Cầu Vồng Tình Yêu - Phần 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
106


Cầu Vồng Tình Yêu


Phần 23


Cuốn nhật kí trên bàn học Quân nhẹ nhàng hé mở. Những dòng chữ mềm mại dần xuất hiện dưới ngòi bút và cõi lòng tan nát:
“ Thành Phố Hồ Chí Minh, ngày 15 tháng 10 năm 2014
Ba của con đã thực sự bỏ con ra đi ba ngày rồi. Con thương ba lắm ba ơi! Ba có biết không, ngày nào con cũng nhìn lên di ảnh ba mà thương ba, mà nhớ ba da diết. Khi ba còn sống, ba luôn tất bật với biết bao nhiêu là việc. Gà còn chưa gáy sáng ba đã thức dậy, ăn vội bữa cơm sáng đạm bạc do mẹ nấu vội vội vã chạy ra công trường với từng viên gạch, với từng xô vữa, cũng chỉ mong sao kiếm được vài đồng về cho con ăn học. Mỗi khi ba đi làm về, chiếc áo bảo hộ của ba ướt sũng mồ hôi nhưng con thấy nụ cười của ba thì chưa bao giờ vụt tắt. Ba thương con, mong muốn con có cuộc sống ấm no nên ba quản ngại chi nắng mưa vất vả. Thế mà con, khi ba còn sống, con thật là vô tâm đâu có để ý gì đến sự nặng nhọc của ba. Chẳng cần biết ba vất vả thế nào, lo lắng cho con ra sao, con chỉ biết cãi lời ba, khiến ba buồn, ba thất vọng. Để đến bây giờ khi ba đã thực sự bỏ con mà đi, con mới cảm nhận được nỗi vất vả, cực nhọc của ba. Con có thương ba, có hối hận như thế nào đi nữa thì mọi chuyện cũng đã quá muộn màng rồi phải không ba? Nhưng ba ơi, tất cả sẽ không bao giờ muộn nếu như con nghe theo lời ba, gắng sống tốt theo những điều ba mong muốn.
Ở trên thiên đàng ba hãy yên tâm mà an nghỉ nha ba! Con đã từ bỏ Phát rồi, sẽ gắng sống theo cách một người đàn ông thực sự. Ba ơi! Ba nhìn con sống như thế ba có vui không ba? Ba có mãn nguyện không ba? Còn con, còn con thì thực sự là đau khổ lắm. Mấy hôm nay con không gặp Phát nữa, con nhớ cậu ấy lắm ba ơi! Tim con tan nát khi nhìn thấy đôi mắt mọng nước thâm quầng của cậu ấy. Con biết con làm vậy là khiến cậu ấy đau khổ nhiều lắm, nhưng… nhưng con đành phải có lỗi với cậu ấy thôi ba ạ! Biết đâu không có con một thời gian nữa cậu ấy lại có thể sống tốt hơn ba nhỉ?
Ba ơi, hôm nay Phát đã xin chuyển trường rồi. Con… Thật sự là con đau lòng lắm. Rồi từ đây con sẽ không bao giờ được nhìn thấy cậu ấy hàng ngày nữa. Liệu con có chịu nổi không hả ba? Ba sống khôn thác thiêng, ba hãy làm cho trái tim con cứng rắn hơn một chút đi ba! Ba hãy làm cho con quên Phát một chút đi ba! Chứ cứ như thế này con không chịu nổi.
Phát ơi, Phát hãy hiểu cho lòng Quân nhá! Thật sự là Quân yêu Phát lắm, Quân không có ý làm cho Phát phải đau buồn như thế đâu. Nhưng… nhưng không còn cách nào đâu Phát à. Vì nguyện ước của ba, Quân đành có lỗi với Phát thôi. Phát có biết không? Đêm nào Quân cũng ra sân vận động. Quân ngồi một mình, chỗ mà hai đứa mình vẫn hay ngồi bên nhau ấy, Quân nhớ Phát, Quân khóc, khóc rất nhiều Phát ạ! Khóc thương Phát, khóc thương cho cả Quân nữa, khóc thương cho số kiếp hai đứa chúng mình sao quá đắng cay, sao quá nhiều ngang trái. Có phải tại hai đứa mình đều là con trai hay tại do ông Trời cố tình đùa giỡn?
Từ hôm nay Phát chuyển trường rồi, thế là duyên nợ của hai đứa chúng mình coi như chấm hết. Quân không thể đến nhà Phát nữa, cũng không thể được nhìn Phát hàng ngày. Quân buồn, Quân đau lắm nhưng biết làm sao được. Con đường Quân tự lựa chọn thì Quân phải chấp nhận thôi. Còn Phát, về trường mới, Phát hãy cố gắng quên Quân đi nhé, quên người bạn chẳng ra gì như Quân để hòa đồng cùng bạn mới, và biết đâu rằng trong số đó sẽ có người thực sự khiến Phát vui, khiến Phát hạnh phúc trọn đời. nếu được như thế thì dù Quân đau buồn cũng nhìn theo Phát mà mỉm cười mãn nguyện.
Quân yêu Phát nhiều lắm! Bây giờ và mãi mãi về sau!
Vĩnh biệt Phát – Người bạn, người yêu duy nhất của Quân! “
***********************
– Thế này là sao hả Phát? – Lâm Sinh và Phát ngồi bên nhau trên chiếc ghế đá trong công viên 23/9
– Mình xin lỗi Sinh nhá! Qủa thật là mình không có đủ tâm trạng để tiếp tục học ở lớp cũ nữa đâu.
– Vì Quân hả? Có đúng không Phát?
– Ừ. – Phát gật đầu – Mình sẽ không thể tiếp thu bất cứ bài giảng nào khi Quân đối xử với mình như thế.
– Vậy còn mình thì sao?
– Sinh à, mình… mình xin lỗi. Sinh thông cảm cho mình nha! Rồi nếu Sinh muốn gặp mình, Sinh có thể đến nhà mình chơi mà. Mình chuyển trường chứ đâu có chuyển nhà đâu mà Sinh lo.
– Ừ, hi hi! – Sinh đùa Phát đó – Lâm Sinh cười toe toét – Nhưng Phát phải hứa với mình là vô trường mới không được buồn, không được suy nghĩ lung tung đó nha!
– Ừ, mình hứa, Sinh cứ yên tâm đi. Dù sao đi nữa mình cũng đã hứa với mẹ là bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không bao giờ để nó ảnh hưởng đến việc học tập rồi. Mình phải phấn đấu để làm mẹ vui Sinh à.
– Phải thế chứ! – Lâm Sinh vỗ vai Phát – Phải như thế mới xứng là bạn tốt của mình. Để mình xem mắt cậu nào…
– Không được! – Lâm Sinh lắc đầu – Cậu vẫn còn khóc, mình không hài lòng đâu đấy.
– Vậy thì mình cười Sinh hài lòng chưa? Hì hì! – Phát nhe răng gắng cười với Lâm Sinh một tiếng gượng gạo.
– Cười gì mà không được tự nhiên một chút nào hết á! Thôi được rồi, bạn tốt của mình, để mình ôm cậu một cái rồi vô trường mới gắng học tập thật tốt và đừng quên người bạn này đấy nghe chưa?
Lâm Sinh nói rồi ôm Phát vào lòng. Phát cũng như thấy nhẹ lòng hơn. May cho Phát trong cuộc đời này còn có Lâm Sinh là bạn để những nỗi buồn như thế này có người tâm sự và sẻ chia.
**********************
– Rồi sau khi vô THPT An Lạc, Phát còn nhớ Quân nhiều không? – Ngồi trong quán cà phê, Lâm Sinh gạn hỏi.
– Cái đó chẳng phải Sinh biết rồi sao? Tuần đến nhà người ta chơi mấy lần mà giờ còn hỏi lại làm chi?
– Tại hồi ấy sợ Phát buồn nên mình cũng không hỏi cặn kẽ. Nhưng nhìn ánh mắt là biết Phát vô trường mới nhưng vẫn không thể nào không nhớ, không buồn vì Quân đúng không?
– Ừ, đúng thế Sinh à, quên người mình yêu dễ dàng thì gọi gì là tình yêu nữa?
Lâm Sinh gật gù. Phát mỉm cười:
– Nhưng mà buồn thế nào mình cũng đã phấn đấu và kết quả học tập đứng đầu lớp mới luôn ấy. Mình tốt nghiệp THPT với bằng loại giỏi, thi vô Đại Học Hoa Sen còn thừa bốn điểm kia.
– Phát thật là có nghị lực. Thú thật với Phát cái ngày ấy, khi Phát và Quân chia tay mình cũng đã nuôi hi vọng với Phát. Nhưng đáng tiếc…
– Mình xin lỗi Sinh nha! Mình cũng biết vậy. Nhưng trái tim mình đã trao cho Quân thì dù Quân có đáp trả lại mình cũng không thể nào nhận lại được nữa.
Lâm Sinh cười:
– Mình biết chứ. Nếu không thì đã chẳng có chuyện chúng mình ngồi bên nhau như ngày hôm nay.
– Ừ. Sinh nói cũng đúng.
– Mà Phát này, hôm qua mình đã ghé qua bệnh viện Quận 6 để xem bệnh án của Quân. Kết quả không được khả quan lắm Phát à.
– Không được khả quan là sao? – Sắc mặt Phát chuyển sang lo lắng.
– Toàn bộ hai xương đùi đã bị dập hết, khả năng phục hồi là rất khó.
– Vậy có nghĩa là…
– Phát, thật ra…
– Ra sao? Sinh cứ nói đi, mình đủ nghị lực để chấp nhận chuyện xấu nhất mà.
– Nếu như… nếu như Quân sang Mĩ điều trị thì khả năng thành công có thể lên tới 50 %.
– Chỉ là 50 % thôi sao?
– Ừ. Còn nếu để Quân chữa ở Việt Nam thì mình e là không đến 2 % hy vọng.
– Được! – Phát gật đầu – Dù tỷ lệ có là 1 % mình cũng sẽ làm mọi cách để giúp Quân.
– Nhưng Quân có đồng ý sang Mỹ hay không mới là quan trọng.
– Mình và Sinh cùng thuyết phục Quân là sẽ được mà. Mình chỉ ngại vấn đề…
– Vấn đề gì Phát?
– Vấn đề tiền bạc Sinh à. Sinh thấy đấy.
– Cái này thì Phát khỏi lo. Mình cũng dư dả chút ít. Mình sẽ cho hai người mượn.
– Thôi. Mình và Quân chẳng dám làm phiền Sinh như thế đâu.
– Phát, chỗ bạn bè hoạn nạn mà không chịu nhận sự giúp đỡ của nhau là mình buồn đó nha! Huống hồ chẳng lẽ Phát muốn Quân mãi mãi tật nguyền như thế sao?
Im lặng một lúc rồi Phát gật đầu:
– Ừ. Xem ra cũng chỉ còn cách nhờ tất cả vào Sinh thôi.
– Tốt! – Lâm Sinh đặt tay lên vai Phát, hài lòng – Phải thế chứ Phát! Được! Vậy thì tối nay mình và Phát sẽ thuyết phục Quân. Bệnh của Quân càng chữa sớm càng tốt Phát à.
– Ừ. Cảm ơn Sinh nhiều lắm!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN