CẦU VONG PHÁCH - Chương 14: Hoán đổi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
600


CẦU VONG PHÁCH


Chương 14: Hoán đổi


Hiệp cất giọng kể tiếp:

“Tới rạng sáng ngày thứ 7, chè chén say sưa mất mấy hôm ròng, anh bán ếch mệt quá nên ngủ quên. Lúc đó, anh bán dầu chợt tỉnh dậy, sực nhớ ra đã không đi bán hàng mấy ngày liền. Thế là là anh bán dầu quẩy gánh vội vàng lên đường. Lúc đi qua chiếc cầu gỗ, do bị ma da làm phép trơn trượt nên anh bán dầu đã ngã xuống sông mà chết đuối. Anh bán ếch tỉnh dậy không thấy bạn đâu nhưng không dám ra ngoài vì chưa tới hạn, trong lòng như có lửa đốt. Cuối cùng anh phát hiện bạn mình đã chết đuối, anh bán ếch ra vớt xác bạn thân làm ma chay, lòng vô cùng đau đớn. Đó mới thành hai câu hát: “Chú bán dầu, qua cầu mà té…Chú bán ếch, ở lại làm chi?”. Thực chất ra, con bìm bịp và con le le không phải thổi kèn mừng vui như trong lời bài hát người ta vẫn tưởng, chúng bay đến chia buồn cùng ân nhân, thổi kèn đám ma trong đám tang chú bán dầu…Câu chuyện này lưu truyền xuống dười miền trong, thành dân ca Nam Bộ luôn đó…”

Câu chuyện kết thúc buồn làm tôi sững lại. Tôi không ngờ trong lời bài hát của trẻ con lại chứa một câu chuyện ghê rợn vậy.

” Vậy là câu chuyện đó bắt nguồn từ đây? Hòn đảo này?” Tôi quay sang hỏi lại Hiệp.

“Vâng…những người già kể lại từ xưa rồi. Xong sau đó được phổ nhạc thành dân ca Nam Bộ mà…”

Tôi im lặng. Tôi cảm giác như có những mảnh ghép trong đầu đang dần xoay qua xoay lại, sắp khớp vào nhau.

Tôi đập tay vào đùi 1 cái Bốp thật kêu rồi thốt lên: “Ra vậy!”

“Gì thế anh!”

“Anh hiểu tại sao chúng lại hành động như thế rồi…”

“Hành động như thế nào cơ?”

“Chúng bắt một đôi bạn 1 sống 1 chết ấy…Anh nghĩ là…1 trong số con ma da bị kéo xuống chính là..”chú bán dầu”…

“Thật hả anh?”

“Có lẽ ông ta từ khi ngã chết, đã không siêu thoát được..nên vẫn ở đây…Có lẽ chúng bị giam cầm bởi một lời nguyền nào đó, làm đủ mới được siêu thoát chẳng hạn. Vẫn còn giữ tạp niệm khi còn sống, chúng chỉ kéo những đôi bạn chơi với nhau, và một trong hai phải chết, như hắn đã từng…”

Hiệp cau mày nghĩ ngợi lời tôi nói.

“Này Hiệp! Em có kể là có vài người tự tử được cứu lên đúng không?”

“Vâng…rất ít thôi, còn đa số là không thấy xác luôn, như Thu…”

“Thế liệu anh có thể gặp họ để hỏi không? Và gặp ở đâu?”

“Họ đều đã quá sợ hãi mà rời khỏi hòn đảo này rồi…Mà thực ra là gia đình đưa đi, người dân đưa đi,…chứ họ chẳng còn tỉnh táo mà đi nữa…”

“Em có biết họ…”

“Hiệp! Hiệp ơi!!! Chết rồi!!” Một giọng nói thất thanh vang lên từ phía sau ngắt quãng câu chuyện của chúng tôi.

Một người đàn ông khắc khổ chạy tới gọi.

“Sao thế chú Khang?”

