kể sơ như vậy mọi người đã thấy khác biệt rồi chứ, chính là động vật có chân nên được tự do đi lại, còn thảo mộc như tôi chỉ có thể đứng yên một chỗ ngày uống sương đêm ngắm sao, tân tân khổ khổ trãi qua nghìn năm mới có thể tu luyện thành người.
Thế nhưng tôi còn chưa lên tiếng minh oan cho mình, Xà Như Long đã véo gò má thằng bé, nghiến răng nói:
– Này nhóc, ta nhờ nhóc tới vì tìm cách giải nạn cho Thanh Thanh, không phải để hỏi han vớ vẩn đâu!
– Lại nói, Tiểu Hồ này, – Bạch Ngân đại thúc đột nhiên vươn tay kéo tà áo choàng của Hồ Uy Phong lên, nhếch môi cười tà ác- ngươi cũng tự tin quá ha? Đuôi của ngươi còn chưa tiêu biến nữa này!
Chỉ thấy, bên dưới áo choàng dài kia là một cái đuôi hồ ly màu đỏ đang không ngừng phất qua phất lại. Lúc này toàn bộ lông đuôi đều dựng đứng lên, hai tai Hồ Uy Phong tức thì đỏ lựng. Thằng bé giật lấy áo choàng quấn chặt người mình, lùi lại ba bước, chỉ vào mặt Bạch Ngân rít lên:
– Cấm lão đụng nỗi đau của ta! Chứ còn lão thì sao? Đường đường tu sớm hơn ta vài chục năm mà không biết cách dưỡng da, người ta đều hóa ra tuấn nam mỹ nữ còn lão nhìn như gian thương ác bá!
– Hửm?- Bạch Ngân mặt cười nhưng đuôi mắt lại lóe lên tia sáng dị thường- Hay cho tiểu hồ ly ngươi! Ngươi có gan thì nói lại những gì vừa nói thử xem!
– Nói thì nói, ta sợ sao! Ta nói lão già cá chết như lão tu không nên thân còn ở đó quản chuyện người ta!
– Vậy ngươi có gan đứng lại đó không chạy đi không?- Bạch Ngân bày ra vẻ mặt tươi cười như hoa nở, ôn tồn hỏi.
– Đứng thì đứng, ai sợ lão!- Hồ Uy Phong lập tức vung hai tay ra thủ thế, mười ngón tay của nó không ngừng ngọ nguậy, một bộ chuẩn bị vươn trảo tiếp chiêu.
Tôi hít sâu một hơi, cố làm mình trấn tĩnh. Làm sao bây giờ, so với muốn đuổi sơn thần, tôi đột nhiên có xúc động muốn đá bay hai kẻ này quá! Xà Như Long không hổ là tri kỷ của tôi, nàng ra tay chớp nhoáng, gần như cùng lúc với suy nghĩ của tôi.
Hai tiếng gõ đầu lập tức vang lên, kèm theo đó là Hồ Uy Phong và Bạch Ngân đồng thanh la oai oải. Nàng siết nắm tay nhỏ, rất có khí thế lão đại rít từng chữ qua kẽ răng:
– Kẻ nào ra tay, ta cùng kẻ đó dứt tình bạn!
Vèo một cái, không kịp cho tôi có thời gian chớp mắt, hai người họ lao vào nhau ôm chầm lấy nhau, vỗ lưng nhau đốp chác, cười rôm rả:
– A ha ha, lão đại ngươi nói gì kỳ vậy! Chúng ta đang giỡn chơi đó mà!- Bạch Ngân kết thúc cái ôm bằng một cú đập vào lưng tiểu hồ ly khiến nó muốn chúi nhũi- Ngươi nói đúng không, Tiểu Hồ?
– Phải! Phải!- Hồ Uy Phong nhe răng cười rồi thằng bé nhào tới vươn trảo nắm hai chòm râu mép của Bạch Ngân vừa kéo ra hai bên vừa lắc lắc- Nhìn kỹ lại thì Bạch Ngân thúc quả nhiên đẹp lão mà!
Tôi và Xà Như Long liếc mắt nhìn nhau, cùng nhếch môi cười mỹ mãn. Đầu năm nay yêu tinh ngày càng chung sống hòa thuận, xem ra ngày thế giới hòa bình đã sắp tới rồi.
– Khụ, chúng ta tập trung chuyên môn thôi!- Tôi ho khan ra hiệu cho Xà Như Long- Ta chuẩn bị sẵn rồi, mọi việc phiền mi vậy!
Xà Như Long khẽ gật đầu.
Đoạn, nàng bẻ một nhánh liễu cầm chắc trong tay mình, dẫn theo hai đồng bọn tiến nhập vào miếu. Nhánh liễu này là một phần thân thể tôi, chỉ cần nàng ta mang nó theo, tôi có thể phân thân dõi theo nhất cử nhất động của họ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!