Cầu Vồng Tình Yêu - Phần 21
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
96


Cầu Vồng Tình Yêu


Phần 21


“Tùng! Tùng! Tùng! “ – Ba tiếng trống vừa báo hiệu tiết học chính thức bắt đầu thì từ ngoài cổng, bác bảo vệ vội vã chạy vào lớp 12A3.
– Trong lớp này ai là Quân?
– Dạ cháu! – Quân đứng dậy lễ phép.
– Cháu mau về đi. Ba cháu bị tai nạn giao thông đang cấp cứu tại bệnh viện Quận 6. Mẹ cháu vừa cho người đến báo với bác như thế.
Tin dữ như sét đánh ngang lưng, Quân chết lặng người ngồi phịch xuống ghế.
Bàn trên mặt Phát cũng tái xanh lại sau câu nói của bác bảo vệ.
– Về nhanh đi cháu! – Bác bảo vệ nhìn Quân, giục khẽ.
– Dạ! Dạ! – Quân gật đầu lia lịa rồi cuống cuồng nhét sách vở vào trong cặp. Rồi như chẳng còn chậm chễ được nữa, cậu vứt tất cả lại, lao như bay ra khỏi lớp.
Phát cũng nhoài người ra định chạy theo Quân nhưng Lâm Sinh đã kịp thời giữ tay Phát lại:
– Bình tĩnh đi Phát! Cậu có đi theo Quân cũng không giúp gì được đâu. Hãy để Quân đến bệnh viện một cách nhanh nhất đi. Tan học mình sẽ chở Phát đến đó xem như thế nào.
– Cũng được! – Phát gật đầu trong sắc mặt đầy lo lắng.
Chưa bao giờ Quân đạp xe khủng khiếp đến như thế. Từng hàng cây, từng dãy nhà như lao vùn vụt lại sau lưng Quân với tốc độ chóng mặt. Chân cuống cuồng đạp, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau, nước mắt Quân trào tuôn không kiểm soát.
Quân lao vào trong phòng cấp cứu. Trên giường bệnh, ông Trung nằm đó, máu me bê bết, đỏ thẫm chiếc ga trắng tinh của bệnh viện, mặt mày trắng bệch đi không còn một chút sức sống. Bà Như ngồi bện cạnh, nắm lấy bàn tay ông, khóc nức lên từng cơn đau đớn.
– Ba! – Quân gào lên rồi chạy lại bên giường, nắm chặt lấy đôi bàn tay tê cứng của ông Trung – Ba ơi! Con nè ba! Ba hãy mở mắt ra nhìn con nè ba! Ba ơi! Con nè! Con đến với ba nè ba!
Dường như sức mạnh của tình phụ tử làm gượng dậy một chút sức lực từ ông Trung. Hai mắt từ từ hé mở. Trước mắt ông, thằng Quân đang nắm chặt lấy đôi tay tê cứng của ông mà gọi ông trong đầm đìa nước mắt. Ông nhìn con. Rồi như tự nhận thấy đây là cơ hội cuối cùng mình được nhìn thấy mặt thằng con trai yêu dấu, nước mắt ông ứa ra. Ông mỉm cười, xoa nhè nhẹ vào đôi bàn tay con rồi gắng gượng từng hơi đầy nặng nhọc:
– Ba đi rồi… con hãy… gắng sống… cho thật tốt. Gắng là một người… đàn ông… chính trực, là… một người con… ngoan hiền. Đừng làm gì… để mẹ con phải buồn. Đừng làm gì… để ba không vui. Có như vậy… ba ra đi… mới… nhẹ nhàng… mà nhắm mắt!
Chỉ căn dặn được chừng đó, bàn tay ông bất động trong đôi bàn tay Quân nhưng nụ cười trên khóe miệng nhợt nhạt của ông chưa tắt. Ông như đang mỉm cười với Quân, nụ cười của sự bình an và hy vọng.
– Ba! Ba! – Quân gào lên, gục đầu vào thân xác ba, khóc òa lên đau đớn.

Tan học Lâm Sinh vội vã chở Phát đến bệnh viện nhưng đến nơi, hỏi mấy bác sĩ, hai người mới biết ông Trung đã qua đời. Hai mẹ con Quân đã đưa thi thể ông về nhà để chuẩn bị làm lễ an táng. Phát nghe tin dữ mà đất trời như sụp xuống dưới chân. Những giọt nước mắt đau xót đua nhau lăn dài trên đôi mắt ẩn dấu sau cặp kính.
************************

– Phát ơi! Ba Quân mất rồi! Từ nay trở đi chỉ còn hai mẹ con Quân thôi. Quân buồn lắm! Quân đau lắm!
Phát và Quân ngồi cạnh nhau trên sân vận động. Suốt từ năm lớp tám cho đến bây giờ, sân vận động Hoa Lư đã là nơi vô cùng thân thuộc giữa Quân và Phát. Hễ có chuyện vui hay chuyện buồn là cả hai lại cùng nhau ra đây ngồi và tâm sự.
Nhìn vành tang trắng trên đầu Quân, nhìn những giọt nước mắt cứ thế chảy dài trên gương mặt người bạn thân bất hạnh, Phát cũng đau đớn khôn tả. Cậu cảm giác như nỗi đau này không phải là nỗi đau của riêng Quân mà còn là nỗi đau tận sâu trong tim cậu.
– Thôi, đừng đau buồn nữa Quân à. Bác Trung đi rồi thì Quân vẫn còn mẹ, Quân vẫn còn Phát mà. Quân không lẻ loi, không đơn độc. Phát thương Quân nhiều lắm.
Vừa nói Phát vừa chủ động để đầu Quân tựa vào vai mình như mong muốn Quân có một chỗ dựa trong lúc này, lúc mà Phát biết Quân đang hoàn toàn suy sụp.
– Cảm ơn Phát! – Quân sụt sịt – Có lẽ ông trời vẫn còn thương Quân nên trong lúc này Quân vẫn còn có Phát bên cạnh.
– Ừ. Vậy nên Quân đừng đau buồn nữa nhá. Phát hứa suốt đời này sẽ không bao giờ rời bỏ Quân đâu.
– Suốt đời? Suốt đời là sao?
– Là… là Phát tình nguyện từ nay đến hết đời lúc nào cũng ở bên Quân, không bao giờ rời xa Quân cả.
Lời nói của Phát thật nhẹ, thật dịu dàng nhưng sao lại có sức mạnh thật diệu kì làm trái tim Quân đang cô đơn lạnh giá đột nhiên ấm áp, rạo rực đến lạ kì. Quân muốn dang tay khoác lên vai Phát, rồi ôm chặt Phát vào lòng.
Nhưng…
Trước mắt Quân bỗng hiện ra hình ảnh ba cậu nằm trên giường cấp cứu, máu me bê bết, đỏ thẫm chiếc ga giường. Sắc mặt nhợt nhạt trắng bệch, ông nắm lấy tay Quân mà dặn dò trong hơi thở nặng nhọc:
– Ba đi rồi con hãy cố gắng sống cho thật tốt. Gắng là một người đàn ông đích thực, là một người con ngoan hiền. Đừng làm gì để mẹ con phải buồn, đừng làm gì để ba không vui. Có như vậy ba ra đi mới nhẹ nhàng mà nhắm mắt.
Chỉ căn dặn được chừng đó bàn tay ông bất động trong đôi bàn tay Quân. Gục đầu vào thân xác ba, Quân òa lên nức nở.
Lúc này đây Phát biết Quân rất buồn, rất cô đơn nên cậu muốn làm tất cả những gì có thể để Quân bớt chạnh lòng, để Quân tìm được một cảm giác bình an và ấm cúng. Phát còn nhớ có một lần Quân đã từng hỏi Phát:
– Phát à, Phát có đồng ý suốt đời này sẽ mãi mãi sống bên Quân không?
Khi ấy Phát ngượng ngùng mà chẳng dám nói câu gì, toàn ngước mắt lên trời nói gió nói mây làm Quân cười vang thích thú. Nhưng lúc này đây, Phát không còn gì để ngượng ngùng nữa. Phát dám thừa nhận tất cả tình cảm mà mình dành cho Quân, miễn sao giờ phút này Quân tìm được cảm giác bình yên và ấm áp.
– Quân à, Phát còn nhớ đã có lần Quân hỏi Phát rằng suốt đời này Phát có đồng ý sống bên Quân không? Khi ấy Phát không trả lời. Còn bây giờ Phát nói Phát yêu Quân. Yêu nhiều lắm. Phát tình nguyện sống bên cạnh Quân đến suốt cuộc đời này.
Nói rồi Phát chủ động dang cánh tay ra ôm chặt lấy vai Quân. Cậu biết cậu làm như vậy lúc này sẽ khiến Quân hạnh phúc.
Nhưng:
– Cậu làm cái gì thế hả? Đồ bệnh hoạn!
Quân hét lớn, bất ngờ xô Phát ngã lăn ra sân vận động rồi thẳng thừng đứng dậy chỉ tay vào mặt Phát:
– Tôi thật không ngờ cậu lại là một thằng bệnh hoạn đến thế! Tránh xa tôi ra! Ghê tởm!
” Đồ bệnh hoạn! ” – Phát không tin vào tai mình nữa. Là Quân nói cậu như vậy ư? Là Quân, người mà cậu hết lòng yêu thương và quý mến lại nhẫn tâm nói với cậu những lời nặng nề như vậy. Cậu không tin! Cậu không tin!
– Quân… Quân vừa gọi mình là… là đồ gì thế? – Nước mắt Phát đã trào ra từ lúc nào mà ngay cả Phát cũng không biết. Cậu chỉ cảm thấy trong tim có một cái gì đó đau nhói vô cùng.
– Tôi nói cậu là đồ bệnh hoạn! – Quân như hét vào mặt Phát – Làm ơn tránh xa tôi ra! Tôi không có một thằng bạn gớm giếc như cậu!
” Không! Không thể nào!” – Phát lắc đầu không tin những gì mình nghe được. Chẳng phải Quân cũng rất yêu cậu sao? Chẳng phải Quân rất mong muốn suốt đời này sẽ được sống bên cậu sao? Là sao đây? Chuyện này là sao đây? Phát hoàn toàn không hiểu.
– Từ nay đừng bao giờ để tôi nhìn thấy mặt cậu nữa. Đồ bệnh hoạn đầy ghê tởm!
Trước khi bỏ đi Quân còn ném lại cho Phát một ánh mắt đầy giận dữ và đoạn tuyệt. Tuy qua bóng tối, qua làn nước mắt nhạt nhòa nhưng Phát vẫn cảm nhận được rõ rành rành ánh mắt đau lòng đó.
– Không! Không! Quân ơi! Quân ơi! Đứng lại đi mà Quân ơi! Đừng cư xử như thế với mình mà Quân ơi! – Phát gào theo, tiếng gào như xé tan bóng tối.
Nhưng Quân vẫn lạnh lùng bước đi, bỏ mặc Phát nằm đó, đến một cái ngoái mặt lại nhìn cũng không.
Phát trở dậy, nhìn theo bóng Quân trong đầm đìa nước mắt. Giây phút ấy Phát đâu có biết rằng trong đêm tối, nước mắt Quân cũng đua nhau chảy dài đắng cay và đau khổ.

