CẦU VONG PHÁCH - Chương 13: Bắc kim thang
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
597


CẦU VONG PHÁCH


Chương 13: Bắc kim thang


Tôi đang bị kéo xuống. Đám đông xôn xao chạy ra đỡ nhưng không lại gần được vì ma lực đang cản quá mạnh.

Thế rồi ở đâu trong đám đông, một người lao ra, chạy đến phía tôi.

Người đó vén tay áo, dùng cánh tay quấn lấy đống sợi chỉ đỏ, bàn tay giơ thẳng 5 ngón, hướng ra phía trước. Ông ta lấy ra một lá bùa vàng vẽ ngoằn nghòe rồi ấp bùa vào thẳng đống chỉ. Tay ông ta nổi lên gân guốc, dường như dồn sức vào từng cử chỉ nhỏ.

Cuối cùng bằng một cái giật thật mạnh, những sợi chỉ đỏ đứt ra. Lực phản làm tôi ngã ra sau, nằm phịch xuống đất.

Tôi chỉ nhìn thấy sông nước bắt đầu ngừng tung sóng, mặt sông vẫn gợn sắc đỏ nhưng bóng dáng của 2 con quỷ không còn thấy đâu nữa.

Lúc này cái mệt mới tìm tới tôi. Cả người tôi nóng ran lên, những cơ bắp gào thét, thái dương đập binh binh, mặt mày bắt đầu sa sầm. Buổi lễ đã kết thúc như vậy sao? Con cá chứa vong và cây xiên điện tôi còn chưa có cơ hội dùng tới…

Tôi chỉ kịp nhận ra người đàn ông đang cúi xuống xem tôi thế nào chính là người đàn ông đã chạm trán với tôi hôm trước, tên Lộc, thế rồi tôi ngất đi, chẳng biết trời đất là gì nữa.

Tôi tỉnh dậy trong trạng thái đang ngồi. Đôi mắt tôi hướng thẳng về phía trước bức tường xám xịt của căn phòng nghỉ.

Một cú thúc thật mạnh từ sau lưng tôi nóng ran lên. Tôi ngó ngoáy, tay vẫn đang đặt trên đùi.

“Yên đi…để trị thương…” Giọng nói phía sau cất lên.

Tôi liếc mắt nhìn xung quanh. Tôi đang ngồi trong một vòng tròn nến, có mùi tinh dầu xả bốc lên thoang thoảng. Một trận đồ để trị thương, đóng luân xa cơ bản. Cả người tôi đau nhức, đầu cứ như có ai dùng búa bổ làm đôi. Đó là dấu hiệu của việc các luân xa bị tổn thương, hao tổn sinh lực. Phải được truyền khí mới đỡ tổn thương về mặt âm khí và nội tạng bên trong, các sát thương vật lý bên ngoài có lẽ phải cần đến thuật giác hơi.

Từng điểm ấn huyệt vào mạnh mẽ làm tôi bớt đau nhức hơn. Chắc chắn người đang hồi cứu cho tôi cũng là người đã giúp tôi lúc nãy.

“Tôi bất tỉnh bao lâu rồi?”

“Một ngày 1 đêm rồi…Người dân tính đưa đi viện, nhưng đi viện tôi biết cũng chẳng giải quyết gì, cùng lắm là đưa mấy thứ thuốc Tây vào người. Chấn thương này sâu, không trị ngay, mất sớm có ngày!”

“Sao ông lại giúp tôi?”

“Ha, thấy ông đuối, bị chúng lôi xuống như thế, chẳng nhẽ nhắm mắt làm ngơ? Tôi chưa bao giờ bỏ mặc ai cả…”

Tôi thở dài vì sai lầm của mình. Giờ chắc tôi chẳng còn mặt mũi nào để nhìn gia chủ. Tôi đã quá chủ quan. Năng lực của tôi cũng như mọi thứ chuẩn bị đều dùng để trấn áp được một con quỷ, còn hai là không thể. Hơn thế nữa tôi còn chưa xem dự báo thời tiết. Cơn mưa bất chợt đã phá hỏng tất cả.

Theo thuyết ngũ hành, Thủy át Hỏa, Hỏa khó lòng át Thủy, muốn át Thủy cần phải có Thổ, tức là đất. Tuy nhiên tôi lại không có đủ lực để dùng Thổ đấu lại chúng. Một là lôi chúng lên bờ, hai là triệt hạ dưới những lớp đất. Thế nhưng Hỏa cũng có lúc sẽ khắc chế được Thủy nếu như đủ mạnh. Hôm qua tôi đã không có đủ điều đó. Những sợi chỉ cũng là một thiếu sót vì dễ nhận lại phản lực. Và kết quả là tôi ngồi đây với đa chấn thương. Nếu không có người đàn ông tên Lộc đó…Giờ này không biết tôi có gượng dậy được hay không.

“Tôi đã bảo rồi! Để tôi lo đi…” Ông ta nói.

“Không! Tôi đã đến tận đây rồi, tôi phải tận lực!” Tôi nói, nửa hổ thẹn nửa tức giận.

“Đấy, tôi bảo nóng vội có được gì đâu. Ông đã tìm hiểu hết những điều tiếng trong hòn đảo này chưa? Đã trả lời được hết những câu hỏi còn thắc mắc không? Nếu chưa hiểu bản chất của chúng, sao diệt được chúng?”

Tôi im lặng. Có lẽ hắn ta nói đúng. Có lẽ tôi đã quá vội vàng.

“Ông đã biết được những gì?”

“Sao tôi biết ông đã biết những gì để mà nói? Tốt nhất tự nên tìm hiểu, cùng là thầy, tôi nói ông vậy thôi! Xong rồi đó!”.

Nói xong người đàn ông đứng dậy, bước ra khỏi phòng nghỉ của tôi mà không cần ngoái lại lấy 1 lần.

“Thế tại sao ông không diệt quách chúng nó đi!” Tôi cáu lên hét.

Giọng nói của hắn ta vọng lại: “Muốn diệt nước thì phải làm gì? Haha” rồi đi mất hút.

Quả thực bất thường, hắn ta nói như thể hắn biết rõ mọi thứ lắm, vậy tại sao hắn ta không diệt quách chúng đi cho rồi, còn ở đây luyên thuyên với tôi làm gì? Hay cũng chỉ là loại thùng rỗng kêu to? Nhưng tôi không nghĩ vậy, dựa vào những hành động hắn đã làm, tôi thấy pháp lực của tên phù thủy này không phải là hạng xoàng.

Cảm thấy người khỏe ra, tôi thu dọn mọi thứ xung quanh rồi lẻn ra ngoài. Tôi không đủ can đảm để đối diện với mọi người lúc này. Tôi đeo khẩu trang rồi lầm lũi tìm một chỗ nào đó ngồi suy nghĩ.

Tôi tìm ra bờ biển mênh mông sau đảo. Dù cảm giác nước rợp trời làm tôi kinh hãi nhưng ở đây tôi lại cảm giác mình được thoát khỏi nỗi âu lo thường ngày.

Tôi buồn, thật sự, cảm giác này lâu lắm tôi mới có. Trước giờ những vụ việc tôi nhận đều kết thúc êm đẹp, còn vụ việc lần này lại quá phức tạp. Có lẽ tôi nên rút về, không nên nhận nữa. Thế nhưng suy nghĩ đó khiến lương tâm người làm thầy day dứt không yên.

Tôi lấy những hòn đá nhỏ ném ra xa một cách bực dọc.

Bất chợt một bàn tay đập vào vai tôi khiến tôi giật mình.

“Sao anh lại ra đây ngồi?”

Hóa ra đó là Hiệp, vẫn mái tóc ngắn và dáng hình khỏe khoắn.

“Ờ thì…ra đây suy nghĩ chút…”

“Suy nghĩ gì? Sức khỏe anh ổn chưa? Mọi người cứ hỏi thăm đấy!”

“Còn mặt mũi nào mà gặp mọi người nữa…”

“Sao thế?” Hiệp cau mày rồi ngồi xuống cạnh tôi. Hôm nay bờ biển vắng khách, gần như chỉ có tôi và Hiệp giữa không gian mênh mông này. Chắc theo thói quen chiều nào Hiệp cũng ra đây.

Tôi cúi đầu: “Anh đã thất bại.” Tôi nói ngắn gọn sự thật vừa xảy ra.

” Thất bại thì sao?” Hiệp hỏi.

“Có lẽ anh sẽ rời khỏi đây, về xem xét lại khả năng và tài lực của mình…”

“Mới thế mà đã bỏ cuộc rồi ư? Cứ gặp thất bại là anh như vậy à? Có lẽ là do anh chưa tìm được cách thích hợp thôi…”

“Có lẽ là do anh yếu kém…”

“Em thấy…anh làm lễ rất chu đáo cẩn thận…lúc nào cũng cố gắng giúp sức mọi người. Em nghe nói anh cũng là một thầy giỏi, lí do gì tự dưng khiến anh như thế?”

Tôi chẳng đáp lời, Hiệp lại cứ thao thao.

“Nếu như anh thì có lẽ em bỏ cuộc lâu rồi à? Em còn chẳng có tài lực gì…Em trai em mất, bạn thân cũng mất, nhưng có một giây phút nào em ngừng đấu tranh đâu? Em nghĩ rồi sẽ có ngày mình chiến thắng. Và em đang tìm lối đi thôi…”

Tôi ngước lên nhìn cô gái đó với đôi mắt rực cháy quen thuộc, một ngọn lửa không bao giờ tắt. Bất giác tôi cảm động, thương những con người nơi đây. Lời lẽ của Hiệp đã thuyết phục được tôi.

“Cảm ơn em…có lẽ anh lại phải cố gắng rồi…”

Tôi im lặng suy nghĩ thêm 1 lát. Trong đầu tôi văng vẳng lời hát cổ mà lũ ma da kia hát lên trong lúc hiện thân.

Tôi lẩm bẩm:

“Thất thập cổ niên

Tích nhân vong miên

Thử địa lưu dư

Yên ba giang thượng

Thất thất tử cửu

Tích nhân dĩ khứ

Cầm gia dĩ thừa

Thăng thiên tại mệnh

Thành sự tại nhân…”

“Anh lẩm bẩm gì thế?” Hiệp hỏi.

“Một lời hát gì đó lũ quỷ hát hôm qua..anh mới hiểu lờ mờ, còn một vài từ không chắc có phải là đúng thế không?”

Tôi theo học thuật Trung Hoa từ bé, sống bên đó cũng khoảng đôi 3 năm, tiếng Trung học mót được đủ dùng. Thế nhưng trở về Việt Nam bao nhiêu năm nay không quay trở lại, có lẽ mọi thứ cũng đã bị mai một đi.

“Em không biết tiếng Hán cổ. Anh dịch ra xem thế nào?”

” Anh nghĩ là:

“70 năm trước

Người cũ vong mạng

Giờ vẫn còn đây

Trên sông khói sóng

Bảy bảy tử chín

Người cũ sẽ đi

Chỉ còn nhà cầm

Về trời tại mệnh

Thành không tại người…”

Còn hai từ “tử” và “cầm” tôi chưa rõ nghĩa lắm. Trong lời hát có nhắc đến cái chết của những “người cũ” khiến họ phải lưu lại đây và có nhắc tới một ngôi nhà nào đó. Chẳng nhẽ là ngôi nhà làm bằng đàn?

“Ui nói thế thì nhiều tích lắm. Đợt trước có mấy đứa bé canh cầu cũng kể chúng nghe được nhiều cái lạ lắm. Sau chúng sợ chẳng dám canh cầu nữa…”

“Những cái lạ như thế nào?”

“Có mấy đứa bé bảo rằng, chúng nghe thấy tiếng người hát bài Bắc Kim Thang đó…”

“Bắc Kim Thang thì sao? Cũng chỉ là lời bài hát của con trẻ thôi mà, có gì lạ đâu?”

“Ơ thế anh không biết à? Bài hát đó bắt nguồn từ vùng quê này, mà sự tích của nó đơn thuần không phải chỉ là một bài hát trò chơi đâu…”

Trí tò mò của tôi nổi lên.

“Vậy thì là gì?”

“Anh nhớ lời bài hát chứ?

Bắc kim thang cà lang bí rợ

Cột qua kèo là kèo qua cột

Chú bán dầu qua cầu mà té

Chú bán ếch ở lại làm chi

Con le le đánh trống thổi kèn

Con bìm bịp thổi tò tí te tò te…”

“Ừ…ừ…Sao nữa?”

“Lời bài hát kể về tình bạn giữa chú bán ếch và chú bán dầu. Hai người cùng làm việc xa nhà, hành nghề buôn bán. Chú bán ếch phải đi bắt ếch đêm khuya, hôm sau lại đem ra chợ bán. Chú bán dầu cũng phải đi ra chợ từ rạng sáng. Khi mẹ chú bán ếch lâm bệnh mất thì chú bán dầu không tiếc gì giúp đỡ lo ma chay tận tình. Tình bạn của họ ngày càng khăng khít hơn. Hai người nghèo khó sống nương tựa vào nhau…Người ta ví tình bạn của hai người đó thân thiết như cây kèo cây cột mà được buộc vào nhau để cây cỏ leo lên ấy…”

“Thế à? Xong sao?”

“Đó thế là… Vào một ngày khi đi làm việc như thường, anh bán ếch tình cờ phát hiện ra một con bìm bịp và một con le le dính bẫy trên đồng không thoát ra được. Thời đó con người còn có thể hiểu được tiếng động vật. Hai con chim thấy anh bán ếch ra sức xin anh cứu giúp và hứa sẽ đền đáp. Thấy chúng gặp nạn không nỡ bỏ qua, anh bán ếch liền giúp đỡ và thả hai con vật đang gặp nạn ấy ra. Chúng vốn là những sinh vật nhát người nên sau khi được thả đã bay đi ngay. Anh bán ếch thấy thế cũng quên luôn lời hứa của hai con vật đó. Tuy nhiên, chỉ vài ngày sau, bìm bịp và le le bay tới báo tin cho anh, chúng không quên lời hẹn. Hai con chim nói rằng có hai con ma muốn giết anh và người bạn thân để được đầu thai. Chúng chết đã lâu, ngụ ở dưới cây cầu mà hai anh hay đi qua để tới chợ. Cách duy nhất giúp hai người sống sót là không ra ngoài vào lúc sáng sớm trong vòng 7 ngày, qua ngày đó, lũ ma da sẽ chuyển mục tiêu sang người khác. Anh bán ếch nghe thế. đem ngay câu chuyện kể với anh bán dầu nhưng anh bán dầu không tin, cho là mê tín. Không còn cách nào khác, để cứu bạn, anh bán ếch bèn viện nhiều cớ để hàng ngày chuốc rượu say anh bán dầu, không cho anh đi bán dầu lúc sáng sớm. Công việc của hai người cũng chững lại.”

“Nghe quen quen nhỉ?” Tôi gãi đầu. “Vậy họ thoát hay không?”

Hiệp mỉm cười có vẻ chua chát. Tôi không biết câu chuyện kết thúc ra sao và nó có liên quan gì tới sự việc lần này.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN