Cầu Vồng Tình Yêu
Phần 22
Những vòng khói cuộn tròn, vấn vít lấy nhau rồi tỏa lan trước di ảnh ông Trung mơ hồ, mờ ảo. Hai tay chắp trước ngực, Quân mấp may đôi môi trong ánh mắt cay xè mọng nước:
– Ba! Xin ba yên lòng an nghỉ! Con sẽ không làm cho ba phải thất vọng đâu. Tối nay con đã làm theo nguyện ước của ba rồi ba ạ! Con đã xua đuổi Phát, đã đẩy Phát ra và con hứa với ba con sẽ không bao giờ dây dưa gì với Phát nữa. Từ hôm nay con trai ba sẽ cố gắng khép chặt trái tim thực sự của mình lại, con sẽ mở trái tim khác ra, một trái tim không phải là của con nhưng con sẽ cố gắng dùng nó để làm theo những điều ba kì vọng. Từ hôm nay thằng Quân con trai ba sẽ sống khác, sẽ thay đổi, sẽ không để ba phải buồn, phải thất vọng nữa. Trên thiên đàng ba hãy thảnh thơi mà an nghỉ.
Những giọt nước mắt lăn dài trên bờ má nhưng Quân nhanh chóng lấy tay áo gạt thật nhanh. Cậu sịt một hơi dài, nuốt tất cả đau đớn xuống cổ rồi mỉm cười nhìn di ảnh ba với một sự quyết tâm vô cùng lớn.
Từ buồng trong nhìn ra, bà Như cũng không cầm đặng nước mắt. Không ai hiểu nỗi lòng con bằng mẹ, bà biết hiện tại trong lòng Quân đang đau đớn như thế nào.
***********************
Tay xách cặp, Phát đi đi lại lại trước ngõ, thi thoảng cậu lại đưa cặp mắt sưng mọng ngóng về phía xa xa, hi vọng thân ảnh thân quen trên chiếc xe đạp như mọi khi tiến tới. Lời lẽ đoạn tuyệt của Quân đêm qua Phát đâu có thể quên. Cậu đã thức trắng cả đêm nghĩ về nó mà khóc đến nỗi sưng mọng cả hai mắt. Sáng nay biết là Quân sẽ chẳng đến đón mình đi học như hàng ngày nữa nhưng tận sâu trong trái tim si tình của Phát vẫn còn một tia kì vọng. Một tia kì vọng thật mong manh là sáng nay qua một đêm dài Quân sẽ nghĩ lại. Quân sẽ lại đạp xe đến đón cậu và nói với cậu rằng những lời nói đoạn tuyệt hôm qua chỉ là do Quân quá đau đớn khi ông Trung đột ngột qua đời nên mới không kìm nén được sự đau buồn mà lỡ nói với cậu những lời nặng nề như vậy.
Nhưng…
Nhưng đã sắp bảy giờ kém mười lăm. Chỉ còn mười lăm phút nữa thôi là trống trường sẽ điểm mà hình ảnh Phát mong chờ vẫn không xuất hiện. Một lưỡi dao sắc bén nữa lại như cứa vào tim, Phát mỉm cười một mình mà không ngăn được hai dòng nước mắt.
– Mày đúng là ngốc mà Phát ơi! Người ta đã kì thị mày, đã nói sẽ không bao giờ thèm nhìn mặt mày nữa thì tại sao mày còn không tự đi học đi? Mày còn chờ đợi ai đến đón mày? Mày còn kì vọng vào cái gì hả Phát?
“ Kít!” – Tiếng phanh xe đạp réo bên tai, Phát ngoảnh mặt lại nhìn thì bắt gặp nụ cười hớn hở của Lâm Sinh:
– Chào Phát! Sao hôm nay đi học muộn thế? Quân nó chưa đến đón cậu hả?
Phát lắc đầu. Nụ cười trên môi Lâm Sinh vụt tắt khi cậu nhìn thấy ánh mắt sưng mọng và gương mặt não nề của Phát.
– Phát! Có chuyện gì thế? – Lâm Sinh hỏi mà sắc mặt lộ vẻ lo lắng.
– Cũng không có gì – Trái tim Lâm Sinh như thắt lại khi nghe giọng nói khản đặc của Phát – Quân… Quân cậu ấy…không… không đến đón mình nữa đâu. Lâm Sinh chở Phát đi học với, được không?
Phát lại rơi nước mắt. lâm Sinh khẽ gật đầu:
– Được thôi, Phát lên xe đi mình chở.
Phát buồn bã ngồi lên xe. Lâm Sinh bởi vài cái lấy đà rồi đạp đều đều trên con đường rực nắng.
Không ai nói với ai câu gì. Lâm Sinh chỉ nghe những tiếng sịt mũi đều đều của Phát.” Có lẽ giữa Quân và Phát đang có chuyện gì đó mâu thuẫn đây.” – Lâm Sinh nghĩ thầm trong bụng, nhưng là một người hiểu chuyện, cậu biết cậu không nên hỏi Phát bất kì điều gì trong lúc này cả.
