Tên của hành tinh này từng xuất hiện vài lần trong cuộc trò chuyện của người Incyte.
Hơn nữa, ảnh của cha Nguyễn Thu cũng được lưu trong máy liên lạc, Tư Tuân nghĩ là giữa hai bên có lẽ có liên hệ nào đó.
Nhưng đây chỉ là suy đoán, linh kiện có rất nhiều tọa độ, cái nào cũng có thể là quê hương của cha cậu.
Nguyễn Thu quay mặt đi, tiếp tục lắng nghe Lê La suy đoán.
“Có một tọa độ từ thiên hà Tanda.
Nhưng theo tôi biết thì nơi đó đã là một bãi phế tích rồi.” Lê La nói, “Nếu đây là kết quả của cuộc xâm lược của người Incyte…!Thì chúng đúng là đáng chết.”
Có tổng cộng tám hành tinh lạ, trong đó có thể bao gồm thiên hà, trong thiên hà có ít nhất hai hành tinh.
Tư Tuân gọi Đường Khiêm đến, ghi lại tất cả dữ liệu tọa độ và suy đoán của Lê La, sau đó giao cho quân Liên Minh chịu trách nhiệm thẩm vấn.
Chiến trường chính của cuộc xâm lược lần này là ở hành tinh chính, mọi việc sau đó cũng sẽ do Liên Minh xử lý.
Lê La đưa linh kiện cho Đường Khiêm: “Cái này tôi đã sửa rồi.”
Đường Khiêm gật đầu lia lịa, mở máy liên lạc gửi tiền hoa hồng cho cô: “Cô Lý rất chuyên nghiệp.”
Trong khi hai người nói chuyện, Tập Uyên ngồi xuống cùng Nguyễn Thu.
Hắn lấy ra một lọ chất dinh dưỡng chẳng biết mang theo từ khi nào, mở ra đút Nguyễn Thu uống.
Nguyễn Thu ngủ một giấc dậy mà có cảm giác như đang nằm mơ vậy, cảm thấy không chân thực.
Cậu uống hết chất dinh dưỡng, nắm chặt cái lọ: “Chúng bị bắt hết rồi ạ?”
Đêm qua, mặc cho Tư Tuân khuyên can, cậu vẫn điều khiển Bạch Điểu xuất hiện, tự đục lỗ xuyên qua tinh hạm của người Incyte.
Trước đây Nguyễn Thu chỉ nhìn thấy những chủng tộc ngoài thiên hà trong khoang mô phỏng.
Nhưng hiện thực và mô phỏng khác nhau, bây giờ nhớ lại, cậu vẫn thấy hốt hoảng.
Tập Uyên lên tiếng: “Ừa.”
Số lượng người Incyte không nhiều, kém xa quy mô của cuộc xâm lược năm ấy.
Không có sự hỗ trợ của thiên hà Tanda thứ hai, chúng giống như những chú chim bị cắt cánh, chỉ có thể cử động hai cái chân nhỏ xíu của nó.
Chúng có phi thuyền năng lượng, khi mở điểm chuyển tiếp thật đúng là làm người ta ngỡ ngàng, nhưng tiếc là sức chiến đấu kém thật.
Và dù vậy, người Incyte vẫn buộc xâm lược.
Chứng tỏ chúng đã hết cách.
“Thẩm vấn bắt đầu chưa?” Nguyễn Thu lại hỏi: “Em muốn đi xem.”
“Vẫn chưa,” Tập Uyên trả lời, “Ngày mốt anh đưa em đi nhé.”
Lưới bảo vệ của hành tinh chính vẫn chưa đóng lại, một số mảnh vụn bị ngăn cách bên ngoài cần dọn dẹp.
Hơn nữa vẫn cần đề phòng khắp nơi, phòng hờ biến cố xảy ra.
Nhưng Tập Uyên thấy sẽ chẳng còn gì nữa đâu.
Điều còn lại phải làm là tìm cách có được tin tức hữu ích từ những người Incyte.
Lê La và Đường Khiêm cùng rời đi.
Trước khi đi còn hỏi thăm tình hình của Nguyễn Thu và Tập Uyên.
Trạng thái của Tập Uyên vẫn ổn, Nguyễn Thu vẫn như thường.
Tư Tuân vẫn còn ở trong phòng, Tập Uyên ngẩng đầu hỏi y: “Đến hành tinh mẹ không?”
“Xa lắm.” Tư Tuân tựa lưng vào ghế, nhàn nhạt nói: “Mà chuyện liên quan đến chủng tộc ngoài thiên hà cần phải bàn bác với các thống lĩnh rồi mới quyết định được.” Muốn đến hành tinh mẹ của người Incyte thì đương nhiên phải dẫn quân đội theo, mà dẫn quân đội theo thì đâu phải để giao lưu hữu nghị gì.
Tập Uyên đáp: “Được.”
Thoạt trông hắn như không sao cả.
Hắn nắm tay Nguyễn Thu đứng dậy định đi.
Nguyễn Thu quay đầu lại: “Con ra ngoài một lát nha cậu…”
Tư Tuân không ngẩng đầu lên, cầm tài liệu trên bàn lật xem: “Ừa.”
Hai ngày sau, Nguyễn Thu theo Tập Uyên đến nhà tù nơi giam giữ người Incyte.
Tổng cộng có mười tám người Incyte bị bắt, có năm người bị thương quá nặng nên đã chết, số còn lại đều xương cốt cứng rắn, dù bị thẩm vấn ra sao chúng cũng không chịu khai ra tí gì.
Trong số những người này, có cả người có ý đồ tiếp cận Bạch Điểu dưới sự yểm hộ của đồng đội vào giây phút cuối cùng.
Địa vị của hắn ta có vẻ khá cao trong đám đồng bọn, có thân phận tương tự như chỉ huy.
Qua tấm kính một chiều, người Incyte bị còng tay và ngồi xếp bằng trên đất.
Quân Liên Minh trước mặt hỏi hắn ta: “Chúng tôi đã xác định được tọa độ của hành tinh mẹ ngay trong phi thuyền năng lượng mà anh sử dụng, anh không có gì muốn nói à?”
Người Incyte nhắn nghiền đôi mắt, hai cục cứng bên cổ hơi phập phồng.
“Người đưa quyết sách tối cao của các anh đang ở hành tinh chính nhỉ?” Quân Liên Minh lại hỏi, “Gã có biết các anh tấn công thất bại không?”
Người Incyte từ từ mở mắt ra, giọng điệu mỉa mai ngòng ngọng: “Tụi tao không có thống lĩnh, chủ tịch gì đấy.
Tụi tao là một thể, không chia cắt.”
Quân Liên Minh ghi lại lời hắn ta nói, tiếp tục thẩm vấn: “Hành tinh mẹ còn lại bao nhiêu người?”
Người Incyte lại nhắm mắt, rõ là không muốn trả lời.
Lúc này phòng thẩm vấn nhận được mệnh lệnh, an tĩnh lùi ra ngoài.
Sau đó, cửa phòng lại mở ra.
Lần này là Tập Uyên bước vào, phía sau hắn là Nguyễn Thu.
Người Incyte ngẩng đầu lên nhìn Nguyễn Thu bằng đôi mắt đục ngầu.
“Là cậu.” Hắn ta thong thả cất tiếng, “Cậu trông rất giống cha cậu.”
Nếu mái tóc và đôi mắt của cậu đều là màu đen thì sẽ giống hơn, ngoại hình của Nguyễn Thu giống Tư Huỳnh hơn.
Người Incyte gần như tham lam nhìn Nguyễn Thu: “Tiếc ghê, chúng tôi sắp tìm được cậu rồi kia mà.”
Ánh mắt của hắn ta khiến người ta thấy khó chịu, hơi thở Nguyễn Thu run run, dựa vào Tập Uyên.
Sắc mặt Tập Uyên âm trầm: “Móc mắt hắn ra.”
Phía sau hắn là một thuộc hạ tinh tặc, quân Liên Minh thì đang đợi bên ngoài.
Nhưng trực tiếp móc mắt ra quá đỗi máu me, Nguyễn Thu vẫn còn ở đây.
Cuối cùng cấp dưới đành lấy một miếng vải trắng bịt mắt người Incyte lại, đợi lát nữa mới làm.
Không ai nhìn lom lom vào mình khiến Nguyễn Thu đang căng thẳng thả lỏng hơn nhiều, cậu kéo ghế ngồi xuống.
“Các anh bắt cha tôi đi,” Cậu bình tĩnh nói: “Cha bị bắt về hành tinh mẹ sao?”
Người Incyte trả lời: “Nếu tìm thấy thi thể cũng coi như là bắt đi thì đúng rồi đấy.”
Đầu ngón tay đặt trên tay vịn của Nguyễn Thu chợt siết chặt, siết đến nỗi đầu ngón tay trắng bệch.
Cậu đã chuẩn bị tâm lý sẵn với kết quả này, nhưng không ngờ nói ra từ miệng người Incyte lại thờ ơ đến vậy.
“Anh ta còn giấu cậu đi nữa cơ.” Người Incyte tiếp tục nói: “Bọn tôi đợi suốt mười năm, chỉ còn cách một bước nữa thôi.”
Chẳng hay có phải vì Nguyễn Thu hay không mà hắn ta không còn phối hợp như trước nói, muốn nói gì thì nói.
“Lúc cậu thức tỉnh năng lượng từng bị phát hiện một lần trên hành tinh Lorens.
Ai ngờ nhiều tinh tặc và lính đánh thuê tìm cậu như thế mà mãi vẫn chưa tìm ra.”
Lúc đó sức khỏe của Nguyễn Thu quá kém, tinh thần lực vẫn còn yếu, chậm phát triển, không thể phóng ra ngoài nên không bị phát hiện.
Mãi đến sau này, cậu được Tư Tuân tìm về, người Incyte mới xác định được cậu đang ở đâu.
“Cậu thừa hưởng tất cả thiên phú của cha cậu.”
Trong giọng điệu của người Incyte xen lẫn hưng phấn và tiếc nuối: “Cha cậu chết để lại cậu, cậu là chất dinh dưỡng tốt nhất, cũng là niềm hy vọng của hành tinh mẹ…”
Hắn ta chưa kịp nói hết đã bị cấp dưới của Tập Uyên đấm vào mặt, khóe miệng chảy máu.
Nguyễn Thu không rời mắt, thấp giọng hỏi: “Các anh đã hủy diệt nhiều hành tinh như thế mà vẫn chưa đủ sao?”
Thân thể người Incyte khẽ lay động, hắn ta ngồi thẳng dậy, nuốt mùi rỉ sét trong cổ họng xuống: “Không đủ.”
Câu trả lời của hắn ta cũng chứng minh suy đoán của Lê La là đúng, tọa độ trong linh kiện là các hành tinh mà chúng từng đến.
“Đương nhiên không đủ, còn lâu mới đủ…”
Giọng nói của người Incyte ngày càng trầm xuống: “Năng lượng tái tạo quá ít và cũng quá chậm…!Các cậu mới là nguồn nhiên liệu tốt nhất.”
“Các cậu” trong lời nói của hắn ta không biết là ám chỉ những người bị chúng rút đi tinh thần lực hay là Nguyễn Thu cùng cha cậu.
Trực giác của Nguyễn Thu mách bảo là cái sau.
Trước khi đến đây, Nguyễn Thu đã đọc lại tài liệu trước đó.
Năm đó cuộc xâm lược của thiên hà Tanda và người Incyte thất bại, cả hai bên đều mai danh ẩn tích, người Tanda thậm chí còn từ bỏ thiên hà của mình.
Sau đó, có người đi kiểm tra và phát hiện tài nguyên của tất cả các hành tinh trong thiên hà Tanda đều đã cạn kiệt, bao gồm tất cả nhiên liệu có thể khai thác, khí đốt có thể chuyển hóa thành năng lượng, v.v.
Vì thế, một số chuyên gia phân tích rằng người Tanda xâm chiếm các thiên hà lân cận là do tài nguyên của thiên hà đã cạn kiệt.
Bây giờ có vẻ kẻ gây ra sự cạn kiệt tài nguyên có lẽ chính là người Incyte trước mặt cậu.
Người Tanda không có tinh thần lực, người Incyte bèn lấy đi nhiên liệu của họ, và những chuyện tương tự có lẽ đã xảy ra vài lần.
Bây giờ Nguyễn Thu nhận ra thiên phú của mình, tinh thần lực hồi phục cực kỳ nhanh, có thể tạo ra năng lượng vô tận đương nhiên là “nhiên liệu” tốt nhất.
Cậu hít sâu hai hơi, lạnh lùng nói: “Tình cảnh của anh chính là quả báo của mấy người.”
Người Incyte nhếch khóe miệng: “Bây giờ nói gì cũng muộn rồi…”
Sau đó, hắn ta không chịu trả lời câu hỏi nào nữa, hệt như zombie.
Nguyễn Thu muốn biết cha cậu đến từ đâu, liệu có ai còn sống sót hay không.
Nhưng trong lòng cậu chẳng còn chút hy vọng nào…!Người Incyte tìm mọi cách để đến được đây, dẫu biết mình sẽ chết cũng phải bắt cậu cho bằng được.
Có lẽ cậu đã không còn người cùng tộc nữa.
Sau khi rời khỏi phòng thẩm vấn, Nguyễn Thu ngồi trong phòng nghỉ của tinh hạm thật lâu.
Tập Uyên ôm cậu và trò chuyện với cậu.
“Hay là về hành tinh Griffin nhé?” Tập Uyên vuốt mái tóc bạc của Nguyễn Thu, “Ở một khoảng thời gian rồi về.”
Nguyễn Thu lắc đầu: “Em không sao.”
Nói chuyện với người Incyte, ngoài việc biết được một số chuyện, trên thực tế còn giúp cậu bình tĩnh lại rất nhiều.
Những chủng tộc ngoài thiên hà này cũng chỉ có thế, chúng ích kỷ, xấu xa, không từ thủ đoạn, và vận số đã hết, đặc biệt là hai câu cuối cùng tràn đầy sự thất vọng và tuyệt vọng.
Cuộc xâm lược các thiên hà khác của chúng đã hoàn toàn kết thúc, sẽ không thể khuấy đục vũng nước nào nữa.
Nguyễn Thu vùi mặt vào trong lòng Tập Uyên, bỗng nghĩ đến điều gì đó bèn ngẩng đầu: “Anh…!Muốn quay về sao?”
Suýt thì cậu quên mất, sau khi giải quyết chuyện về người Incyte, cấp dưới của Tập Uyên có phải không cần ở lại hành tinh chính bảo vệ cậu nữa không?
Tập Uyên rũ mắt: “Tạm thời chưa vội về.”
Nguy cơ chủng tộc ngoài thiên hà đến xâm lược đã kết thúc chỉ sau một ngày, hơn nữa còn toàn thắng.
Sau khi dân chúng hay tin thì ai nấy đều kinh khiếp.
Tín hiệu tivi vẫn chưa khôi phục, tất cả hãng thông tấn cũng như bị mất tích, chẳng đưa tin nào cả.
Điều này khơi dậy sự tò mò của dân chúng, luôn cảm thấy vẫn còn chuyện nội bộ gì đó.
Một số kẻ cực đoan thậm chí còn cho rằng cuộc xâm lược là giả, quân đội dựng một màn kịch để thu thêm thuế.
Các bài đăng tung tin đồn nhanh chóng bị xóa, những người tung ra chúng đều bị bắt giam.
Tinh võng im ắng mấy ngày, có người từng nhắc đến thân phận của cha Nguyễn Thu – Chính là người thương của chiến thần Tư Huỳnh hình như không tầm thường, nhưng chẳng mấy ai để ý.
Sau đó nữa, một đoạn video bỗng hot rần rần trên tinh võng với hàng trăm triệu lượt xem.
Đoạn video đến từ một người dùng ẩn danh trên hành tinh chính, tuyên bố mình đã chứng kiến người Incyte tấn công, rồi lén quay video lại.
Trong video, lưới bảo vệ năng lượng dày đặc được thắp sáng trên bầu trời, vài chiếc tinh hạm đang chiến đấu kịch liệt bên ngoài lưới bảo vệ, một bên là quân Liên Minh, một bên là tinh hạm hình con rết của người Incyte.
Góc nhìn của video thấp, như quay lén trong chỗ tối, người đăng bảo chức năng thu âm của máy quay bị hỏng nên không có âm thanh.
Hình ảnh hơi lắc lư, nhưng vẫn có thể thấy đám người Incyte đã bị trấn áp.
Song, quân Liên Minh cũng đang cố gắng hết sức, tạm thời không thể đánh lui toàn bộ.
“Hai bộ cơ giáp đó của ai vậy?”
“Hình như là của cặp song sinh nhân bản.”
“Họ ăn ý quá, chỉ hai người mà còn giá trị hơn một nửa quân đội Liên Minh.”
“Tôi nghe nói lúc đánh xong hết rồi mà quân chi viện của hành tinh Harlem không hề tới.
Thật vậy chăng?”
Có người nghi ngờ rằng thực lực của quân đội Liên Minh vốn không thể nào tiêu diệt tất cả người Incyte nhanh vậy được.
Nhưng rồi, mọi chuyện trong đoạn video đã lật ngược tình thế.
Người Incyte dường như muốn đến một nơi khác, một lượng lớn tinh hạm đang hướng về cùng một hướng.
Tuy nhiên, ngay sau đó, mấy chiếc tinh hạm cao cấp đen tuyền xuất hiện cùng với một bộ cơ giáp màu đen khác, chặn đường của người Incyte.
Những chiếc tinh hạm này có vẻ không phải của quân đội, lại được huấn luyện bài bản y như quân đội vậy, còn vô cùng mạnh mẽ dũng cảm.
Dưới sự dẫn dắt của cơ giáp, tinh hạm đã hỗ trợ quân Liên Minh, tình thế ngay lập tức bắt đầu nghiêng về một bên.
“Bộ cơ giáp đó lại là của ai nữa vậy? Có vẻ rất mạnh.”
“Chắc là của người chỉ huy Liên Minh nhỉ? Không lẽ chủ tịch Liên Minh giấu vũ khí bí mật hả ta?”
“Chưa chắc là quân đội Liên Minh đâu, nhưng tinh hạm chi viện chắc là do y cử đến.”
“Vậy rốt cuộc những người này là ai?”
Trong video, bộ cơ giáp màu đen cao to giơ tay phải lên chộp lấy một chiếc tinh hạm hình con rết.
Tinh hạm bị gãy làm đôi ngay tức thì, mất đi năng lực hành động và rơi xuống..