“Chiều nay phát nhiều sự lạ lắm. Cái Thi thì cháu biết rồi đấy, nó cứ điên lên đòi tự vẫn, mệt lắm. Còn thằng..thằng Vũ…”

“Thằng Vũ sao ạ?”

“Thằng Vũ tự dưng ho ra máu rồi bất tỉnh, thở yếu lắm…Vừa đưa đi viện không biết thế nào…Giờ cháu qua xem cái Thi đi…”

Hiệp đứng bật dậy chạy đi. Tôi cũng luống cuống đi theo.

Hiệp là trưởng đội cứu nạn. Cô từng được HCB giải Bơi lội cấp tỉnh. Trong mấy đám thanh niên trong đội cứu hộ của đảo ấy, Hiệp lớn tuổi nhất và cũng là người phụ nữ duy nhất. Đối với Hiệp, những người em trong đội cô coi như em trai mình. Cô không bao giờ cho phép bản thân được yếu đuối. Tôi cũng thắc mắc sao ở độ tuổi cua Hiệp, ngấp nghé 29 30 rồi mà cô vẫn còn ở đây. Tuổi này nhiều người cũng đã yên bề gia thất rồi. Có lẽ Hiệp vẫn đau đáu về những điều kì lạ ở hòn đảo này. Lời nguyền chưa được giải, có lẽ đi xa cũng chẳng thể thoát được. Hiệp vẫn còn mối thù phải trả.

Tôi theo chân Hiệp vội vã tìm vào nhà của Thi.

Cả gia đình đang náo loạn. Vào ban ngày, đa phần mọi người đi làm, nhưng giờ con cái bị như thế, bố mẹ phải bỏ công việc chạy về hết.

Thi đang nhốt mình trong phòng, ai gọi cũng không chịu mở ra. Mọi người đang tính phá cửa.

Áp tai vào trong cửa, tôi nghe tiếng khóc thút thít của cô gái.

“Ấn..ấn vận nhanh hơn…rồi thầy ạ…” Mẹ cô gái nhìn tôi, ánh mắt đầy lo lắng và hoảng loạn.

Bất chợt nước từ đâu trong phòng tràn ra ồ ạt, thứ nước đục ngầu xanh rêu của nước sông. Thấy nước tràn đến tôi cũng rợn cả người.

“Trong phòng có nhà tắm hay gì không?”

“Không…không…” Bà mẹ run rẩy. “Chuyện gì đang xảy ra thế này?”

Đúng lúc đó, một người đàn ông phăm phăm tiến tới, chính là bố của Thi. Ông đang cầm theo một cây búa to, một chiếc nẹp cạy.

“Tránh ra nào!” Ông hét lên rồi dộng thật mạnh vào tay nắm cửa, vừa đập vừa đạp.

Crac một tiếng thật to, chiếc cửa tung ra khỏi bản lề.

Chúng tôi xông vào trong căn phòng của Thi.

Dưới sàn nhà, như 1 cơn ác mộng, lênh láng toàn nước, nước không hiểu từ đâu mà có. Xung quanh chiếc giường của cô gái là la liệt những chai nước khoáng quen thuộc đã cạn rỗng. Phía trên trần nhà, ướt đẫm những vệt nước. Trên giường vẫn còn nguyên 4 sợi dây trói, chắc dùng để trói cô bé vào giường.. Cảm tưởng như ở đây vừa xảy ra một trận hồng thủy đến tận nóc. Nước xuất hiện ở khắp nơi.

Thế nhưng người duy nhất cần tìm thấy là Thi thì biến mất không một dấu vết.

“Chết rồi con ơi!” bà mẹ kêu lên.

Bố mẹ cô bé Thi mới vùng ra ngoài tìm đứa con mình. Họ sợ Thi cũng đang ở chiếc cầu tự vẫn như Thu đã từng.

“Chắc chắn lúc nãy cô bé có ở trong phòng chứ?” Tôi chạy theo, gấp gáp hỏi.

“Trước khi quay đi lấy nước,…con bé vẫn ngồi gục trên giường, bị trói…Chính mắt tôi nhìn thấy mà…Sau rồi quay lại cửa chốt kín…Không tài nảo mở được..” Người mẹ nói vội.

Tôi theo hai người, cả Hiệp đi ra ngoài thế nhưng trước lúc bước chân ra khỏi cửa, một tiếng động vọng lại khiến tôi sững người.

“Bộp bộp bộp…”. Tiếng ai đó đang chạy rất nhanh từ dưới lên trên tầng hai, vọng lại từ cầu thang gỗ đằng sau.

Tôi quay ngoắt lại, trong khi mọi người vẫn chạy đi tiếp. Dường như họ không nghe thấy tiếng động đó, trừ tôi.

Thế là tôi quyết định quay vào trong, mặc mọi người đi trước. Chắc chắn trong nhà hiện giờ không có ai. Nhà Thi có 4 người, giờ này em trai của cô gái đang đi học chưa về. Vậy thì còn ai?

Tôi rón rén bước lên chiếc cầu thang gỗ bước lên tầng 2. Chiếc cầu thang kêu cót két, một lớp bụi mỏng thời gian tung lên từng lớp nhè nhẹ. Sống lưng tôi gai lên vì hồi hộp. Dù đã đối mặt với nhiều sự kiện kì lạ trong cuộc đời thế nhưng những lúc như thế này vẫn không tránh khỏi nỗi sợ hãi.

Vừa bước lên đầu tầng hai, một bóng hình chợt đập vào mắt tôi. Đó là một cậu bé chừng đâu 5 tuổi, chỉ mặc độc mỗi chiếc quần xà lỏn, gầy gò, nhìn tôi chăm chăm.

“Cháu là ai?” Tôi hỏi.

Thằng bé chẳng nói gì, chỉ thẳng tay vào phía buồng trong.

Tôi vội vã đi theo hướng nó chỉ.

Bước vào căn phòng có vẻ như chính là căn phòng thẳng phía trên phòng của Thi, tôi thấy một bóng người đang nằm sõng xoài dưới đất.

Đó chính là thân hình gầy guộc của Thi. Tôi vội chạy lại gần xốc cổ cô bé lên. Toàn bộ người Thi ướt sũng nước. Cô bé đang ngưng thở. Không hiểu bằng cách nào Thi dịch chuyển từ tầng dưới lên được trên này.

Tôi vội vàng hồi sức tim mạch, ấn mạnh vào nhân trung nhưng Thi không tỉnh. Quầng thâm dưới mắt hiện ngày càng rõ.

Cực chẳng đã, tôi lôi ra một cây kim nhỉnh hơn kim khâu chỉ 1 chút, hơ qua bật lửa cho nóng đen. Đoạn rút ra một tấm bùa, đặt trên ngực trái của Thi, ngay phía tim. Miệng vừa nhẩm chú, tay tôi bình tĩnh dò huyệt. Bằng động tác mạnh mẽ, tôi giáng thẳng cây kim xuống huyệt điểm cần tìm. Một dòng máu ứa ra thấm vào lá bùa. Lá bùa hóa đỏ.

“Hớp!!” Thi mở mắt, ho sặc sụa ra bao nhiêu nước.

Cô bé nằm im thở yếu ớt, vẫn còn mơ màng. Tôi bế xốc cô gái lên mang xuống tầng dưới.

Ở ngoài cánh cửa có ánh mắt lấp ló của ai đó.

“Này!” Tôi gọi.

Bóng hình đó chạy đi mất, kèm theo tiếng giày lộp bộp và tiếng cười khinh khích của trẻ con. Khi bước ra ngoài hành lang thì đứa bé đó đã không còn thấy bóng dáng nữa. Nhà này có vong.

Tôi đặt Thi xuống dưới giường, trói lại cho cẩn thận rồi chạy đi gọi gia đình trở về. Thi khóc, chẳng nói được gì, người lả đi, bố mẹ cô bé cũng đau đớn không nói nên lời. Cơn ác mộng diễn ra nhanh và mạnh mẽ quá, không sao cản được.

Hiệp nắm tay tôi lôi ra một góc.

Cô gái thẳng thắn hỏi tôi: “Này anh! Có cách nào để hoán đổi vị trí không?”

“Hoán đổi gì cơ?”

“Hoán đổi em với cái Thi ấy. Bao năm qua em cố gắng chiến đấu lại chúng, giờ nhìn cô bé như kia em không đành lòng. Nhà cái Thi cũng không có điều kiện, giờ còn như thế này nữa, không có tâm trí làm ăn…Để em chịu thay cho con bé, được không?”

“Em bị sao thế? Nguy hiểm lắm! Người ta muốn thoát không được, mình thì…”

“Em nói nghiêm túc đấy! Em sẽ chống chọi giỏi hơn.” Hiệp cau đôi lông mày rậm, đôi mắt nâu nhìn thẳng, tay đấm vào tường, tôi đứng sát chân tường, bị dồn vào thế bí.

“Đêm qua em mơ thấy em trai em về…Thằng bé ướt lạnh lắm..Em thương không đành lòng..Em phải làm thế nào để giúp nó, giúp mọi người?”

“Không phải là không có cách. Nếu thế em sẽ phải chịu tra tấn giai đoạn tiếp cho Thi…”

Hiệp lặng lẽ gật đầu. Tôi thở dài.

Tôi lập lễ di cung hoán số tạm thời ở ngay trên chiếc giường xộc xệch của Thi. Bố mẹ Thi vừa áy náy vừa cảm kích Hiệp, ngồi đỡ con gái dậy đối diện với Hiệp. Cả hai cô gái ngồi khoanh chân.

Tôi ngồi bên cạnh, tụng kinh niệm chú. Tôi đốt hương thảo, hơ lên. Trong làn khói mịt mùng, tôi lấy dao cứa vào lòng bàn tay Thi và Hiệp mỗi người một nhát. Dòng máu chảy ra từ tay Thi có màu đỏ pha lẫn xanh, lỏng toẹt, trông như máu hòa với nước, thật đáng sợ. Sau đó, tôi bảo Hiệp nắm chặt lấy tay Thi, máu hòa với máu.

Tôi dùng hai tay nắm chặt lấy 2 bàn tay đang nắm vào nhau của Thi và Hiệp, giơ sát lên trán và nhẩm những lời thỉnh cầu cuối cùng.

Người Hiệp giật ngược ra sau, những đường vân đen nổi lên, trông cô đau đớn lắm. Cả hai người đều ngất đi. Tôi vội nắm lấy cổ tay phải của Hiệp, thấy rõ vết ấn đã hằn sâu xuống, loang ra như những chiếc rễ cây.

Tôi xin phép đưa Hiệp về ngôi nhà trong làng. Ngoài trời đang dần tối xuống. Vừa đi tôi vừa nghĩ, quả thực rất kì lạ. Thi biến mất và xuất hiện bằng cách nào? Lũ quỷ đã làm gì những con người đáng thương này?

Bố mẹ Hiệp đã về nhà. Mẹ Hiệp giúp tôi đưa Hiệp vào giường.

Đặt Hiệp xuống giường, tôi tính quay ra dặn dò bố mẹ Hiệp đêm này trông chừng cô thì một bàn tay nắm chặt lấy cánh tay tôi.

Tôi quay lại. Hiệp đã tỉnh từ bao giờ.

Cô gái nhìn tôi trân trân. Sâu trong ánh mắt là sự hoảng hốt. Hiệp không cho tôi đi.

“Đêm nay…bảo vệ em, được không?”

“Anh xin phép ở ngoài phòng khách, được chưa?”. Sau 3 giây suy nghĩ, tôi đành nhận lời.

Đêm tiếp đó lại là một đêm kinh hoàng nữa, nơi sự thật dần dần được hé mở.

Cũng trong đêm đó, một buổi lễ khác mà tôi không hề hay biết, cũng đang diễn ra.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN