Cậu Và Bạn Trai Đều Là Vai Ác - Chương 65: Chương 65
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
42


Cậu Và Bạn Trai Đều Là Vai Ác


Chương 65: Chương 65


Hành tinh chính Alpha, học viện tinh tế.
Sắc trời đã tối, học viện đã dừng chương trình học nên bên trong vắng vẻ.
Trong bầu trời tĩnh lặng, một luồng sáng trắng bỗng sáng lên.
Có người đang mua đồ lặt vặt trên đường xong định về nhà thì nghe thấy tiếng động lạ, bèn ngẩng đầu.
Người bạn bên cạnh hỏi: “Chắc là quân đội Liên Minh nhỉ?”
Trong thiên hà, chỉ có Tư Tuân thường xuyên mở bước nhảy lượng tử, dân chúng thấy mãi thành quen.
Song giây tiếp theo, anh ta lộ vẻ hoảng sợ: “Đó là gì vậy?”
Thứ xuất hiện từ trong vết nứt không phải quân đội Liên Minh quen thuộc mà là “con rết” khổng lồ.
Một người khác cảm thấy thứ này quen quen, bỗng nhớ ra đã nhìn thấy nó trong sách lịch sử.
“Đi mau!” Hắn giữ người bạn, “Là tinh hạm của người ngoài thiên hà!”
Lưới bảo vệ trên bề mặt hành tinh cũng được nâng lên theo, tiếng còi báo động vang lên khắp các con phố.
“Phát hiện vật thể lạ xâm nhập, xin hãy lập tức tìm kiếm nơi trú ẩn! Nếu có nhu cầu hãy liên hệ với quân đội…”
Không chỉ hành tinh chính mà tất cả các hành tinh cư trú trong thiên hà đều đối phó ngay sau khi nhận được tin mới nhất.
Trông thì như phòng thủ ở biên giới mạnh nhất, nhưng trên thực tế trong thiên hà cũng đã chuẩn bị đầy đủ, sẽ không bị lúng túng những trường hợp đột ngột.
Điểm chuyển tiếp vẫn chưa đóng lại, số lượng lớn “con rết” liên tục xuất hiện.
Hơn chục chiếc tinh hạm của Liên Minh đang tuần tra gần đó bay tới, dựa vào sự bảo vệ của lưới bảo vệ năng lượng để đẩy lùi đám người Incyte ở phía trước.
Tư Hạ Phổ gọi cho Tư Tuân mới biết được rằng lối ra của điểm nhảy đúng là ở hành tinh chính.
Ông ta lập tức yêu cầu quân đồn trú gần hành tinh chính nhất đến chi viện, đồng thời điều động thêm quân ở hành tinh Harlem.
Ấy thế mà Tư Tuân nói: “Khỏi đi.”
“Coi chừng chúng dùng kế điệu hổ ly sơn.” Y bình tĩnh thong thả nói, “Lợi dụng điểm nhảy để tấn công hành tinh khác.”
Người Incyte có thể tạo ra phi thuyền năng lượng để mở bước nhảy lượng tử thì khó mà bảo đảm chúng sẽ không chuẩn bị thêm vài chiếc nữa.
Tư Hạ Phổ do dự: “Nhưng bên anh…”
Khi Tư Tuân bằng lòng đưa thông tin về cha của Nguyễn Thu cho ông ta thì cả hai đã thống nhất.
Rằng họ phải bảo vệ Nguyễn Thu, không thể để người Incyte thực hiện được.
Sức chiến đấu của hành tinh chính đúng là yếu nhất, trong quân đội Liên Minh cũng ít chỉ huy.

Một khi hành tinh chính thất thủ thì hậu quả không thể tưởng tượng được.

Thế nên ông ta lo quân đội Liên Minh không cản được.

“Tôi tự sắp xếp,” Giọng điệu Tư Tuân vẫn vậy, không hề do dự, “Nếu cần hỗ trợ tôi sẽ liên hệ anh.”
Lúc này Tư Hạ Phổ mới bỗng nhớ ra rằng Tư Tuân có thể vẫn còn tinh tặc.
Y không thể dùng tinh thần lực, quanh năm dựa vào sự bảo vệ của quân đội Liên Minh, vậy làm sao y có thể không cân nhắc cho Nguyễn Thu.
Tư Tuân đã sắp xếp nhiều quân Liên Minh tham gia tuần tra, chứng tỏ đây là một phần y không cần.
Tư Hạ Phổ muốn hỏi thêm vài câu để xác nhận suy đoán của mình nhưng Tư Tuân cắt tín hiệu mất rồi.
Ông ta bỏ máy liên lạc xuống, bắt đầu nhớ lại nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra trước đó.
Nếu Tư Tuân thật sự giấu tên trộm tinh trên ngôi sao chính, vậy từ lúc nào…
Cái lần trước khi Nguyễn Thu tái nhập học sao?
Tư Hạ Phổ lắc đầu, lầm bầm lầu bầu: “Người này đúng là to gan ghê…”
Giấu tinh tặc ở hành tinh chính, còn dùng để bảo vệ người quan trọng nhất, bộ Tư Tuân không sợ xảy ra chuyện gì sao?
Hơn nữa đám tinh tặc đó thật sự đủ thực lực để đối phó với người Incyte sao…!Tư Hạ Phổ do dự một chốc, rồi vẫn sắp xếp một đội đến hành tinh chính.
Bên ngoài biên giới, hai chiếc phi thuyền năng lượng đã bị hạ, đóng điểm nhảy.
Những người Incyte còn lại muốn chạy trốn nhưng bị quân đồn trú bao vây.
Trong phòng sách, Tập Uyên nhìn những hình ảnh quan sát được gửi về.
“Chỉ có mấy người này thôi à?” Vẻ mặt hắn vô cảm, “Thống lĩnh gì đó còn chẳng không ngăn được bước nhảy lượng tử.”
Tư Tuân nghiêm túc nói: “Đừng khinh địch.”
Cặp song sinh đứng một bên háo hức muốn thử, Nam Nhứ đề nghị: “Thưa ngài, hãy để tôi và chị hai đi đi.”
Vài chiếc tinh hạm bay lượn ở độ cao thấp phía trên sân thượng, mang theo cơ giáp của cặp song sinh, có thể điều khiển bất cứ lúc nào.
“Đi đi.” Tư Tuân không do dự quá lâu, không quên dặn họ, “Phải nghe lệnh của Lan Đạc.”
Bây giờ đang chống lại kẻ thù là quân đội Liên Minh ở lại hành tinh chính, trong đó có cả người của Tập Uyên.
Lưới phòng thủ của hành tinh không chỉ có thể chống lại người Incyte mà còn cung cấp một lớp bảo vệ, cực kỳ khó xuyên thủng.
Và hơn một nửa thuộc hạ của Tập Uyên vẫn đang chờ lệnh.
Nguyễn Thu tiễn cặp song sinh đến hành lang, lo lắng dặn: “Nhớ chú ý an toàn, nếu bị thương thì quay lại ngay…”
Bắc Tuyết mặc áo khoác vào, lạnh lùng nói: “Chị sẽ giết hết bọn chúng.”
Tuy hai người rất mạnh nhưng vẫn chưa thành niên, nói không lo là xạo.
Nguyễn Thu trông theo cặp song sinh tiến vào khoang điều khiển của cơ giáp, rồi cùng quân hạm rời đi, mong sao mình cũng được mang theo Bạch Điểu đi xem.
Tập Uyên ôm cậu từ phía sau: “Đừng lo.”
Cặp song sinh phối hợp ăn ý, thực lực tổng hợp của hai người không hề thua kém hắn.
Nguyễn Thu tiếp tục dặn Tập Uyên: “Anh cũng phải chú ý an toàn.”

Cho dù cặp song sinh và quân Liên Minh có thể tiêu diệt tất cả người Incyte thì Tập Uyên cũng không thể ngồi xem mặc kệ.
Hắn chưa bao giờ tỏ ra nôn nón hay bất an, giống như Tư Tuân, hắn luôn tính trước mọi việc, thậm chí cảm thấy người Incyte đến thật đúng lúc.
Điều này giúp Nguyễn Thu rất an tâm, nhưng cậu vẫn không mong người xung quanh mình bị thương.
Tập Uyên “ừ” một tiếng, xoa xoa lòng bàn tay Nguyễn Thu trước mặt Tư Tuân rồi xoay người rời đi.
Nguyễn Thu đứng ở hành lang hồi lâu, nghe trên bầu trời thỉnh thoảng có tiếng động, muốn điều khiển Bạch Điểu đến xem nhưng bị Tư Tuân cự tuyệt.
Đường Khiêm bước tới đưa màn hình cho Nguyễn Thu.
Màn hình hiển thị tình hình bên ngoài lưới bảo vệ.
Có khoảng hai mươi chiếc tinh hạm hình con rết, phần lớn đều bị quân Liên minh đánh lùi và tránh xa hành tinh chính.
Ngoài ra còn có một số người Incyte ở gần lưới bảo vệ nhất, tinh hạm quá dài hành động linh hoạt, tránh được sự công kích của hai bộ cơ giáp một đen một trắng.
Tinh hạm khác tránh xa trận chiến, âm thầm quan sát thế cục.
Người Incyte trong khoang điều khiển nói: “Họ không có chi viện à?”
“Hai bộ cơ giáp đó là của cặp song sinh vị thành niên.

Những lúc cần thiết thì Tư Tuân mới cử họ đi.” Có người đáp: “Có lẽ những chi viện khác đang trên đường đến đây.”
“Mau tìm đi.” Người hỏi nhìn lom lom màn hình quan sát, “Chuyến đi này tiêu hao quá nhiều năng lượng, chúng ta không thể thất bại.”
Không lâu sau, máy liên lạc truyền đến tin tức của đồng bọn.
“Tìm thấy Bạch Điểu rồi.”
Cách học viện không xa, một cơ giáp màu trắng rúc vào bãi đỗ của một chiếc tinh hạm, phía dưới tinh hạm lơ lửng là một ngôi nhà.
Bạch Điểu là của Nguyễn Thu, vậy chắc chắn cậu ở gần đây.
Người Incyte lập tức gửi tọa độ cho tất cả đồng bọn: “Đã tìm thấy mục tiêu.”
Chúng để lại một vài người để ngăn cản quân Liên Minh và cặp song sinh, rồi nhanh chóng bay về hướng Bạch Điểu.
Song đúng lúc này, mấy chiếc tinh hạm lạ khác đang chậm rãi bay lên, chặn đường của người Incyte.
Bên ngoài tinh hạm lạ đen nhánh, không có logo gì cả, trông không giống quân Liên Minh.
Người Incyte chưa kịp phản ứng thì bất ngờ bị tấn công dữ dội.
Một số quả đạn pháo b ắn ra, bắn rơi hai chiếc tinh hạm hình con rết trong nháy mắt.
“Họ là ai vậy? Quân chi viện à? Hay thường dân?”
Thường dân bình thường không thể sở hữu tinh hạm mạnh mẽ như thế, cũng không giống quân đội.
Người Incyte không kịp trở tay, vội vàng đối phó, lại phát hiện tinh hạm lạ màu đen ngày càng nhiều, thậm chí sắp vượt qua số lượng của quân Liên Minh.

Cho đến khi một bộ cơ giáp màu đen xuất hiện, người Incyte mới mất bình tĩnh: “Toang rồi, đây là tinh tặc.”
Quân Liên Minh đã có chi viện, và giấu ngay trong hành tinh chính.
“Hộ tống tôi đến chỗ Bạch Điểu.” Người chỉ huy nhanh chóng ra lệnh, “Chúng ta phải mang chất dinh dưỡng về!”
Dứt lời, đồng bọn xung quanh đã vây quanh phi thuyền mà hắn ta ở, bảo vệ hắn ta đi về phía trước bằng một cách gần như tự sát.
Song họ phát hiện ra rằng dù vậy thì chúng cũng không thể tiếp cận được tọa độ của Nguyễn Thu.
Ở một khoảng cách ngắn, tinh hạm vỡ vụn rơi xuống như tro bụi va vào vào lưới bảo vệ năng lượng.
Xem chừng toàn quân sắp bị diệt sạch, những người Incyte trong khoang điều khiển cuống quít phóng hai phi thuyền năng lượng ra.
Hai chiếc phi thuyền mà chúng chuẩn bị vốn định để bắt Nguyễn Thu rồi về nhanh chóng về hành tinh mẹ, nhưng bây giờ đành dùng để chạy trốn.
Phi thuyền rời khỏi bãi đỗ, vài chiếc tinh hạm hình con rết hợp thành một đoàn để bảo vệ phi thuyền năng lượng.
Ánh sáng trắng dần dần thành hình, sắp mở ra một vết nứt.
Chợt, một chùm ánh sáng năng lượng cực mạnh ập đến, trực tiếp xuyên qua lớp bảo vệ của người Incyte, nổ tung chính xác phi thuyền đang bên ngoài chùm ánh sáng trắng thành vụn.
Mất đi một chiếc phi thuyền nên không thể duy trì vận chuyển năng lượng, ánh sáng trắng dần dần tiêu tán.
Đợt tấn công của tinh tặc vẫn mãnh liệt, đồng bọn lần lượt mất liên lạc với nhau, chỉ còn lại một số người Incyte.
Nhận thấy thất bại thảm hại, người chỉ huy Incyte gần như từ bỏ phản kháng.
Hắn ta quay màn hình quan sát về hướng vừa xuất hiện tia năng lượng, bèn trông thấy một cơ giáp trắng quen thuộc, đúng là Bạch Điểu hắn ta đang tìm.
Bạch Điểu từ từ hạ tay trái xuống, lặng lẽ bay trên không, nhìn những người Incyte duy nhất còn lại bị hạ.
Lưới bảo vệ bên ngoài hành tinh vẫn vững chắc.

Khi quân chi viện của hành tinh Harlem đến thì mọi chuyện cũng kết thúc.
Tư Hạ Phổ nhận được tin này, đôi lông mày cau lại của ông ta cũng giãn ra: “Vậy thì tốt.”
Ông ta đổi chủ đề, hỏi cấp dưới ở đầu dây bên kia: “Ai đang chi viện cho quân Liên Minh vậy?”
“Chính là một vài tinh hạm vô tổ chức.” Cấp dưới nói: “Khi chúng tôi đến thì họ đã đi rồi.

Ngài cần chúng tôi theo dõi lộ trình không ạ?”
Tư Hạ Phổ suy tư đáp: “Thôi, xử lý hậu quả giúp hành tinh chính trước đi.”
Công việc sau đó tiếp tục cho đến hừng đông.

Tổng cộng bắt được hơn mười người Incyte.
Chúng bị thương ở mức độ khác nhau, bị tạm giam trong nhà giam.
Trong tinh hạm của quân Liên Minh, Tập Uyên đang ngồi đối diện Tư Tuân.
“Cái này coi như là lập công nhỉ?” Hắn khẽ hếch cằm, “Phải có thù lao chứ.”
Tư Tuân cúi đầu nhìn máy liên lạc, thuận miệng hỏi: “Cậu muốn gì?”
Y trưởng Tập Uyên sẽ đòi tiền, vũ khí gì đó.

Nếu hắn to gan hơn thì có thể sẽ đòi y đưa Nguyễn Thu cho mình.
“Chả phải ông là chủ tịch của hành tinh chính à?” Tập Uyên thong thả ung dung nói, “Quyền cao chức lớn thế thì cho tôi cái chức thống lĩnh đi.”
Một lát sau, Tư Tuân ngước mắt lên nhìn hắn: “Nói lại lần nữa xem?”
Lúc này, Nguyễn Thu gõ cửa bước vào.
Cậu vừa ngủ dậy, vội vàng tắm rửa rồi đến tìm hai người, đôi mắt ánh lên sự mệt mỏi và âu lo.
Trông thấy Nguyễn Thu, cả hai không nói tiếp nữa.
Tập Uyên đứng dậy, dang hai tay ôm lấy Nguyễn Thu đang chạy nhanh về phía mình, xoa xoa mái tóc bạc rối bù của cậu: “Sao không ngủ thêm một lát nữa đi em.”
Nguyễn Thu ngẩng đầu nhìn Tư Tuân: “Em vẫn hơi lo…”
Mọi chuyện xảy ra mấy ngày, qua bây giờ nghĩ lại cứ như một giấc mơ.
Nó dài nhưng lại nhanh như một cái chớp mắt.
“Người của Tư Hạ Phổ vẫn đang canh giữ biên giới,” Tư Tuân trấn an cậu, “Nếu có gì mới anh ta sẽ thông báo cho cậu.”
Quân đội khắp nơi vẫn đang trong tình trạng cảnh giác nghiêm ngặt nhằm ngăn chặn bọn phe phái Incyte còn sót lại muốn sử dụng điểm nhảy.
Nguyễn Thu gật đầu, cuối cùng cũng thấy an tâm.
“Cốc cốc…”
Lại có người gõ cửa phòng, Lê La ló nửa khuôn mặt ra từ sau cửa: “Thủ lĩnh, mọi người có bận không?”
Cô giơ linh kiện máy móc trong tay lên: “Tôi có một phát hiện mới.”
Lê La nhân cơ hội nhặt các linh kiện máy móc mang về, trên đó có ghi một dãy tọa độ.
“Nếu tôi không nhầm thì đây là một linh kiện trên phi thuyền năng lượng, do chính người Incyte làm ra.” Lê La chỉ vào màn hình nhỏ trên đó, “Trong đó có một dãy tọa độ.”
Nói chính xác thì có vài dãy tọa độ, có vẻ người Incyte đã nhập trước để đề phòng trường hợp cần thiết.
Chúng không có đủ năng lượng nhưng vẫn muốn xâm lược, nếu vào lúc cuối cùng năng lượng không đủ để mở điểm chuyển tiếp thì bọn chúng đành phải lui rồi thử lại.
Lê La vừa nói liền tù tì vừa dùng tinh thần lực mở linh kiện ra.
[Hành tinh mẹ.]
[Hành tinh chính Alpha.]
[Hành tinh Griffin.]

[Sao Trăng Rơi.]
[Sao Hỏa Đen.]

Những tọa độ này, ngoại trừ hành tinh chính và hành tinh Griffin thì chúng đều đến từ các thiên hà xa xôi ngoài kia.
Lúc đầu, Lê La nghĩ rằng đó là hành tinh của riêng người Incyte, nhưng một số tọa độ quá xa nhau, không thể nào thuộc về cùng một thiên hà.
Nguyễn Thu im lặng nghe, đôi ngươi co lại.
Trong tọa độ còn một ghi chú viết là: Hành tinh Hòa Sơ La Lan..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN