Nội dung trong video tiếp tục hot trong vài giờ, mọi người không ngừng suy đoán về bộ cơ giáp và tinh hạm của nửa đoạn sau thuộc về ai.
Trước khi tiến hành cuộc tổng xử lý ở khắp nơi, quyền quản lý vũ khí không nghiêm ngặt lắm, nhất là ở một số vùng sâu vùng xa ở biên giới.
Sau khi kết thúc cuộc tổng xử lý, rất nhiều người lính đánh thuê bị ép đổi nghề, hoặc là tạm thời ẩn náu không dám ra ngoài.
Hơn nữa, họ có thể kịp thời chi viện quân đội Liên Minh thì chắc là chỉ ở hành tinh gần đây thôi, nhưng gần hành tinh chính là mấy hành tinh phụ, mà quân đồn trú lại phủ nhận.
Thế nên có người suy đoán những chiến hạm này đều do Tư Tuân âm thầm huấn luyện, vẫn chưa kịp gia nhập quân đội Liên Minh.
Nhưng ngay sau đó, Lan Đạc ra mặt làm sáng tỏ những người này không phải quân dự bị của Liên minh, và chủ tịch cũng không âm thầm huấn luyện họ, nhưng người phụ trách họ đúng là qua lại thân thiết với chủ tịch.
Vừa đăng tin làm rõ xong, sự tò mò của dân chúng càng mãnh liệt hơn.
Chỉ có Tư Hạ Phổ đoán được Tư Tuân muốn làm gì, ông ta vừa kinh ngạc vừa tức: “Một đám tinh tặc mà cũng dám tẩy trắng à?”
Lúc trước ông ta còn thấy nghi nghi, Tư Tuân rõ là có thể giấu tinh tặc ở hành tinh chính, để những người này trà trộn vào quân đội Liên Minh không ai hay biết, nhưng tại sao y không làm thế mà để họ lấy thân phận bên thứ ba để xuất hiện.
Thì ra đây mới là mục đích của y…
Ai cũng có thể thấy chủ lực ngăn chặn kẻ địch trong video là người bí ẩn đó.
Thậm chí sau khi họ xuất hiện, quân đội liên minh vẫn cố tình rút lui để chừa đủ khoảng trống cho họ.
Cho dù thân phận của họ còn nghi vấn, nhưng đúng là họ đã vẫn lập công trong chuyện này.
Người Incyte phí hết công sức để tiếp cận hành tinh chính, nhưng không ngờ chút giá trị sử dụng cuối cùng của họ cũng bị Tư Tuân vắt kiệt.
Tư Hạ Phổ vô cùng hối hận, nếu như ông ta chú ý nhiều hơn, điều tra đến cùng thì những tên tinh tặc kia giờ đã bị bỏ tù rồi.
Bây giờ có nói gì cũng muộn, Tư Tuân rất có thể sẽ nâng đỡ nhóm người này như một công cụ để cân bằng giữa y và các hành tinh phụ.
Y không vợ không con, Nguyễn Thu cũng không hợp vào quân đội, thế nên y lập sẵn kế hoạch cho tương lai.
Nhưng có một điều mà Tư Hạ Phổ vẫn chưa hiểu,Tư Tuân hoàn toàn có thể để tinh tặc gia nhập quân đội Liên Minh, đảm bảo họ thuộc quyền quản lý của mình thay vì “qua lại thân thiết” mà y tuyên bố với thế giới bên ngoài.
“Qua lại thân thiết” tượng trưng cho mối quan hệ hợp tác, nhưng không ai có thể đảm bảo được sự trung thành của đối tác.
Trừ khi Tư Tuân có cách và sự tự tin của riêng mình, có thể khiến đám tinh tặc này phải nghe lời.
Hành tinh chính.
Lưới bảo vệ rốt cuộc phá bỏ hết, quân hạm tuần tra vẫn không giảm đi, luôn bay lượn trên bầu trời.
Trong tinh hạm, Tập Uyên đọc bài đăng tin làm rõ của Lan Đạc và nhiều tin tức gần đây.
Hắn nhìn xuống màn hình: “Người phụ trách à?”
Tư Tuân ngồi đối diện hắn: “Bây giờ cậu không có thân phận nào hợp pháp, chẳng lẽ muốn nói cho người khác biết cậu là thủ lĩnh tinh tặc à?”
Tập Uyên không nói tiếp nữa, đặt màn hình lên bàn.
“Sau một thời gian nữa, tôi sẽ để cậu làm cố vấn quân sự trong Liên Minh.” Tư Tuân nói tiếp: “Đây là chức vụ mới được thành lập, có quyền hạn tương tự như chỉ huy.”
Nói là nhậm chức, nhưng sẽ không chịu quá nhiều hạn chế.
Thậm chí Tập Uyên có thể về hành tinh Griffin, khi cần thiết lại xuất hiện, tương đương với người đặc biệt được mời.
“Sau đó, cậu cần phải xuất hiện trước công chúng một lần.”
Tập Uyên vẫn không nói gì, Tư Tuân nói chậm rãi, nghe như đang khuyên bảo: “Đây là phương án hợp lý nhất hiện nay, vị trí cao hơn không thể chỉ quyết định trong một câu được.”
Y biết Tập Uyên đang muốn gì, nếu hắn thực sự muốn có quyền lực lớn như vậy, thì chức thống lĩnh và chỉ huy đã chẳng đủ cho hắn rồi.
Cho dù Tập Uyên muốn làm thống lĩnh cũng phải làm từng bước một.
Mà bỏ đi thân phận cũ, công khai xuất hiện bên cạnh Nguyễn Thu, có lẽ Tập Uyên sẽ mất đi một phần tự do.
Tư Tuân nói: “Cậu cân nhắc lại đi, tuần sau cho tôi đáp án.”
Lần này Tập Uyên chịu trả lời, hắn ngước mắt lên: “Làm cố vấn quân sự có thể kết hôn với Nguyễn Thu không?”
Nếu không phải là thống lĩnh thì không phải là liên hôn, mặc dù kết quả của hai chữ này đều giống nhau.
Tư Tuân nâng tách trà trong tay lên nhấp một ngụm trà nóng: “Đương nhiên là không.”
Muốn kết hôn à? Còn lâu nhá, ít nhất y sẽ không cân nhắc chuyện này cho đến khi Nguyễn Thu hai mươi lăm tuổi.
Tập Uyên mất hứng thú, miễn cưỡng nói: “Tôi sẽ cân nhắc.”
Hắn cúi đầu nhìn đồng hồ, đứng dậy: “Em ấy sắp tan học rồi.”
Các hành tinh lại tiếp tục cuộc sống thường ngày, Nguyễn Thu cũng đi học.
Tư Tuân hếch nhẹ cằm: “Đi đi.”
Dạo này Tập Uyên vẫn ngụy trang thành quân Liên Minh và đi theo Nguyễn Thu.
Hắn đến học viện trước khi Nguyễn Thu tan học, rồi đón cậu về nhà.
Trong phòng nghỉ của tinh hạm, Nguyễn Thu bỏ sách xuống, mong đợi hỏi: “Anh muốn ở lại hành tinh chính hả?”
Cậu đã biết video trên tinh võng là do người của Tư Tuân đăng lên, những hồ sơ xấu trước đây của Tập Uyên cũng bị xóa hết.
Tập Uyên ngồi trong góc sô pha, bồng Nguyễn Thu sang ngồi lên đùi mình.
“Em mong anh ở lại à?” Hắn hỏi.
“Dạ,” Nguyễn Thu gật đầu, sờ cằm và cần cổ của Tập Uyên để tháo mặt nạ ngụy trang ra, cài lại cúc áo trên cùng của cổ áo.
Dưới lớp mặt nạ là một khuôn mặt vừa quen vừa anh tuấn, Nguyễn Thu chủ động hôn hắn, lơ mơ nói: “Cậu sẽ trả lương cho anh.”
Cậu cũng nghe Đường Khiêm tiết lộ sương sương rằng Tư Tuân định sẽ mời một số thầy cô chuyên nghiệp cho Tập Uyên để hắn thử học tập thứ gì đó chuyên nghiệp và có hệ thống hơn.
Nguyễn Thu càng mong đợi hơn: “Anh sẽ đi học chung với em hả?”
Tập Uyên phun ra ba chữ: “Anh không đi.”
Hắn đỡ gáy Nguyễn Thu, thân mật với cậu một lát, tinh hạm nhanh chóng đến nơi.
Cặp song sinh và Đường Khiêm chào đón họ ở cửa.
Sau khi người Incyte xâm lược thất bại, cơ giáp của họ cũng bị lấy đi, không thể sử dụng ở hành tinh chính.
Nguyễn Thu trở lại như xưa, mỗi ngày đến lớp và làm bài tập đúng giờ.
Năm ngày sau, có tin tức đến từ nhà giam.
Tất cả người Incyte bị giam đều chết chỉ sau một đêm.
Chúng bị nhốt trong một căn phòng riêng biệt, không thể nào liên lạc với đồng bọn.
Đáng lí ra chúng không thể tự sát một cách ăn ý như vậy.
Hơn nữa, báo cáo khám nghiệm tử thi cho thấy trên cơ thể chúng không có vết thương hay chảy máu, cũng không có dấu hiệu bị đầu độc, giống như đột tử hơn.
Quân Liên Minh xem lại camera mới phát hiện ra rằng tất cả người Incyte đều chết cùng một lúc.
Có vài người trước khi chết kích động nói bằng tiếng của người Incyte.
Sau khi dịch, hầu như tất cả đều nói như nhau.
“Hành tinh mẹ mất rồi.”
Vốn dĩ trước đó vài người thống lĩnh vẫn đang do dự có nên chủ động đến hành tinh mẹ để điều điều tra tình hình hay không.
Sau khi biết tất cả người Incyte trong tù đều đã chết, tất cả thống lĩnh và Tư Tuân thống nhất với nhau chuẩn bị sắp xếp quân đội đến đó.
Sau khi thảo luận, quân đội Liên Minh và quân đồn trú ở khắp nơi, mỗi người đóng góp một phần sức lực để mở điểm chuyển tiếp.
Lối ra của điểm chuyển tiếp không được đặt trực tiếp tại tọa độ của hành tinh chính mà nằm xa hơn một chút, nếu có trường hợp khẩn cấp sẽ dễ đối phó hơn.
Tập Uyên không nằm trong số quân được cử đi, sau cái chết của người Incyte trong tù, chắc hắn đã đoán ra điều gì đó nên cũng không thấy hứng thú với chuyện này.
Buổi sáng trong ngày quân đội xuất phát, trên bầu trời hành tinh chính sáng lên một chùm ánh sáng chói lóa còn sáng hơn cả mặt trời, phóng ra một lượng lớn năng lượng, từ từ mở ra một vết nứt.
Một chiếc phi thuyền thăm dò tự động vào trước để xác nhận lối ra của điểm nhảy an toàn.
Sau đó, hàng chục chiến hạm vũ trang tiến vào vết nứt.
Đến trưa, đoàn quân đã đến nơi.
Lan Đạc là một trong những chỉ huy của đội quân tổng hợp này, anh ngay lập tức liên lạc với Tư Tuân: “Chúng tôi phát hiện ra một hành tinh đang tan rã.”
Theo lời anh, ở đây chỉ có một hành tinh trong thiên hà.
Khi đến nơi, họ không phát hiện ra sự tồn tại của chủng tộc khác, cũng không còn sót lại năng lượng chiến đấu hay tấn công nào.
Nếu hành tinh này là hành tinh mẹ thì nguyên nhân tan rã của nó cũng giống như nguyên nhân chết của người Incyte trong tù, nó giống yếu tố tự nhiên hơn, không có lực tác động từ bên ngoài.
Lan Đạc còn gửi một vài hình ảnh cho thấy hành tinh này đang bị chia năm xẻ bảy và một số nơi đang bốc cháy ánh lửa.
Kiểu này thì dù cho vẫn còn sự sống trên hành tinh, có lẽ nó cũng chẳng sống nổi nữa.
Tư Tuân mở hội nghị đột xuất với các thống lĩnh, ngay sau đó quân đội cử đi nhận được lệnh mới.
Họ quay về và lặng lẽ rời đi.
Tin tức về người Incyte và hành tinh mẹ không được lộ ra bên ngoài, Nguyễn Thu chỉ hay chuyện vào ngày hôm sau.
Cậu thấy hơi phức tạp, nhưng rồi nhanh chóng gác lại chuyện này, làm xong bài tập rồi đọc sách một lát.
Buổi tối, sau khi rơi vào giấc ngủ say, Nguyễn Thu bỗng nằm mơ.
Cậu ngơ ngác nhìn xung quanh, phát hiện ra đó là cảnh tượng cuối cùng trong giấc mơ trước, Lục Cực bắt được vài người Incyte, phát hiện một bức ảnh từ máy liên lạc của họ bèn bảo cấp dưới kiểm tra thân phận của người trong ảnh.
Nguyễn Thu tiếp tục nhìn theo góc nhìn của cậu ta, vô số hình ảnh nhanh chóng lướt qua trước mắt cậu.
Tư Tuân bị bắt vì tội phản quốc, y bị cắt chức chủ tịch Liên Minh, Liên Minh và quân đội Liên Minh tạm thời được hành tinh Harlem tiếp quản.
Đối thủ của Lục Cực chỉ còn lại mỗi Tập Uyên.
Cậu ta đích thân dẫn quân đến hành tinh Griffin bắt được rất nhiều tinh tặc, trong đó không có Tập Uyên.
Cũng chính lúc này, Lục Cực biết Tập Uyên nghiện thuốc ức chế, đã đến mức gần như phát điên.
Sau đó, lần cuối cùng Lục Cực nhìn thấy Tập Uyên là trên một hoang tinh ở biên giới.
Khuôn mặt Tập Uyên gầy gò, quầng thâm dày đậm, khi nói chuyện thì th ở dốc.
Hắn nhìn lom lom tay phải Lục Cực: “Đó là gì?”
Lục Cực cúi đầu thấy tay phải của mình tỏa ra ánh sáng xanh.
“Đây là…” Cậu ta do dự nói, “Tôi không thể giải thích được, nhưng dạo này tôi cảm thấy cậu ấy đang thoát khỏi tầm kiểm soát của tôi.”
Tập Uyên sắp chết nên Lục Cực không ngại nói chuyện này với hắn.
Trong mơ, Nguyễn Thu rất đau lòng khi thấy Tập Uyên như vậy, nên cậu muốn đến gần hắn.
Song ngay khi ánh sáng xanh xuất hiện, góc nhìn của cậu thay đổi, buộc phải cố định bên cạnh Lục Cực.
“Tôi nói ra chắc anh không tin đâu, chính cậu ấy đã thay đổi vận mệnh của tôi.”
Lục Cực tự lầm bầm lầu bầu, lại ngẩng đầu, phát hiện Tập Uyên đã tắt thở.
Lúc này, máy liên lạc của cậu ta nhận được tin nhắn từ cấp dưới.
[Thượng tướng Lục, tìm ra người trong bức ảnh rồi.]
[Tên cũ của anh ta là Nguyễn Mộc.
Mười mấy năm trước đã ở bên thượng tướng Tư Huỳnh, hai người có vẻ có quan hệ thân thiết.]
Lục Cực chau mày, lại nhìn ánh sáng xanh từ tay phải của mình.
Cấp dưới gửi rất ít thông tin, đó là tất cả những gì có thể tìm thấy.
Lục Cực tạm giữ kín thông tin, không nói cho ai biết.
Ngay sau đó hình ảnh tăng tốc, chuyển sang ngày mà người Incyte tấn công thiên hà.
Trận chiến vẫn diễn ra nhẹ nhàng, người Incyte thậm chí không thể vượt qua biên giới, nhưng lần này người chống trả thành công cuộc xâm lược là Lục Cực.
Những người Incyte còn sót lại bị bắt, Lục Cực đích thân tham gia thẩm vấn.
Cậu ta lấy ảnh và thông tin của Nguyễn Mộc ra, hỏi người Incyte: “Người này có quan hệ gì với anh?”
Ánh mắt người Incyte kỳ lạ: “Tao cũng muốn hỏi giữa anh ta và cậu có mối liên hệ gì?”
“Anh ta có một cậu con trai nhưng bị giấu đi rồi.” Người Incyte nói, “Đứa bé ấy hẳn là kế thừa thiên phú của anh ta, là chất dinh dưỡng tốt nhất cho hành tinh mẹ.”
Gã nhìn chằm chặp Lục Cực: “Mày không phải đứa bé ấy, nhưng mày có thiên phú giống Nguyễn Mộc.
Mày hấp thu của cậu ấy mà không biết sao?”
Lục Cực hỏi tới cùng: “Hấp thu? Là sao? Anh nói rõ ràng cho tôi!”
“Chắc là đứa bé ấy chết yểu rồi.
Tinh thần lực và ý thức của cậu ấy sẽ tồn tại trong vài ngày rồi mới tiêu tan hoàn toàn.”
Người Incyte như cảm thấy biểu cảm của Lục Cực rất thú vị, kiên nhẫn giải thích: “Thực vật trên hành tinh Hòa Sơ La Lan sinh ra và chết đi ở cùng một nơi.
Đây là đặc điểm của tộc họ.”
“Lẽ ra cậu ấy nên chìm xuống bùn đất, trở thành chất dinh dưỡng nuôi dưỡng đất, ai ngờ lại gặp phải mày.”
Lục Cực từng làm thí nghiệm về cấy ghép tinh thần lực, cậu ta trở thành “bùn đất”, tình cờ nhận được tinh thần lực không thuộc về mình.
Giọng điệu gã Incyte tiếc nuối: “Tiếc ghê.
Nếu cậu ấy có thể cầm cự lâu hơn, có lẽ chúng ta đã tìm ra cậu ấy rồi.”.