Phát bước vào lớp. Hai mắt Quân, hai mắt Phát chạm nhau. Hơi thở Quân như nghẹt ứ lại khi bắt gặp cặp mắt sưng mọng của Phát. Chỉ qua một đêm mà Phát khóc nhiều đến như vậy sao?
Không thể kiềm được lòng khi nhìn vào cặp mắt đó, Quân vội vã cúi xuống cuốn vở trước mặt. Còn Phát cũng lặng lẽ ngồi vào chỗ của mình.
Cả một tiết học dài có 45 phút đồng hồ mà Quân và Phát như cảm thấy nó dài như một thế kỉ. Không một kiến thức nào có thể chui vào đầu hai người khi đó. Ngồi bàn dưới, hình ảnh cặp mắt sưng mọng của Phát cứ hiển hiện trong tâm trí Quân, như muốn cào nát, như muốn xát muối vào trái tim Quân vậy. Ngồi bàn trên mà Phát cứ liên tưởng đến hình ảnh cặp mắt người ngồi dưới đang nhìn chằm chằm vào sau gáy mình với thứ tình cảm gì đó mà giờ đây cậu không thể nào đoán được: yêu thương, đau xót, giận dữ hay là tràn đầy ghê tởm? Cậu không biết. Đã đôi lần cậu muốn quay mặt lại, muốn nhìn cho thật rõ ánh mắt người ngồi phía sau để ánh mắt đó trả lời giúp cậu những gì cậu đang khó hiểu. Nhưng cậu lại không dám.Không dám nhìn lại vì nhỡ đâu cậu lại bắt gặp ánh mắt của sự coi thường đó.
Ra chơi cả Quân và Phát đều không rời khỏi chỗ. Chẳng như những giờ ra chơi như mọi khi, cả hai đều tung tăng khoác vai bá cổ tìm ra căng tin hay chọn những ghế đá thoáng mát để ôn bài. Bây giờ cả hai, kẻ bàn trên, người bàn dưới cúi gằm mặt trước trang vở mở toang trên bàn mà lòng đau như dao cắt.
Tiết học thứ hai, khi cô chủ nhiệm vừa mới bước vào lớp thì Quân đã đứng lên xin phép:
– Dạ thưa cô, cô cho phép em chuyển chỗ ngồi được không ạ?
Hai mắt ngỡ ngàng cô giáo ngạc nhiên:
– Có chuyện gì sao em?
– Dạ… Tại ngồi chỗ này em thấy nhìn không được rõ. Cô cho phép em đổi chỗ cho bạn Khánh để ngồi cạnh bạn Nguyệt Nga được không ạ?
Lời nói của Quân làm trái tim một người tê tái, nước mắt trào ra nhưng cũng làm cho một người cười thật tươi, thật hạnh phúc. Cô chủ nhiệm gật đầu:
– Được thôi em. Khánh, em đồng ý đổi chỗ cho Quân chứ?
– Dạ được thưa cô – Cậu Khánh mỉm cười vui vẻ.
Tiếng lạch cạch dọn sách bút rồi tiếng bước chân Quân xa dần, xa dần sau lưng Phát. Vậy là hết! Phát mím môi cố ngăn dòng cảm xúc đang trực trào ra khỏi cổ.
Bên cạnh, Lâm Sinh quay sang nhìn Phát, lòng cũng nặng trĩu một nỗi đau.
– Quân chuyển sang chỗ Nga làm Nga bất ngờ và vui lắm – Không giấu nổi sự hạnh phúc, nguyệt Nga cười thật tươi – Từ nay mình và Quân sẽ là đôi bạn cùng tiến nha!
– Ừ – Quân cũng gượng cười đáp trả Nguyệt Nga.
“ Cạch!” – Đầu chiếc bút bi vỡ tan tành sau cái cắn vô thức của Phát. Khẽ đưa tay vào miệng, một chút máu từ lưỡi dính ra tay.
Biết dù có ngồi cả buổi học ở đây cũng không thể nào tiếp thu được gì hết, Phát đứng lên xin phép:
– Dạ thưa cô,em mệt lắm. Cô cho phép em về nhà nghỉ ngơi được không ạ?
Cô chủ nhiệm nhìn vẻ buồn bã và mệt mỏi của Phát cũng không hỏi gì thêm, lặng lẽ gật đầu.
Phát ngồi xuống thu dọn sách vở vào cặp rồi chào Lâm Sinh:
– Cậu ở lại nhé, mình về trước đây.
Lâm Sinh gật đầu. Phát bước nhanh ra khỏi lớp, bước nhanh ra khỏi nơi mà cậu không thể nào chịu nổi dù là một phút một giây nào nữa. Ra đến hành lang, tìm một nơi cách xa các phòng học khác, cậu quỵ xuống ôm mặt và òa lên nức nở.
Không nói không rằng, giờ ra chơi Lâm Sinh túm cổ tay Quân kéo sồng sộc ra một góc tường vắng vẻ.
– Cậu làm cái quái gì vậy Lâm Sinh?- Quân khó chịu – Cậu kéo tôi ra đây làm gì?
“ Bốp!” – Một cú đấm không thương tiếc giáng thẳng vào mặt Quân làm cậu ngã ra sân trường.
– Cậu đúng là một thằng bạn khốn nạn! – Lâm Sinh trừng trừng nhìn Quân với tất cả sự giận dữ – Tại sao cậu lại làm như thế hả? Tại sao cậu lại đối xử với Phát như thế?
Khẽ đưa tay lau vết đấm trên mặt, Quân đứng lên trả lời bình thản:
– Giữa tôi và Phát chẳng có chuyện gì cả.
– Chẳng có chuyện gì cả? – Lâm Sinh hét lên – Chẳng có chuyện gì cả mà Phát khóc đến sưng mọng cả hai mắt lên kia kìa. Chẳng có chuyện gì mà Phát phải đau đớn đến nỗi bỏ tiết về giữa chừng như vậy sao? Cậu mau trả lời tôi đi!
– Tôi và Phát từ nay trở đi không là gì của nhau nữa. Tất cả mọi chuyện đã chấm dứt. Phát có như thế nào cũng không liên quan tới tôi và tôi cũng không quan tâm nữa.
– Cái gì? Cái câu nói vô tình vô nghĩa đó mà cậu cũng sủa được ra sao hả Quân? Cậu đúng là đồ vô tâm! Đồ tệ bạc!
– Trong cuộc sống nhiều khi con người ta không có nhiều lựa chọn. Nếu lựa chọn cái này thì đành phải đánh mất cái kia. Cậu không hiểu được đâu Sinh à.
– Vậy là cậu đồng ý chọn Nguyệt Nga, đồng ý đánh mất đi Phát, đúng không?
– Tôi… Nói chung là cậu không hiểu đâu Lâm Sinh.
– Không hiểu ư? Tôi chẳng có gì là không hiểu cả. Cũng phải thôi, Nguyệt Nga xinh đẹp quá mà, học giỏi quá mà, lại nhà giàu quá mà. Bây giờ tôi mới thấy rõ cái bộ mặt của cậu đó.
– Phải. Bộ mặt của tôi là như thế đó – Quân bất chợt mỉm cười – Từ trước đến nay tôi chỉ coi Phát là bạn chứ không hề có một chút tình ý gì sâu xa cả. Có trách thì trách Phát ngộ nhận tình cảm của tôi thôi. Đến bây giờ tôi thật sự tìm được người con gái tôi yêu thì tôi cũng nên có một chút khoảng cách với Phát để có thời gian vun đắp cho hạnh phúc riêng của mình. Mong cậu hiểu cho tôi.
– Hiểu cái con khỉ! – Lâm Sinh bực tức nhổ ngay một bãi nước bọt – Cậu không thấy Phát đau lòng như thế nào sao? Cậu không thấy Phát yêu cậu đến thế nào sao? Cậu… cậu đúng là đồ bạc bẽo!
– Kệ! Tôi chẳng quan tâm – Quân chặc lưỡi – Mà quên nữa, cậu cũng rất thích Phát đúng không? Vậy thì hãy giúp tôi chăm lo cho Phát nhá! Với tôi, cậu và Phát cứ coi như tôi chết rồi.
– Phải chi cậu chết thật luôn đi thì càng tốt, khỏi khiến Phát đau lòng như thế này.
Lâm Sinh lừ Quân rồi tức giận bỏ vào trong lớp.
************************
Sáng hôm sau tiết học chính đã bắt đầu mà Quân và Lâm Sinh vẫn chưa thấy Phát đến lớp. Cả hai tuy không biểu lộ ra ngoài nhưng tận sâu trong lòng thì vô cùng bồn chồn và lo lắng.
Cô giáo chủ nhiệm bước vào. Sau khi nhận lời chào của cả lớp, cô cất giọng buồn buồn:
– Cô rất tiếc phải thông báo với cả lớp một chuyện, bạn Phát sẽ không còn học ở lớp mình nữa, chiều qua mẹ bạn ấy đã đến trường xin chuyển bạn ấy sang THPT An Lạc.
“ Cạch!” – Chiếc bút bi trên tay Quân rơi xuống đất.
Tai Lâm Sinh như ù đi. Cậu không còn nghe được cô giáo đang nói tiếp những gì nữa. Nhìn sang phái bên cạnh, một sự trống trải cô độc đến hãi hùng làm trái tim Lâm Sinh lạnh buốt.
************************
Luôn tự hối thúc bản thân phải sống cho thật mạnh mẽ, phải đưa Phát ra khỏi cuộc đời nhưng việc Phát đột ngột chuyển trường đối với Quân là một cơn sốc nặng. Tuy về một khía cạnh khác, có thể nói việc Phát chuyển trường sẽ là điều kiện thuận lợi để Quân dễ dàng quên đi được Phát, thực hiện tốt di nguyện của ba lúc lâm chung, nhưng tận sâu trong trái tim Quân thì vô cùng dằn vặt và đau khổ. Quân không biết mình có thể sống ra sao khi ngày ngày tới trường mà thiếu vắng đi hình ảnh thân yêu của Phát. Sẽ là cả một sự trống trải, là cả một sự cô quạnh đáng sợ chiếm hữu trái tim Quân.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!