Nhìn Phát thất thểu bước về nhà trong cặp mắt sưng mọng đỏ hoe, bà Phương thoáng thấy ngạc nhiên trong bụng. Tuy rằng chuyện ông Trung đột ngột qua đời bà biết chẳng riêng gì với Quân mà ngay cả Phát, con trai bà cũng là một cơn sốc nặng và là một nỗi đau vô cùng lớn, nhưng để Phát có bộ dạng đau đớn như thế kia thì bà biết ắt hẳn mọi chuyện không chỉ dừng lại ở việc ông Trung qua đời mà còn có chuyện gì đã xảy ra mà bà đoán là nghiêm trọng lắm.
– Phát! Có chuyện gì thế con? – Bà đưa ánh mắt lo toan nhìn Phát.
– Mẹ! – Phát nhào đến ôm chặt lấy bà Phương, gục đầu lên vai mẹ và òa khóc.
– Con… con khổ lắm mẹ ơi! Người ta… người ta không cần con nữa rồi. Người ta chửi con, người ta mắng con… người ta nói con là đồ bệnh hoạn, là đồ đáng ghê tởm. Người ta đuổi con… người ta nói không bao giờ thèm nhìn mặt con nữa. Người ta… người ta ghét con rồi. Người ta ghê tởm con rồi mẹ ơi. Con… con khổ lắm!
Trái tim bà Phương thắt lại theo từng tiếng nấc của Phát. Xoa nhè nhẹ bàn tay lên lưng con, nước mắt bà trào ra. Bà hiểu hai tiếng người ta mà Phát nhắc đến là ai. Chỉ có người ấy, chỉ có người ấy mới có thể khiến con trai bà vui, khiến con trai bà cười, khiến con trai bà học hành sa sút. Và cũng chỉ có người ấy mới có thể khiến con trai bà đau khổ đến nhường này. Người ấy chắc chắn là Quân.
Biết không thể an ủi gì trong lúc này để Phát nguôi đi đau đớn, bà Phương chỉ còn cách xiết chặt vòng tay ôm Phát trong lòng, dùng bờ vai, dùng tấm lòng chan chứa yêu thương và cảm thông của người mẹ để Phát dựa vào, để Phát có thể dễ dàng trút bỏ đi dù chỉ là một chút thôi niềm đau tận sâu trong trái tim rướm máu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN